Hàn thị...

Ngồi ở văn phòng làm việc, Tuyết Linh thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hàn Dương Phong, dáng vẻ anh lúc nào cũng nghiêm túc, làm việc từ lúc sáng cho tới giờ mà anh vẫn không biết chút gì là mệt mỏi. Tuyết Linh cũng thật khâm phục. Thảo nào Hàn thị lại phát triển nhanh chóng tới như vậy. Chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi, Hàn thị đã vươn ra tầm thế giới, tiếp cận được nền kinh tế của Châu Âu, đó là vị Hàn thị có một lãnh đạo không biết cái mệt là gì, không biết cái khó là gì, ngày đêm không ngừng làm việc.

Tin nhắn đến, điện thoại đã được Tuyết Linh cài đặt thanh âm yên lặng nên chỉ rung rung, không làm ảnh hưởng đến Hàn Dương Phong. Tuyết Linh đọc tin nhắn thì khẽ cười rồi trả lời lại. Đó là tin nhắn tới từ một vào đồng nghiệp ở ngoài kia, vì bây giờ là giữa trưa, nên họ muốn gọi cô đi ăn cùng. Tuy mới gặp chỉ có hai lần, nhưng họ rất mến cô, muốn mời cô đi ăn thường xuyên để kết thân. Chỉ là hiện giờ Tuyết Linh đang bận công việc nên không đi cùng được, nên đã từ chối.

Công việc của cô khá nhiều, cô không muốn làm ảnh hưởng đến Giản Bân, vì công việc của anh ta cũng rất nhiều, có khi còn nhiều hơn cả cô, đến thời gian thở cũng không có. Nên cô nghĩ tự mình làm thì tốt hơn.

Nhìn lại đồng hồ, Tuyết Linh ngồi thư giãn một chút, nhận ra được giờ này Hàn Dương Phong sẽ dùng cà phê. Ngay sau đó, Tuyết Linh không nghĩ, liền đứng dậy, chạy ra ngoài để chuẩn bị cà phê cho anh.

Được vài phút, Tuyết Linh đặt cốc cà phê xuống bàn, nở nụ cười hồn nhiên, thân thiện nói:"Hàn tổng, cà phê của anh."

Hàn Dương Phong nhìn cô, nhướng mày khẽ hỏi:"Cô không đi dùng cơm với mọi người hay sao?"

"Tôi còn tài liệu phải giải quyết, nên không có thời gian để lơ là. Nhưng còn anh, anh không tính ăn gì mà uống cà phê không vậy sao? Tôi thấy Hàn tổng từ sáng tới giờ anh chưa ăn gì, nếu nhịn thêm nữa thì sẽ không tốt cho sức khoẻ."

Nghe lời nhắc nhở quan tâm từ Tuyết Linh, Hàn Dương Phong bất giác nở nụ cười:"Cô là đang quan tâm tôi sao?"

Hàn Dương Phong lại giở chứng gì nữa rồi? Tuyết Linh mấp máy khoé môi, bất lực trước thái độ của anh, cô biết anh hỏi như vậy là có ý đồ.

Hàn tổng, tôi là trợ lý của anh, quan tâm anh là điều hiển nhiên."

"Vậy được thôi. Nếu trợ lý Tuyết có lòng quan tâm tôi như vậy thì tôi cũng không nỡ làm cô thất vọng." Hàn Dương Phong nói xong liền đứng dậy, cầm chiếc áo khoác treo trên chiếc xào được tạc bằng gỗ quý. Sau đó đi về phía cô:"Tôi đưa cô đi ăn."

"Hả..." Tuyết Linh nhìn anh:"Không cần đâu, Hàn tổng tôi còn rất nhiều việc phải làm. Tôi không đói. Hàn tổng, anh cứ đi đi, không cần quan tâm tới tôi."

Nhìn thấy sự từ chối của cô, Hàn Dương Phong khẽ nhíu mày, cúi người nhìn cô với cự li gần:"Đến lời của Tổng giám đốc mà cô cũng muốn làm trái sao?"

Theo bản năng, Tuyết Linh liền lùi ra sau một bước. Không còn cách nào khác, Tuyết Linh đành miễn cưỡng chấp nhận:"Vậy được, tôi sẽ sắp xếp lại."

"Thế thì chúng ta đi thôi!" Hàn Dương Phong cười nhẹ, lướt qua cô rồi cất giọng thản nhiên nói.

.........

Nhà hàng S, thành phố T.

Ngồi ở bàn ăn, Tuyết Linh khẽ liếc nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình, ánh mắt của Hàn Dương Phong khi ấy cũng chằm chằm nhìn cô. Làm cho cô đứng hình vài giây rồi mới quay hướng khác.

"Cô muốn ăn gì thì gọi."

Tuyết Linh không nói gì, cầm lấy chiếc menu rồi lật lật ra từng trang, nhưng không có ý định là chọn món nào, đến cả tên hay hình ảnh của món đó cô cũng chưa nhìn kịp.

Thấy tâm hồn cô đang phơi phới nơi nào, Hàn Dương Phong liền đưa tay chặn chiếc menu lại, không cho cô lật nữa. Ánh mắt cùng giọng nói mang theo hơi hướng quyến rũ, long lanh nhìn cô:"Đi ăn với tôi cô không vui sao?" Hàn Dương Phong mỉm cười:"Hay là cô muốn đi ăn ở nơi khác?"

"Hàn tổng. Anh nghĩ quá nhiều rồi, tôi sao có thể không vui được chứ? Vả lại nhà hàng này tôi rất thích." Tuyết Linh cười cười, đẩy tay Hàn Dương Phong ra rồi mới bắt đầu xem món.

"Vậy thì tốt. Sau này, mỗi buổi thế này, cô phải đi ăn với tôi giống như bây giờ!" Hàn Dương Phong chậm rãi nói, thanh âm trong veo, nhẹ nhàng nhưng lại mang tính chất là ép buộc.

".…" Tuyết Linh nhất thời nghẹn họng, không nói nổi câu nào phản biện. Mặc dù có nói đi chăng nữa, người chịu khuất phục cũng là cô.

.....

Sau khi đưa Tuyết Linh rời khỏi nhà hàng thì anh đưa cô trở lại Hàn thị, còn anh thì lái xe trở về Hàn viên.

Chiếc xe Lamborghini màu đen sang trọng rẽ vào cổng ngôi biệt thự lớn, xe dừng ngay giữa khuôn viên. Đám vệ sĩ hiểu chuyện liền đi tới mở cửa xe giúp anh, sau đó họ đều đồng loạt cúi người một góc chín mươi độ để thể hiện thái độ tôn kính.

Hàn Dương Phong gật đầu cho đám người đó lui ra, rồi còn mình thì trực tiếp bước vào trong.

Trong căn phòng ở tầng ba của ngôi biệt thự. Hàn Dương Phong chậm rãi mở cửa bước vào, mang theo sắc mặt lạnh tanh, tàn nhẫn như sói, khiến ai nấy trong phòng cũng đều thấy sợ.

Ngồi ở bàn khách là người đàn ông đã ngoài bốn mươi, ông ta ngồi vắt chân trên ghế sô pha, thư thái gõ từng ngón tay lên đùi của mình. Sắc mặt ông ta vô cùng tươi tắn. Phía sau ông ta là hai tên vệ sĩ cao lớn, đang nghiêm túc để bảo vệ ông ta. Ngồi đối diện với ông ta là Phi Dạ.

Nhìn thấy anh bước vào, Phi Dạ liền đứng dậy đi về phía sau để nhường chỗ cho anh.

Ông ta cũng đứng dậy, nở nụ cười giống như gượng gạo, đưa tay về phía anh:"Hàn thiếu, đã lâu không gặp."

Hàn Dương Phong không đáp lại lời chào hỏi của ông ta, thoải mái ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt hứng thú nhìn ông ta.

Bị Hàn Dương Phong từ chối hẳn hoi, nụ cười trên khoé môi của ông ta dần cứng đờ và tắt hẳn. Ông ta chậm rãi thu tay lại, tuy trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng không dám bày tỏ trước mặt Hàn Dương Phong. Ông ta ngồi xuống ghế, cười bình thường nói:"Hàn thiếu, hôm nay tôi tới đây là muốn ngài giúp một việc."

"Ồ... Vậy sao? Không biết việc tôi cần giúp quan trọng thế nào mà khiến ông chủ Tạ đích thân tới đây để nhờ cậy? Tuổi tôi còn non trẻ, ít hiểu biết, như vậy sẽ không làm ông chủ tạ thất vọng chứ?"

Ông ta liền phì cười:"Hàn thiếu chớ có nói đùa, trong giới Hắc Đạo ai chả biết đến tên tuổi của ngài."

Khoé môi Hàn Dương Phong nhếch lên rõ rệt, không ai biết anh đang có thái độ bỡn cợt, khinh bỉ người đàn ông này:"Được rồi, ông chủ Tạ muốn tôi giúp gì?"

"Từ trước tới giờ trên dưới Hắc Đạo ai cũng biết Hàn Long Bang đứng đầu về việc tìm kiếm tung tích của một người, cũng như một vật gì đó, cho dù có biệt vô tâm tích bao lâu đi chăng nữa thì đối với ngài chỉ cần một thời gian ngắn thôi là có thể truy ra được."

"Ông chủ Tạ quá khen. Đúng thật là Hàn Long Bang một khi ra tay thì tất thắng bất bại. Chỉ tiếc tôi không thể giúp ông được."

Tạ Thiên Khánh nghe xong lời từ chối thì hàng lông mày khẽ nhíu lại, không đợi Hàn Dương Phong nói tiếp, ông ta nhanh miệng nói:"Hàn thiếu, nếu ngài giúp tôi thì ngài cũng có lợi."

Hàn Dương Phong dãn đôi môi mỏng ra, nhướng mày nhìn Tạ Thiên Khánh với vẻ mặt tò mò. Nhận ra được điều đó, Tạ Thiên Khánh liền chớp lấy thời cơ, chậm rãi giải trình.

"Hàn thiếu chắc cũng đã nghe thấy hai từ kho báu rồi chứ?" Tạ Thiên Khánh cười nói tiếp:"Trên đời này có nhưng rất khó để tìm. Trước đây Diệp Tấn từng nắm trong tay một khối tài sản vô cùng lớn, nhưng một sự việc đã xảy ra vào hai mươi lăm năm ngắn trước đã chặn đi tin tức của khó báu. Theo thông tin tôi tìm hiểu được, thì ông ta có một đứa con gái đã biệt vô tâm tích mà khối tài sản này lại nằm trong tay của cô ta... Hàn thiếu, nể tình tôi có quan hệ thân thiết với cha nuôi của ngài, không mấy ngài giúp tôi lần này đi..."

Hàn Dương Phong nghe xong, sắc mặt lập tức đanh lại. Có quan hệ cha con với Lâm Khương sao? Hàn Dương Phong vẫn im lặng không nói một lời. Sự việc hai mươi lăm năm về trước có liên quan tới cha mẹ của anh. Mẹ anh bị bắt đi, cha anh thì bị giết. Không lâu sau ông ta biết mẹ anh đang mang bầu, đứa trẻ trông bụng đó chính là anh, lúc mẹ anh sinh anh ra, bà cũng qua đời. Đó cũng là lúc ông ta tiếp tục hạ sát người bạn còn lại là Diệp Tấn. Khi ấy, vợ của Diệp Tấn là Nhược Doanh cũng đang mang thai, và sắp sinh, ông ấy vì muốn bảo vệ cho đứa con gái nên đã chạy đi để đánh lạc hướng Lâm Khương. Năm đó là một thảm ám.

Đáng lẽ nỗi đau ấy đáng lẽ anh đã dần quên đi, nhưng tự dưng bây giờ lại được khơi nhắc lại, khiến Hàn Dương Phong không tránh khỏi đau đớn, chật vật vô cùng. Anh cố kìm nén lại nỗi đau xót trong lòng, chỉ có cơn thịnh nộ bộc phát rõ ở khuôn mặt.

"Tôi không có hứng, ông chủ Tạ, mời tìm người khác!" Hàn Dương Phong nói xong thì đứng dậy, lạnh lùng cất tiếng:"Phi Dạ, tiễn khách!"

Nhìn thấy Hàn Dương Phong đã rời khỏi, nửa chừng, Tạ Thiên Khánh đứng dậy, gọi ngược và định bước theo Hàn Dương Phong, nhưng lại bị Phi Dạ chặn lại:"Ông chủ Tạ, mời bên này."

Phi Dạ đưa tay ra hướng cửa sau. Tạ Thiên Khánh đành phải làm theo:"Phi Dạ thiếu gia, mong ngài nói giúp tôi một tiếng."

Nói xong, ông ta cùng hai tên vệ sĩ cao to rời đi, sắc mặt mới đây vẫn còn tươi vui, lẫn hụt hẫng khẩn xin nhưng bây giờ lại tràn ngập sát khí vô cùng, nhãn khí xảo quyệt cùng sự chết chóc đăm đăm nhìn về hướng đi phía trước.