Suy nghĩ đó cứ vẩn vơ trong đầu làm lòng cô nóng như lửa đốt.

Không đắn đo nhiều, cô lập tức nhoài người sang chỗ hắn.

Từng ngón tay mềm mại nhanh chóng cầm đến vạt áo của nam nhân.

Tài xế ở phía trên biết điều liền lập tức kích hoạt kính ngăn cách.

Âu Minh Triết bị sờ đến, dật mình nhìn cô, giọng hắn cất lên, trầm thấp có tính đe doạ cao:

"Đàm...!Cô đang làm cái gì vây?!"

Tiểu Ân không để ý cách ngắt họ của mình, cô ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt màu hổ phách hút hồn kia, không chút sợ hãi nào chất vấn chủ nhân của đôi mắt đó:

"Kiểm tra cơ thể anh có vết bầm tím nào không.

Âu Minh Triết, anh lúc này bị đau ở đâu, anh liền nói cho em biết.

Không cần phải giấu em như vậy."

Bị đau?

Hắn ngơ ngác, vì sao đi làm lại xuất hiện vết bầm tím? Trong bộ óc nhỏ xíu kia đang suy nghĩ cái gì vậy?

Nhưng tay của cô rất mềm, sờ lên từng nấc da thịt của hắn làm hắn thật thích.

Giờ phút này, người đàn ông nổi tiếng quyết đoán trong suy nghĩ như Âu Minh Triết, lần đầu tiên trong đời lưỡng lự không biết nên lôi tay cô ra giải thích với cô, hay là cứ mặc cô lo lắng, tiếp tục sờ sờ.

Mắt thấy, đường đến Đàm gia không còn xa nữa, hắn cuối cùng quyết định giải thích cho cô, không thể để như thế này lại mặt gia đình được.

Miệng định phát ra chữ Đàm Tiểu Ân, may thay kìm được, hắn nhanh chóng sửa lại xưng hô.

"Đàm Nhu Nhi, rốt cuộc trong cái đầu nhỏ của cô suy nghĩ cái gì vậy hả? Tôi đi làm, cũng đâu phải đi đánh nhau đâu mà có vết thương?" - Cho dù có đánh nhau cũng chưa chắc chạm được vào người của hắn nữa là.

Đàm Tiểu Ân bán tính bán nghi, nhưng kiểm tra một nửa, không thấy vết thương nào, chỉ đành bán tính bán nghi hỏi lần nữa.

"Thật không?"

"Cô thấy tôi lừa cô lúc nào chưa?"

Đàm Tiểu Ân lắc đầu, cài lại vài cái cúc áo bị cô lúc nãy mở ra.

Sau đó trở lại vị trí của mình.

"Vậy thì cái áo ngoài của anh đâu? Vì sao không thấy nữa?"

Âu Minh Triết hiểu ra, khoé môi cong lên, dùng lời lẽ ngắn gọn nhất giải thích cho cô.

"Chu Việt cầm."

Hai mắt cô tròn xoe nhìn hắn, rõ ràng không biết Chu Việt là ai.

Hắn chỉ biết thở dài, lần nữa giải pháp cho cô

"Người lúc nãy tiến đến nói em có đồ ship thì gửi cho cậu ta."

Đàm Tiểu Ân lúc này nhớ ra, hai tay vỗ một cái, cười tươi.

"Ah, nhớ rồi, đúng là cầm theo chiếc áo khoác."

Âu Minh Triết sửa lại áo sơ mi, quay sang Đàm Tiểu Ân hỏi.

"Chuẩn bị quà chưa?"

Lại mặt thì phải có quà, Âu Minh Triết trước đó đã chuẩn bị nhiều, tuy nhiên hắn vẫn muốn thử cô gái có bộ não cá vàng này.

Đối với người cha người mẹ như vậy, không biết cô chuẩn bị quà lại mặt chưa, hoặc có thể là chưa chuẩn bị gì đi.

"Đương nhiên là rồi."

Cô lấy trong cặp ra một túi giấy, mở ra bên trong là hai củ khoai mật nóng hổi, trông vô cùng ngon mắt, khuôn mặt rạng rỡ đem ra khoe chiến tích với ông xã của mình.

"Em tìm mãi không thấy cha mẹ thiếu gì cả.

Mà những cái ba mẹ thích thì lại không đủ tiền mua.

Em nghĩ rằng đồ gì cũng nhanh chán thôi, hoa thì cũng trưng đẹp mắt, thôi thì ăn vẫn là êm bụng nhất.

Tiết trời hơi lạnh như thế này, ăn củ khoai ấm thì còn gì bằng."

Âu Minh Triết nghe lời cô nói, phút chốc cũng phải bật cười.

Đàm Ôn Tường ham mê tiền tài danh vọng, vậy mà con gái lại có suy nghĩ đơn giản như vậy.

Cũng phải cảm ơn ông ta, không nhúng tay vào vấy bẩn sự đơn thuần của cô gái này, để cô đơn giản như vậy mà trở thành vợ của hắn.

"Cô nghĩ cha mẹ sẽ thích sao?"

"Sẽ thích...!Đúng không?" - Tiểu Ân đột nhiên thôi cười, nhìn lại quà của mình.

Cha mẹ cô chắc sẽ thích đúng không?

Mắt thấy khuôn mặt rạng ngời trong giây lát ỉu sìu, Âu Minh Triết lúc này mới hớ ra mình lỡ miệng.

Lập tức dật lấy bịch khoai nóng kia của cô, ngỏ ý.

"Hay là vậy đi, tôi ăn cái này của cô, sau đó đền cô bằng hai món quà khác được không?"

"Anh có tiền đâu mà." - Đàm Tiểu Ân bĩu môi.

"Lại mặt thì tất nhiên ông nội phải đưa tiền cho rồi." - Âu Minh Triết đáp.

Đàm Tiểu Ân đắn đo một hồi, nghĩ cũng đúng, sau đó lập tức gật đầu.

"Vậy cũng được, nhưng anh cho em một miếng nhé?" - Cô vì không đủ tiền, chỉ dám mua hai củ khoai, vẫn chưa được nếm miếng nào.

Âu Minh Triết nhìn bộ dạng mèo nhỏ xin ăn của cô thì phì cười.

Gật đầu đồng ý, lấy ra đưa cho con mèo nhỏ này một củ.

Nhìn cô ăn, trong lòng hắn đột nhiên vui vẻ.

Vợ của Âu Minh Triết hắn không nhất thiết cần đến sơn hào hải vị để chiều lòng, một củ khoai lang mật bán ở vỉa hè vậy mà đã khiến cô hạnh phúc như thế rồi.

Hắn vươn tay ra, xoa lên mái tóc mềm mượt của cô.

"Sau này thích cái gì cũng phải nói ra.

Chỉ cần cô thích, bao nhiêu tiền tôi cũng mua được."

Không thể để vợ của hắn thiếu thốn như vậy được.

Hắn dẫu gì cũng là người giàu nhất thành phố Willow này.

Không thể chỉ vì suy nghĩ của cô vợ nhỏ rằng mình nghèo thì không cho cô đầy đủ được.

Lời của hắn, truyền vào tai của Đàm Tiểu Ân, tuy không đường mật, lại trở thành lời đường mật nhất.

Cô từ lúc 5 tuổi, chưa bao giờ nghe được bất cứ ai nói với cô câu đó.

Những thứ cô thích rất nhiều, rất rất nhiều.

Nhưng số tiền cha mẹ chu cấp cho cô lại không đủ, hình như ngày càng ít đi.

Năm cô 18 tuổi đã bắt đầu tìm việc làm để tự mình chu cấp tiền học phí cho bản thân, cả ngày đều bận túi bụi.

Tiền ăn còn không có chứ đừng nghĩ đến đồ mình thích.

Vậy mà hắn bảo, chỉ cần cô thích, đắt đến mấy hắn cũng mua được.

Lần đầu tiên, có một người ngoài Đàm Nhu Nhi đối xử tốt với cô như vậy.

"Um, chắc chắn sẽ nói."

Lúc cô dứt lời, xe cũng dừng lại.

Đàm gia đã xuất hiện ngay tầm mắt..