Lưu quản gia không biết thiếu phu nhân nói gì với cậu chủ mà trông sắc mặt của Âu thiếu vui vẻ hẳn ra, ánh mắt loé lên tia giảo hoạt.

Ông đột nhiên cảm thấy lo lắng thay cho thiếu phu nhân nhà mình...

Lúc cô buộc ra khỏi cổng, Lưu quản gia lần nữa yêu cầu:

"Vậy để tôi lấy xe đưa thiếu phu nhân đi học nhé?"

"Dạ không cần đâu." - Đàm Tiểu Ân sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Hai má đỏ lên trông thấy.

Lưu quản gia sau đó hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía Âu thiếu gia, bộ mặt bí xị từ nãy giờ cuối cùng cũng biến mất.

Tuy hắn không biểu hiện bên ngoài, nhưng Lưu quản gia nhìn một lần liền hiểu được, cậu chủ có chuyện vui.

Aizzz, chuyện của hai người trẻ tuổi, lão già này thật không theo kịp nữa mà.

...

Thật hên là hôm nay cô xuất phát sớm, lúc đến lớp cũng chỉ có vài người.

Cô tiến tới chỗ ngồi trong góc lớp, cách xa bục giảng một tí, nhìn thấy bạn học đang trùm mũ lên áp mặt xuống bàn.

Cô lấy tay vỗ nhẹ vào vai người nọ một cái.

Người kia hình như đang ngủ ngon, bị đánh thức có chút cáu, mắt nhắm mắt mở nhìn qua, nhận biết được người phá giấc ngủ của mình là một người đẹp, cô gái này nhanh chóng thu lại móng vuốt, giọng nói mềm mại cất lên.

"Mỹ nhân, có chuyện gì sao?"

Đàm Tiểu Ân phì cười, cô gái này khoác bên ngoài là chiếc áo hoodie màu xanh biển nhạt, khuôn mặt nhỏ cùng ngũ quan hài hoà, nhìn thế nào cũng vô cùng thuận mắt.

Chẳng qua, lớp tóc mỏng vì bị đè lâu dính lên khuôn mặt kia của cô ấy trông vô cùng tức cười.

"Tóc của bạn, dính lên mặt rồi kìa."

Vu Hân theo chỉ dẫn của Đàm Tiểu Ân chỉnh lại mái tóc của mình.

Hừ, đêm qua trốn tên ngáo kia đi bar, sau cùng không biết vì cảm giác tội lỗi hay quá giờ ngủ, hai mắt không tài nào nhắm lại được để đi ngủ.

Báo hại cô ấy ngủ gật trong lớp, làm mất hình tượng trước mặt người đẹp này...

"Ha ha, để cậu chê cười rồi.

Mỹ nhân, cậu có gì muốn hỏi sao?"

"Chỗ này có người ngồi chưa?"

Vu Hân nghe hiểu mỹ nhân muốn ngồi chung với mình, hai mắt sáng lên, đứng phắt dậy kéo ghế ra, sau đó thì đẩy mỹ nhân ngồi xuống, xong xuôi mới cười hì hì.

"Chỉ cần nàng ngỏ ý, đại gia ta luôn sẵn lòng ngồi cùng người đẹp nha."

Sau khi ổn định lại chỗ ngồi, Vu Hân mới nhìn qua Đàm Tiểu Ân, một tay đưa ra, chào hỏi lịch sự.

"Quên chưa giới thiệu, tôi đi không đổi tên về không đổi họ, Vu Hân đại gia.

Còn người đẹp cậu tên gì? Không thể cứ mãi gọi người đẹp, người đẹp như vậy được."

Đàm Tiểu Ân đối với cô gái này có thiện cảm cực cao.

Đương nhiên sau đó sẽ vui vẻ đáp lời:

"Đàm Tiểu Ân, cứ gọi mình là Tiểu Ân."

"Tiểu Ân, cậu đây là lần đầu tới lớp đúng không? Học kỳ năm ngoái mình chưa từng gặp cậu."

"Đúng rồi, mình mới chuyển về đây."

Hai người mới gặp nhau lần đầu cứ thế nói chuyện với nhau cho đến khi có chuông vào lớp, thân thiết đến bất ngờ.

Tiết đầu tiên là toán cao cấp, Đàm Tiểu Ân một chữ cũng không hiểu, thầy giáo còn giảng bằng chất giọng trầm ấm, hệt như giọng ông bà nội kể chuyện cho cô hồi bé.

Nhìn sang những người khác đều đang chăm chú chép bài, cô thật sự rất muốn như họ, nhưng hai mắt đang từ từ díu lại.

Bên ngoài trời trong xanh, chỗ ngồi của cô lại hướng ra cửa sổ, cứ cách vài phút là có cơn gió nhẹ thổi qua.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, Đàm Tiểu Ân chống cằm ngủ lúc nào không hay.

Mà Vu Hân chẳng thể gọi cô dậy được, cũng bởi vì cô gái nào đó cũng dựng đứng sách che mất khuôn mặt rồi ngủ tiếp.

Thẳng đến khi tiếng chuông hết giờ, Đàm Tiểu Ân mới thột tỉnh.

Hai mắt mơ mơ màng màng.

Vu Hân ngồi bên cạnh thấy vậy mà buồn cười, đẩy sang cho cô quyển vở.

"Nè chép đi."

"Gì đây?"

"Bài học đó, chép nhanh đi, ông thầy dạy toán khó tính cực.

Buổi học tiếp theo thầy ấy sẽ kiểm tra vở của người bất kì.

May mà nhân lúc cậu ngủ mình đi xin được quyển vở này."

Vu Hân vừa nói vừa hất cằm.

Đối với Đàm Tiểu Ân càng thêm có thiện cảm.

Thật không giống chút nào, biểu cảm ấy, thật không hề giống những người bạn giả tạo thân thiết với cô vì Doãn Lập Thành.

...

Đàm Tiểu Ân bước ra khỏi cổng trường đã là chiều muộn.

Lấy trong cặp ra cái điện thoại, bật google map ra tìm đường dẫn đến Âu thị.

Tối hôm qua không nhìn kỹ, giờ mới thấy cái công ty này thật lớn.

Nhất định tổng giám đốc kia rất có tiền nha.

Nhiều tiền như vậy mà lại đi trấn lột sức lao động của chồng cô, hừ hừ.

Khác với sự vắng vẻ hiu quạnh của tối qua, công ty lúc này có rất nhiều người.

Mà lúc cô bước vào công ty đã thu hút sự chú ý của vô số nhân viên nhìn qua.

Dáng dấp của cô tựa như học sinh cấp ba, tóc ngắn buộc cao, lại mang theo chiếc cặp đi học, đến nơi như thế này không thu hút mới lạ.

Cô lễ tân nhìn thấy cô đi tới, mỉm cười chào hỏi:

"Bạn nhỏ, em tìm ai?"

"Âu Minh Triết làm ở phòng nào vậy chị?"

Cô lễ tân tròn mắt nhìn cô bé này...!Oh my god.

Đây là lần cô nghe thấy có người dám gọi thẳng họ tên của tổng giám đốc ra.

Còn gọi vô cùng thuần thục như vậy.

Không chỉ cô, mà những người nghe được câu đó đền ngây người.

"Bạn nhỏ, em không biết, cái tên này không thể tùy tiện gọi như vậy được." - Cô lễ tân nghĩ cô bé xinh đẹp này có thể là nhầm lẫn với ai đó, có lòng tốt khuyên nhủ.

"Vì sao?" - Đàm Tiểu Ân nhíu chặt mi tâm, tên của chồng mà cũng không được gọi tự nhiên.

Chẳng lẽ Triết nhà cô bị tổng giám đốc ghim, vậy nên mọi người xa lánh sao?

Oa, chồng của cô vì sao lại tội nghiệp như vậy?.