Kiều Hạ Linh ngước lên, đôi mắt long lanh mở lớn nhìn người đàn ông trước mắt, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, trở nên đen thui.

Thế giới hơn bảy tỷ người, cớ sao người bắt cô lại là đàn em của cái tên này chứ?

Không lẽ là duyên nợ trong truyền thuyết?

Phi...

Duyên cái gì, cô và hắn cùng lắm chỉ có nợ nần vẫn chưa kịp giải quyết thôi.

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, số cô dạo này sao lại đen đủi thế không biết.

“Anh đẹp trai này, chúng ta xem như là quen biết cũ, anh có thể bảo bọn họ thả tôi đi có được không?” Kiều Hạ Linh đảo mắt đánh giá xung quanh.

Một căn phòng rộng lớn, nhìn qua có vẻ cũ kỹ nhưng lại rất sạch sẽ, khắp phòng đều treo bóng đen vàng làm cho căn phòng nóng hơn hẳn, đã vậy còn mang một bầu không khí khẩn trương lạ thường.

Gần hai mươi người nhưng tiếng động phát ra lại rất nhỏ, đặc biệt hơn là hai mươi người này dường như chỉ đứng ở một bên, cộng với việc phía đối diện của Cố Thịnh vẫn để sẵn một cốc rượu còn uống dở.

Này cho thấy nơi này vừa rồi đã có người đến và rời đi, hơn nữa còn không phải là một mà là khá nhiều.

“Cô nhìn gì thế?” Mạc Nhan hung thần ác sát nhìn cô.

Khi nãy, bọn họ vừa giao xong hàng thì đàn em phát hiện cô gái này lẩn trốn ở gần đấy.

Hắn nói mà, cô gái này vô cùng khả nghi.

Thân thủ tốt, thức thời, và điều làm hắn nghi ngờ nhất chính là thái độ của người này, là phụ nữ nhưng bị bắt bởi những người lạ mặt lại không chút tỏ ra hoảng hốt hay sợ sệt, trái lại đôi mắt kia còn có nhã hứng đi theo dõi tình hình.

Hôm trước hắn đã nói gì, cô gái này tiếp cận ông chủ nhất định không có ý tốt, bây giờ xem ra hắn đã đoán đúng.

“Có phải cô là gián điệp do bọn người kia phái đến để ăn cắp thông tin tình báo hay không?”

Cố Thịnh: “...”

Đình Thủy: “...”

Đàn em cấp dưới: “...”

Ăn cắp thông tin? Thông tin gì? Chỗ hàng hôm nay sao?

Không biết là ai trong số mấy đàn em cấp dưới phụt cười làm cho mấy người còn lại cũng cười theo, có điều ngại mặt mũi nên không dám cười lớn, chỉ có thể ngậm chặt miệng, đẩy tiếng xuống bụng làm cho bụng ai cũng rung lên một cách khả nghi.

Đình Thủy không nhịn được cho Kiều Hạ Linh một nụ cười tươi đáp lễ sau đó tiến đến lôi cái tên đầu có không bình thường này xuống, dùng tất thối bịt miệng lại.

“A...!Cậu...!Làm gì? Thối quá!”

Ặc...!ặc...

Không một động tác thừa, ai kia bị đàn em và bạn trí cốt đánh ngất xỉu vác ra bên ngoài thủ tiêu.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người là Kiều Hạ Linh và Cố Thịnh.

Mười phút trôi qua...

Hai mươi phút trôi qua...

Cả căn phòng chỉ còn nghe được thấy tiếng hít thở đều đặn cùng tiếng rúc rích của vài động vật nhỏ, Kiều Hạ Linh nhíu mày lên tiếng trước:

“Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước.

Hôm nay rất xin lỗi vì đã làm phiền đến các người.”

“Cô nhìn thấy hết bí mật của tôi rồi mà vẫn còn muốn đi?”Cố Thịnh nhàn nhã lắc ly rượu, nhìn hình ảnh phản chiếu của Kiều Hạ Linh ở chiếc ly đối diện, ngửa cổ uống cạn một hơi.

“Tôi thật sự không nhìn thấy gì cả? Hôm qua tôi thuê lại chỗ này, ai biết các người lại làm gì ở đây, lúc đó tôi chỉ cảm thấy tò mò nên mới ra nhìn thử chứ không hề có ý gì khác.”

Hố cha cái tên cò khách khốn nạn, rõ ràng nói nơi này gần cảng cũ, tầm gần một tháng tới cũng ít người qua lại nên cô mới thuê để tránh nạn.

Ai mà ngờ được lúc xin nghỉ phép từ bệnh viện về lại nhìn thấy một loạt xe hơi đậu gần đó, tưởng là bố già đã phát hiện ra cô ở đây nên mới lén lút đến xem.

Nếu biết trước sẽ nhìn thấy lũ người này làm chuyện phạm pháp thì cô mới không thèm đến, giờ thì hay rồi, tự rước khổ vào người.

“Cô nói không nhìn thấy là không nhìn thấy sao? Lấy cái gì để chứng minh?”

Kiều Hạ Linh không đáp mà âm thầm phân tích tình huống hiện tại.

Hiện tại đám đàn em kia đang ở bên ngoài, đánh gục tên này cô như cũ có thể chạy trốn nhưng mà...!Người này luôn làm cho cô cảm thấy bất an, thứ khí thế bao bọc hắn ta kia cô chỉ từng cảm nhận được ở trên người của lão già thối, mà tên này so với bố cô lại càng tuổi trẻ, càng mang theo nét ngang tàn và hống hách, giống như một con sư tử trẻ, tràn đầy sức sống và năng lượng, khiến cho không ai dám coi thường.

Cô liệu có đánh bại được tên này hay không?

Trực giác nói cho cô biết khả năng này gần như bằng không.

“Sao thế? Cái dũng khí nói sẽ “cưa” đổ của quý của tôi biến đâu mất rồi?”

“Thật không ngờ anh lại nóng lòng đến vậy đấy! Mà nếu đã vậy thì để tôi giúp anh một tay nhé!”

Kiều Hạ Linh ném một túi bột ớt về phía hắn ta, sau đó xoay người chạy trốn, nhưng chưa chạy được mấy bước, chân đã bị ai đó đá trúng, cơ thể cũng bị người kia ôm lên.

“Anh...”

“Mấy trò mèo của cô không có tác dụng với tôi.”

“Thả tôi xuống...”

Cố Thịnh cúi thấp một chân, tay phải nắm lấy cổ chân của Kiều Hạ Linh bóp nhẹ, ánh mắt đảo qua gương mặt nhăn nhó của cô khẽ nhắc nhở:

“Yên phận chút đi, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”

Kiều Hạ Linh im bặt, nhắm mắt giả chết, nhưng cũng vì thế mà cô không nhìn thấy được gương mặt tươi cười của ai kia khi nhìn mình.

Lão già thối, bố mau đến đây cứu con đi, con bị người ta bắt mất rồi đây này.

- Kiều Hạ Linh trong lòng cầu nguyện.

Ở một bên khác, Kiều Thanh như phát điên lên mà cho người tìm kiếm tung tích của con gái, tìm hết cả một ngày cũng không có kết quả, lúc này ông còn nghĩ đến trường hợp xấu nhất là Kiều Hạ Linh bị bắt cóc.

Cho đến sáng hôm nay, phong thư ở bệnh viện mới được gửi đến, Kiều Thanh bất lực nhìn nội dung bức thư mà không biết phải nói gì hơn, vừa giận dữ lại buồn cười.

Lạc Linh ở bên cạnh cũng đọc được nội dung trong thư, với tính cách của bạn tốt, cô cảm thấy thế này mới bình thường, chỉ tiếc cho số tiền tiết kiệm không cánh mà bay kia, đó là cô vất vả suốt bao năm mới tích góp được.

Mà thôi, cậu ấy không sao là được.

“Ông chủ, chuyện này...”

“Bảo đám người kia rút hết về đi, con bé này cứ để nó đi mấy hôm, hết giận rồi ta lại nói chuyện với nó sau.”

“Dạ vâng.”.