Vừa ra khỏi phòng học, Trần Hiểu Ý liếc mắt trong đám người đã tìm thấy Bạch Nhạc Ninh, cô bé kéo tay ba mình chạy qua, vỗ vỗ lưng Bạch Nhạc Ninh, chờ cô quay lại liền hỏi: “Có muốn về cùng hay không?”

Bạch Nhạc Ninh lắc lắc cánh tay Bạc Cạnh như muốn hỏi ý kiến của anh.

Bạc Cạnh không vội trả lời, chỉ cười hỏi Trần Hiểu Ý: “Em chính là tiểu Ý Ý mà Ninh Ninh nhà anh vẫn hay nhắc đó sao?”

Oa, tiểu Ninh Ninh thật đúng là bạn chí cốt nha, lại hay nhắc tới mình trước mặt anh đẹp trai này?

Trần Hiểu Ý tùy tiện khoác tay Bạch Nhạc Ninh, cười hì hì tự giới thiệu bản thân: “Xin chào anh trai của Ninh Ninh! Em là Trần Hiểu Ý, bạn tốt nhất của tiểu Ninh Ninh!” Sau đó cô xoay người ôm lấy cha mình: “Đây là ba em!”

Bạc Cạnh nhướng mày, cười với cô rồi vươn tay ra với cha Trần: “Chào chú Trần, lần trước chú đến Bạch thị, chúng ta đã gặp nhau rồi!”

Bởi vì trên mọi phương diện, Bạc Cạnh đều thể hiện rất xuất sắc, dựa vào thành tích của anh thì cũng không cần lo lắng với những kỳ thi, cho nên vừa mới hết năm học thì cha Bạch đã để cho anh ở bên cạnh mình học tập, trước mắt là phải học tập, không phải là học cách làm thế nào để kinh doanh một công ty mà phải học từ những nền tảng cơ bản nhất, giúp ông sắp xếp lại một số tài liệu của khách hàng, cũng thuận tiện làm quen một chút với những đối tác của công ty xây dựng Bạch thị.

Mà cha Trần chính là một trong số đó.

Bắt tay với Bạc Cạnh, cha Trần cười ôn hòa nói: “Đúng vậy, tôi cứ tưởng ngày hôm nay sẽ gặp ông Bạch, không ngờ lại là cậu, chắc hẳn là ông Bạch đang rất bận rộn phải không?”

Bạc Cạnh chỉ cười không đáp, cha Trần cũng không hỏi nữa, vì vậy bốn người làm thành một nhóm, đều có ý định đi xuống lầu.

Trần Hiểu Ý kéo tay Bạch Nhạc Ninh lui về phía sau vài bước, lặng lẽ hỏi: “Sao hôm nay ba cậu không tới? Ông ấy bận việc gì sao?”

Bạch Nhạc Ninh gật đầu: “Ừ, tớ còn tức giận với ông ấy nữa đấy!”

Trần Hiểu Ý tỏ vẻ hiểu rõ: “Tớ đã nói với cậu rồi, hôm nay vốn dĩ là mẹ tớ sẽ đến họp, nhưng ba tớ lại bảo là để ông ấy đi, tiện thể ôn chuyện cùng với một người, aiz, người đó có khi nào là ba của cậu không?”

Cách đây không lâu, công ty của cha Trần có qua lại với công ty xây dựng Bạch thị cho nên hai cô con gái của hai nhà cũng đều quen biết nhau, hơn nữa ở trước mặt bạn thân, Bạch Nhạc Ninh cũng không lảng tránh khi nhắc tới ba mình, cho nên khi Trần Hiểu Ý nghe baba nói muốn thay mặt công ty đến trao đổi hợp đồng cùng với công ty xây dựng Bạch thị thì cô còn đặc biệt nói rằng mình và Bạch Nhạc Ninh không chỉ là bạn cùng lớp mà còn là bạn thân.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Đáng tiếc, cha Bạch là một người làm việc công tư phân minh, cho dù quan hệ của con gái bảo bối với con gái của đối tác không tầm thường, thế nhưng ông cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi thái độ, cho nên khi cha Trần khéo léo nhắc tới chuyện này thì cha Bạch cũng chỉ nhiệt tình chiêu đãi ông ta chứ cũng không đồng ý với yêu cầu cung cấp vượt quá định mức 5% của đối phương.

Gặp phải ‘móng tay mềm’ (*) có chừng mực như vậy khiến tâm tình của cha Trần không được tốt lắm, vốn định nhân dịp họp phụ huynh ngày hôm nay thử một lần nữa, lại không ngờ cha Bạch quá mức bận rộn, không có cách nào tới được.

(*) móng tay mềm: Ẩn dụ sự từ chối hoặc chỉ trích [theo baidu]

Bạch Nhạc Ninh và Trần Hiểu Ý kéo dài khoảng cách của bọn họ, cho đến khi hai người phía trước không thể nghe thấy gì, Trần Hiểu Ý mới bĩu môi nói: “Baba của tớ vẫn chưa hết hy vọng đâu, cậu nhìn ông ấy xem, tám phần lại muốn tranh thủ tìm cảm với anh trai cậu rồi!”

Hai đứa nhỏ thì thầm ở phía sau, hai người phía trước một già một trẻ lại đang người lùi ta tiến, âm thầm so chiêu, chỉ chốc lát sau, bởi vì Trần Hiểu Ý đạt thành tích cao nhất ba khoa cho nên giáo viên chủ nhiệm gọi lại, cha Trần bất đắc dĩ cũng phải đi theo để nghe cô giáo phát biểu, nhờ vậy mà Bạc Cạnh mới có cơ hội trở về bên cạnh con cừu nhỏ của mình.

Chẳng qua là con cừu nhỏ này khiến người ta vô cùng yêu thích, vẫn chưa đi được một nửa sân trường mà đã có rất nhiều bé trai vây quanh cô, Bạc Cạnh không tiện nắm khư khư lấy tay cô, vậy nên cũng dứt khoát để cho cô tự do, còn mình chỉ việc đứng bên cạnh trông chừng.

Vậy mà, sự ưu tú của Bạc Cạnh cũng không hề bị xem nhẹ, lúc anh vừa đi tới dưới tán cây để đợi thì ngay lập tức lại có một đám nữ sinh nhỏ khoảng độ mười tuổi bỗng hào hứng vọt về phía anh, hỏi han lung tung.

Bạc Cạnh chỉ trả lời mấy vấn đề râu ria, cũng không thèm để ý đến đối phương nhỏ hơn mình mấy tuổi, anh vẫn trưng ra cái vẻ mặt lạnh nhạt khó gần như thường ngày, anh tỏ thái độ rất chừng mực, không để lại ấn tượng quá mức cao ngạo trong lòng những cô nhóc này, thế nhưng cũng không để cho bất kỳ người nào cảm thấy mình được đặc biệt coi trọng.

***

Mấy cô bé thấy mình hỏi nhiều như vậy mà có lúc Bạc Cạnh sẽ không trả lời, cũng không thấy anh nói gì nhiều, trong lòng lại cảm thấy có vẻ chênh lệch so với hình tượng những anh chàng đẹp trai hào quang tỏa sáng bốn bề, cho nên cũng không tự giác mà lùi lại, chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ không dám tiến lại quá gần, thế nhưng lại có một cô bé đôi mắt to tròn, vô cùng liều lĩnh đến gần hỏi: “Anh Bạch, anh có bạn gái chưa?”die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Bạc Cạnh cũng không sửa lại cách cô nhóc gọi sai họ của mình, chỉ trả lời đơn giản: “Đang đợi.”

Mấy cô bé mở mắt nhìn nhau nhưng chẳng ai hiểu ý của anh.

Lúc này, bỗng nghe một giọng ngọt ngào vang lên: “Anh Bạc, chúng ta về thôi!”

Mặc dù Bạch Nhạc Ninh vội vàng nói chuyện với đám bạn thế nhưng cô vẫn chú ý tới Bạc Cạnh, lại trông thấy nhiều nữ sinh vây quanh anh như vậy, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, anh Bạc là của cô, mấy người này không được đứng gần như vậy!

Nghĩ vậy, hai tay của cô tựa như cố ý, đẩy đám bạn học ra, sau đó vọt tới trước mặt Bạc Cạnh, nói xong những lời này thì ngay lập tức kéo tay Bạc Cạnh rời đi.

Nhưng có người lại không muốn để cho cô được như ý.

“Ninh Ninh ngốc, không cho cậu đi! Cậu đứng lại đó cho tôi!”

Bạc Cạnh và Bạch Nhạc Ninh cùng quay đầu lại, nhìn về bé trai đang thở hổn hển chạy tới gần.

“Cậu làm gì mà vừa trông thấy tôi đã bỏ chạy?” Vẻ mặt của cậu nhóc không được tự nhiên, tức giận nhìn chằm chằm Bạc Cạnh: “Bởi vì anh ta sao? Anh ta là ai?” die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Bạch Nhạc Ninh từ trước tới giờ vẫn luôn mang theo khuôn mặt ngọt ngào vui vẻ, giờ phút này bỗng nhiên biến sắc, hung hăng quát to: “Lại là cậu! Tôi mới không thèm nói nhiều với cậu! Anh Bạc là ai mắc mớ gì tới cậu?”

Bạc Cạnh cong môi cười khẽ.

Thế nhưng nụ cười này lại khiến cho Lục Vịnh cảm thấy tức tối: “Anh cười cái gì?”

“Ơ?” Bạc Cạnh vui vẻ hô lên, lại hứng thú quan sát tên quỷ nhỏ vẫn luôn trừng mắt nhìn anh chằm chằm từ lúc anh vừa bước vào phòng học cho tới giờ: “Tôi không cười gì hết!”

Lục Vịnh cảm thấy hình như đối phương đang coi thường mình: “Anh là anh trai của Ninh Ninh ngốc sao?” Giọng nói không che giấu được mùi dấm chua

nồng đậm.

Bạc Cạnh đã hiểu rõ, quả nhiên vẫn là một bình dấm chua còn non nớt.

Sau khi quan sát nửa buổi, cộng thêm lời nói của Bạch Nhạc Ninh ngày hôm qua, Bạc Cạnh đã xác định, cái tên quỷ nhỏ vẫn luôn không cam lòng mà đi ghen tức với mình này có cảm tình với bảo bối nhà anh, bắt nạt Ninh Ninh chẳng qua là vì muốn để cô chú ý tới mà thôi.

Nhưng mà, tên nhóc này không cảm thấy ở độ tuổi này mà ghen thì vẫn còn quá sớm sao? Còn nữa, cái cách mà cậu ta bắt nạt cô bé để lôi kéo sự chú ý cũng đã xưa rồi, chẳng lẽ không sợ phản tác dụng, làm cho người ta càng thêm ghét mình hơn sao?

Vì vậy, Bạc Cạnh cũng rất thản nhiên nhìn thẳng vào mắt ‘tình địch nhỏ’, buông lời khiêu chiến: “Nếu như tôi là anh ruột của Ninh Ninh, chỉ sợ rằng lúc nghe cậu gọi ‘Ninh Ninh ngốc’ thì tôi đã đánh cho cậu to đầu rồi.”

Mà trên thực tế, lấy số tuổi của Ninh Ninh ra mà nói thì bây giờ Bạc Cạnh bắt đầu ghen hình như vẫn còn quá sớm…

Lục Vịnh càng cố gắng trừng mắt nhìn anh, chỉ hận không thể đục thủng hai lỗ ở trên người anh: “Vừa rồi tôi mới hỏi ba rồi, ba tôi nói đổng sự trưởng Bạch không có con trai, anh là anh trai ở đâu rớt xuống vậy? Anh, anh…” Đột nhiên nhớ tới một từ mà cha mình vẫn thường hay nói, Lục Vịnh ngay lập tức đem ra dùng: “Anh kỳ tâm khả nghị!” [1]

[1] có ý đồ xấu.

Bạch Nhạc Ninh giận đỏ mắt: “Cậu bảo tôi ngốc một lần nữa thì tôi sẽ đi mách cô giáo Vương đấy! Còn nữa, anh Bạc không phải như cậu nói, cậu là đang nói xấu người tốt!”

Lục Vịnh đối mặt với cô thì vẻ mặt lại hoàn toàn thay đổi so với khi nói chuyện với Bạc Cạnh, cậu nhóc cười ngả ngớn chớp mắt vài cái: “Cậu mách đi, tôi chả sợ!”

Bạch Nhạc Ninh vừa tức vừa nóng, cô nắm chặt cánh tay của Bạc Cạnh, đứng ở bên cạnh hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Vịnh.

Lục Vịnh cũng chẳng sợ, ngược lại chỉ giống như một lão hổ bị đốt đuôi, nhìn Bạc Cạnh quát: “Buông tay Ninh Ninh ngốc ra! Anh cũng không phải là anh ruột của cậu ấy, tại sao lại nắm tay cậu ấy? Còn nữa, tại sao anh lại đi họp phụ huynh cho cậu ấy? Quan hệ giữa hai người là thế nào?”

Bạc Cạnh cố tình ra vẻ trầm ngâm, sau đó lại thành thục nói: “Quá nhiều câu hỏi, xin lỗi tôi không có cách nào trả lời được, thế nhưng tôi cũng có thể nói rõ cho cậu biết vì sao tôi có thể đi họp phụ huynh cho Ninh Ninh.” Anh khom người, ghé sát vào tai Lục Vịnh, nói một câu khiến cậu nhóc tức chết: “Bởi vì đây là do bố vợ tương lai của tôi giao phó!”

Lục Vịnh trợn to mắt nhìn nụ cười phơi phới gió xuân của Bạc Cạnh, lại giống như đang quất thẳng vào mặt mình, sau đó lại nhìn anh thản nhiên nắm tay Bạch Nhạc Ninh ra khỏi sân trường.

Học kỳ mới bắt đầu, chẳng biết tại sao mà hai ngày liên tiếp không thấy Lục Vịnh đi học, vậy nên bàn học sau lưng Bạch Nhạc Ninh cũng trống không hai ngày, sau đó giáo viên chủ nhiệm lại nói với mọi người là trong lúc nghỉ hè, Lục Vịnh đã làm xong thủ tục xin thôi học rồi.

Chẳng bao lâu, chỗ ngồi phía sau Bạch Nhạc Ninh đã được sắp xếp cho một cô học sinh nhỏ hoạt bát đáng yêu, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, cũng không buồn hỏi vì sao đang yên đang lành mà Lục Vịnh lại đột nhiên nghỉ học.

Sau này, mật thám Trần Hiểu Ý không biết dò la tin tức từ nơi nào mà biết được, bảo là do ba mẹ của Lục Vịnh ly hôn, phát sinh nhiều thứ lằng nhằng rắc rối cho nên đã đưa cậu ta ra nước ngoài định cư với bà nội, để cậu ta ra nước ngoài học.

“Thật đáng tiếc, kể cho cậu nghe, anh tớ bảo, lớp chúng ta khó khăn lắm mới có thể đào tạo ra được một ‘tiểu soái ca’ dám đứng lên chống lại anh Bạc nhà cậu, chậc chậc, thật là lãng phí mà.” Trần Hiểu Ý chép miệng, như thể đây là ‘chuyện đáng tiếc nhất trong thiên hạ’ vậy.

Cũng từ sau buổi họp phụ huynh hôm đó, Trần Hiểu Ý mới biết Bạc Cạnh học cùng trường với anh trai mình, hơn nữa, ở trường học của bọn họ, Bạc Cạnh quả thật là ‘oai phong một cõi’.

Chẳng qua là Bạch Nhạc Ninh không để ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt này, cái cô quan tâm chính là Bạc Cạnh chỉ cần dùng một chiêu đã có thể chiến thắng pháp bảo.

Kể từ khi buổi họp phụ huynh kết thúc, cho dù Bạch Nhạc Ninh có hỏi thẳng hay là hỏi khéo thế nào thì Bạc Cạnh cũng không nói cho cô biết anh đã dùng cách gì để đối phó với Lục Vịnh phách lối đó, thậm chí ngay cả một câu cũng không chịu hé răng.

“Nói em biết đi mà, nói cho em biết đi!” Bạch Nhạc Ninh lượn tới lượn lui trước mặt Bạc Cạnh: “Người ta rất tò mò nha!”

Bạc Cạnh khẽ nhếch môi, nói một câu chẳng liên quan: “Bé con, lớn nhanh một chút đi!”

Ninh Ninh lớn nhanh một chút đi! Anh thật sự…… đã sớm coi em là……

Thời gian cứ thế trôi đi, thoáng một cái đã qua sáu năm.

Bạch Nhạc Ninh vừa lên cấp hai, thân thể đã bắt đầu trổ mã, cũng kéo theo rất nhiều phiền não, mà trong nhà chỉ có hai người đàn ông, có rất nhiều chuyện cô không thể nói với bọn họ, đặc biệt là Bạc Cạnh không có quan hệ máu mủ.

Vừa nghĩ tới Bạc Cạnh, Bạch Nhạc Ninh lại đặt xuống chiếc kẹp cravat mà cô đã phải đi lựa nhiều chỗ mới ưng ý, còn tự cho là nó sẽ làm tăng thêm khí chất của anh, không khỏi nhớ tới chuyện ngày hôm qua.

Aiz aiz, anh Bạc vậy mà lại nói với cô, món quà sinh nhật mà anh muốn, chính là cô trở thành bạn gái của anh!

Loại chuyện như vậy, loại chuyện như vậy. . . Mặc dù cô rất thích anh, từ nhỏ tới giờ vẫn luôn hy vọng sau này lớn lên sẽ trở thành vợ của anh, thế nhưng, thế nhưng. . . làm ơn đi, cô cũng chỉ mới mười ba tuổi mà thôi! Anh Bạc lại muốn lừa đem cô về sớm như vậy, có phải là đã quá gấp gáp rồi hay không?

Bạch Nhạc Ninh vỗ vỗ khuôn mặt nóng ran của mình, cầm chiếc kẹp cravat mà cô chọn mãi mới ưng ý, đặt vào chiếc hộp nhỏ, do dự một hồi rồi mới nguệch ngoạc viết lên một tờ giấy nhỏ ba chữ ‘Em đồng ý!’, sau đó bỏ vào trong hộp rồi cẩn thận đóng lại.

Ừ, thật ra thì cô còn nhỏ cũng chẳng sao, giống như Ý Ý đã từng nói, anh Bạc đã hơn hai mươi tuổi mà vóc dáng lại tốt như vậy, nếu không phải trên người đã cộp mác ‘chỉ dành riêng cho Bạch Nhạc Ninh’ thì đã sớm bị người khác đoạt mất rồi!

Lại nói, trung học có bạn trai cũng không phải là sớm, rất nhiều bạn học cũng đã trải qua chuyện yêu đương không kém gì cô! Ngay cả Ý Ý cũng đã có vài gã bạn trai rồi.

Nghĩ vậy, Bạch Nhạc Ninh vừa xấu hổ lại đỏ mặt, cuối cùng xác định quần áo và đầu tóc của mình không có vấn đề gì thì mới đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

Đi xuống dưới lầu, cô chỉ thấy trên bàn ăn chỉnh tề có ba phần bánh mì nướng, cha cô và Bạc Cạnh đều ngồi ở đây thế nhưng cũng chưa đụng vào một miếng nào.

Bạch Nhạc Ninh siết chặt hộp quà trong tay, sau khi ngồi xuống thì sắc mặt ửng hồng, nhỏ giọng nói với Bạc Cạnh: “Anh Bạc, sinh nhật vui vẻ!”

Bạc Cạnh đã thi đậu vào sở nghiên cứu, đang ngồi bên cạnh vừa đọc báo, vừa trao đổi với cha Bạch về một số vấn đề kinh doanh thời gian gần đây, anh còn nêu ra ý kiến của mình về một số chi tiết, cho nên nhân lúc cha Bạch còn chưa nói tới chuyện công ty thì lại nghe thấy Bạch Nhạc Ninh chúc mừng sinh nhật mình, anh cười rồi đặt báo xuống bàn, mở miệng đầy hàm ý: “Ninh Ninh đã chuẩn bị xong món quà mà anh muốn rồi sao?"

Bạch Nhạc Ninh cúi thấp đầu, từ góc độ của Bạc Cạnh có thể thấy vành tai và cần cổ của cô đã đỏ bừng một mảnh, anh biết, nguyện vọng sinh nhật của mình sắp trở thành hiện thực rồi.

“Thì ra hôm nay là sinh nhật của tiểu Cạnh sao? Haha, con bé Ninh Ninh này, sao lại không nói cho baba một tiếng?” Cha Bạch cười trêu con gái: “Sao thế, năm nay lại còn đặc biệt hứa hẹn cái gì với anh Bạc của con sao? Đừng nói là con mạnh miệng mà lại làm không được cho nên mới khẩn trương như vậy nhé? Ba nhớ lúc trước con còn trực tiếp bổ nhào vào trong ngực của tiểu Cạnh, còn bảo là muốn náo nhiệt để chúc nó sinh nhật vui vẻ, báo hại lỗ tai của chúng ta suýt chút nữa thì bị điếc luôn.”

“Baba lại chọc con!” Bạch Nhạc Ninh không biết phải cãi lại thế nào, chỉ đặt hộp quà lên bàn rồi đẩy về phía Bạc Cạnh.

Bạc Cạnh cầm chiếc hộp nho nhỏ xinh xắn lên, cũng không vội mở ra, chẳng qua là chỉ mỉm cười, thần thần bí bí vuốt ve chiếc nơ ở phía trên.

Cha Bạch lại không để ý, chỉ giục con gái: “Mau ăn đi, cẩn thận trễ giờ học!”

Vội vã dùng xong bữa sáng, Bạch Nhạc Ninh hôn nhẹ lên mặt baba, sau đó lại lui ra mấy bước, xấu hổ khẽ đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước xuống mặt Bạc Cạnh rồi vội vàng ôm cặp sách, nói một câu: “Con đi đây, bái bai!” sau đó cũng không quay đầu lại, ba bước gộp thành một, vội vã ra khỏi phòng ăn, ngay cả một câu ‘đi đường cẩn thận’ của cha Bạch cũng không lọt vào tai cô.

“Con bé này!”

Cha Bạch cười trách, quay đầu lại thấy vẻ mặt vui mừng thoải mái của Bạc Cạnh không hề giống như trong quá khứ, ông suy nghĩ một chút rồi bỗng dưng bừng tỉnh hiểu ra, không nhịn được mà nghiêm mặt: “Thằng nhóc này! Nói mau, là ai tỏ tình trước?”

Thấy dáng vẻ xấu hổ nhút nhát của con gái kết hợp với nụ cười đắc ý như có như không của tiểu Cạnh, cha Bạch đã sớm phát hiện giữa bọn họ có gì đó, sao có thể không đoán ra được sự kỳ lạ bên trong? Chẳng qua đối với tình cảm giữa Bạc Cạnh và Bạch Nhạc Ninh, cha Bạch vẫn luôn cảm thấy rất vui mừng, dù sao Bạc Cạnh trên mọi phương diện đều rất xuất sắc, con rể như vậy thì có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được.

Nghe cha Bạch hỏi vậy, Bạc Cạnh nghiêm túc trả lời: “Tối hôm qua, là con nói trước.”

Từ tiểu học đã có không ít người theo đuổi Bạch Nhạc Ninh, mặc dù bọn họ cố tình dụ dỗ, cô cũng chưa từng để mắt tới bất kỳ nam sinh nào, nhưng càng lớn, vóc người của cô lại bắt đầu trở nên hấp dẫn, ngũ quan cũng càng thêm xinh đẹp, nam sinh cố tinh ra tay với cô cũng không phải ít.

Anh hơn cô 9 tuổi, cái khoảng cách 9 tuổi này, mặc dù đủ để cho suy nghĩ của anh trở nên chín chắn để có thể chịu trách nhiệm với tình cảm của mình, thế nhưng sự chênh lệch này cũng khiến anh không thể nào ở bên cạnh cô từng giây từng phút, đuổi đi tất cả lũ ong bướm tơ tưởng đến cô, vậy nên anh làm sao có thể không vì mình mà suy tính?

Câu trả lời này khiến cho cha Bạch ngơ ngẩn: “Cái gì? Ta còn tưởng là Ninh Ninh sẽ thiếu kiên nhẫn trước cơ đấy. . . .”

Cha Bạch suy nghĩ xuất thần một lúc lâu rồi lại đột nhiên nở nụ cười, nói: “Ninh Ninh sắp lên cấp ba, dù sao cũng không làm ảnh hưởng đến chuyện học của nó là tốt rồi, dù sao thì ta cũng không trông mong nó có thể thi đậu nguyện vọng một, nhưng kỳ thi cấp hai nhất định phải để nó thi bằng năng lực của mình, con cũng đã thi đậu vào sở nghiên cứu, bài vở cũng không quá nặng, rảnh rỗi thì giúp nó học, quan hệ hai đứa thế nào ta cũng không phản đối.” Tiếp đó ông lại đổi sang một vấn đề khác: “Tiểu Cạnh này, mau nói cho chú Bạch nghe xem, con định khi nào thì cưới Ninh Ninh đây?”

Hả? Kết giao còn giải thích được, chứ kết hôn thì có chút. . . .

Bị truy sát trở tay không kịp, Bạc Cạnh miễn cưỡng cười cười, cố gắng bình tĩnh đáp: “Con đã suy nghĩ rồi, chờ Ninh Ninh tốt nghiệp đại học xong đã.”

Tại sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng quỷ dị thế này? Chẳng phải những lúc như vậy chú Bạch sẽ phải nhảy dựng lên, đấm cho anh một cái, sau đó mới lấy lại bình tĩnh để đối mặt với chuyện con sói sắp thành công cướp mất công chúa bảo bối của nhà họ Bạch hay sao? Tại sao tất cả mọi quá trình đều đã bị lược bỏ, trực tiếp nhảy vọt đến vấn đề kết hôn thế này?

May mà Bạc Cạnh đã chứng kiến không ít chuyện đời, vậy nên lúc này mới không bị cái suy nghĩ quỷ dị của cha Bạch dắt mũi.

Vì vậy cha Bạch vô cùng hài lòng, vừa cầm bánh mì nướng trước mặt lên cắn một miếng, vừa dùng thân phận cha vợ tương lai truyền đạt mệnh lệnh: “Ninh Ninh chưa tốt nghiệp đại học thì cậu không được chạm vào nó, dù chỉ là một đầu ngón tay!”

Một người luôn có dáng vẻ ưu nhã như Bạc Cạnh suýt chút nữa thì mất khống chế mà cười phá lên, chẳng qua là khuôn mặt tuấn tú cũng hơi ửng đỏ: “Khụ khụ. . . không cần chú Bạch nói thì con cũng sẽ làm như vậy!”

***

Trong giờ học, Bạch Nhạc Ninh nằm dài ở trên bàn học, buồn chán ỉu xìu nghịch nghịch mấy đầu ngón tay của mình, lúc đếm tới ngón áp út thì khuôn mặt của Trần Hiểu Ý bỗng nhiên phóng đại ở trước mặt cô: “Muốn đeo nhẫn rồi sao?”

Bạch Nhạc Ninh bị sự đột ngột này dọa cho giật mình, sau đó lại bị lời nói của cô nàng dọa hoảng hốt đến mức vội vàng nhìn xung quanh, sợ có ai nghe được.

Trần Hiểu Ý đĩnh đạc huơ tay: “Hồi hồn! Chuông reo rồi, tất cả mọi người đều đã ra sân học thể dục.”

Bởi vì trường sắp tổ chức dạ hội Giáng sinh cho nên giáo viên chủ nhiệm nhờ người nhắn hai cô ở phòng học chờ chỉ thị, nhân lúc giáo viên còn chưa tới bắt người, Trần Hiểu Ý đi vòng tới trước bàn của bạn tốt tám nhảm vài câu.

Cũng không biết có phải là ông trời đã định các cô trở thành khuê trung mật hữu hay không, Bạch Nhạc Ninh và Trần Hiểu Ý chơi với nhau từ hồi tiểu học, bảy năm trời vẫn luôn cùng trường cùng lớp, hơn nữa, sau khi lên cấp hai vẫn có thể trở thành bạn học, bởi vì các cô đã bàn về ngôi trường cấp hai nào mà mình dự định sẽ thi vào, sau đó chỉ cần thi tốt là được.

“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ đấy!” Trần Hiểu Ý không cho Bạch Nhạc Ninh cơ hội nói dối: “Khai mau, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì? Chẳng lẽ. . . Anh Bạc

Nhà cậu không kìm được thú tính bộc phát, đem cậu nuốt vào trong bụng rồi sao?”

Bạc Nhạc Ninh lúng túng: “Cậu nói cái gì đấy! cái gì mà thú tính bộc phát nuốt vào trong bụng chứ? Nói bây! Anh Bạc mới không phải là loại người như vậy đâu! Ý Ý, cậu mới bây lớn mà trong đầu chỉ toàn mấy cái suy nghĩ thế này nhất định là bị bạn trai cậu dạy hư rồi!”

Trần Hiểu Ý vung tay: “A Thành rất thuần khiết, đến cả chuyện cỏn con như nắm tay mà còn phải hỏi ý kiến tớ, so với anh Bạc nhà cậu, thật là khác biệt một trời một vực, tớ còn nhó lúc nhỏ, việc nắm tay cầu đều bị anh ấy độc chiếm rồi!”

Bạc Nhạc Ninh càng lúng túng hơn, mặt đỏ bừng y hệt như quả táo chín: “Tiểu Ý Ý, cậu mau ngậm miệng lại! cậu nói nữa thì tớ sẽ nghỉ chơi với cậu đấy!”

“Cũng đúng.” Trần Hiểu Ý vuốt cầm tư lự: “Tớ đến nhà cậu chơi cũng đã nhiều lần, cái lão trúc mã nhà cậu quả thật là có thể nhịn, vừa nhìn cũng biết anh ấy là một người kiên trì, chắc là còn có thể chống đỡ được thêm tám đến mười nắm nữa cũng không thành vấn đề, thế nhưng tiểu Ninh Ninh nhà chúng ta ngon miệng như vậy, anh ấy thực sự có thể nhịn mà không ra tay với cậu sao? Rất khó! Rất khó nha … aaa, đau!”

Bạc Nhạc Ninh hưng ác nhéo bạn tốt một cái rồi tức giận nói: “Cậu còn nói nữa, tớ bóp chết cậu!”

Nhưng cô vẫn không nhịn được mà ngoác miệng cười, trong chốc lát lại bàn đến chuyện khêu vũ trong tiệc giáng sinh: “Không ngoài ý muốn, chúng ta lại phải chủ trì buổi dạ hội, cậu đoán nam sinh nào sẽ hợp tác cung với chúng ta? Có phải cái anh chàng tân sinh* cực kỳ đẹp trai vừa tới đó không?

*học sinh mới.

Lễ hội giáng sinh năm ngoái cũng là do các cô và học sinh mới chủ trì tiết mục, lúc ấy, hợp tác với các cô là mấy đàn anh khóa trên, trong đó có một người nhân lúc còn đang khêu vũ lại đến tỏ tình với Ninh Ninh, đáng tiếc là đã bị Ninh Ninh khéo lé từ chối, năm nay mấy người đó đã lên cấp ba, cũng không còn cơ hội lên sân khấu biểu diễn nữa, chẳng biết năm nay là học sinh mới tham gia hay là học sinh cũ tham gia cho đủ số lượng nữa.

Bạc Nhạc Ninh cảm thấy loại chuyện này không thể nói trước được: “Không phải đàn em năm nhất thì cũng là bạn học năm hai, đều này còn phải đoán sao? Tiểu Ý ý, sao cậu vừa nghe thấy trai đẹp là sáng mắt lên thế? Coi chừng bạn trai cậu dìm cậu vào thùng dấm đấy!”

Trần Hiểu Ý mở mồm ra là “Nam sinh đẹp trai”, cho dùBạc Nhạc Ninh chẳng có hứng thú gì với những chuyện này, thế nhưng nghe đám nữ sinh cùng lớp bàn luận cũng quá nhiều rồi.

Thấy bạn tốt vẫn bất động như núi, Trần Hiểu Ý tức giận cảm thán: “Hừ, Ninh Ninh, tớ phát hiện tế bào hài hước của cậu càng ngày càng ít!”

Hai người rảnh rỗi, câu được câu mất, lại cảm thấy có người đứng ở cửa phòng học, Trần Hiểu Ý từ trên bàn nhảy xuống, nhìn về phía cửa, lại đột nhiên vỗ tay khen ngợi: “Haha, tớ đã biết là sẽ có học sinh năm nhất mà.”

Bạc Nhạc Ninh tò mò nhìn theo ánh mắt của cô, lại thấy một nam sinh mặc đồng phục lại còn đeo huy hiệu năm nhất ở trước ngực, cậu ta đang lặng lẽ tựa vào cửa nhìn các cô, tư thế vô cùng tự tin, quần áo cũng rất chỉnh tề.

Thấy Bạc Nhạc Ninh và Trần Hiểu Ý đều quay đầu lại, cậu nam sinh khẽ khom người, vô cùng phong độ mà nhìn hai người, sau đó cất tiếng chào hỏi: “Chào hai người, giáo viên bảo tôi tới mời hai người đến phòng làm việc một chuyến.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi tên Từ Tinh Danh, sinh viên năm nhất, lớp ba, lễ hội lần này phiền hai người giúp đỡ nhiều rồi.” giọng nói rõ ràng, tướng mạo xuất chúng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn không giống với dáng vẻ nôn nóng của đa số nam sinh trung học khác.

Bạc Nhạc Ninh vội vàng đứng dậy, trong trường học, mỗi lần được đàn em khóa dưới cúi chào đều khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, trừ việc lớn hơn người ta một buổi thì cô cũng chẳng có cái gì để khoe khoang cả.

Trần Hiểu Ý chọt chọt Bạc Nhạc Ninh, ghé sát vào tai cô biểu đạt sự kinh ngạc của mình: “Vậy mà không hề chảy nước miếng vì cậu!”

Cô vẫn nhớ buổi dạ hội năm ngoái, lần đầu tiên chính thức gặp mặt hai vị đàn anh khóa trên, ánh mắt bọn họ đều không kìm chế được mà dán chặt lên người Bạc Nhạc Ninh, thật sự là vf khuôn mặt của cô quá mức xinh đẹp, ai mà chả yêu thích cái đẹp, nhìn không chớp mắt cũng chỉ là chuyện thường tình, mà Trần Hiểu Ý lớn lên lại không giống Bạc Nhạc Ninh, phong cách của cô mát mẻ tự nhiên, lại không hề thiếu sức sống của tuổi trẻ, cũng khiến không ít người ái mộ.

Hôm nay toàn bộ tầm mắt của hai hoa khôi trung học này đều đổ dồn vào Từ Tinh Danh, vậy mà ngay cả mi mắt của cậu cũng không hề run rẩy.