Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, Đào Tinh Lai tung tăng chạy lên lầu hai.

 

“Chị, sao chị lại như như thế này, sao không ở lại hiện trường trực tiếp xem Tiểu Đào chỉnh Lão Đào chứ? Chị không phải là chị ruột của em à?”

 

“Không phải.” Giản Tích ngồi xếp bằng trên giường chơi di dộng, cũng không thèm ngẩng đầu đáp.

 

“Thật là, rốt cuộc thì lớn lên em vẫn xinh đẹp hơn chị.” Đào Tinh Lai mở cửa tủ quần áo, soi gương chỉnh lại cổ áo.

 

Giản Tích không thèm để ý đến cậu ta, trực tiếp dời qua mép giường, tiếp tục chơi điện thoại.

 

“Trời đất, chị thật là cổ lỗ sĩ quá đi, chị bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà còn chơi trò xếp gạch Tetris thế này.” Đào Tinh Lai cúi đầu lại gần, đưa mắt vừa thấy, “Ai da, cái này đặt bên trái, bên trái ấy, đúng rồi.”

 

Một bàn tay Giản Tích với ra lấy cái gối ôm gần đó che kín mặt cậu, “Thật lắm lời.”

 

“Chị đừng có tức giận, em có tin tức tốt muốn nói với chị đây, chị có muốn nghe không thì bảo?” Đào Tinh Lai đem gối ôm ôm trước ngực, cằm cọ cọ vẻ mặt đắc ý.

 

Giản Tích, “Không nghe, đừng nói, không cần nói cho chị, từ giờ trở đi em không cần mở miệng đâu, cũng không được lầm bầm, ai nói trước người đó bị phạt một trăm đồng, thời gian bắt đầu.”

 

Đào Tinh Lai: “…”

 

Giản Tích quá hiểu cậu em trai của mình, không thể đồng ý với cậu ấy, nếu không cả đêm nay lỗ tai không thể nào yên ổn được.

 

“Em thuyết phục được mẹ rồi.” Đào Tinh Lai nâng cằm lên, giọng nói như đang đọc thơ. “Em đã góp một viên gạch xây nên câu chuyện tình yêu của chị.”

 

Giản Tích nghiêng đầu, “Ý em là gì?”

 

“Lão Đào không phải là đang hoài nghi anh Hạ Hạ cùng cô gái khác chơi trò người lớn sao? Em có bằng chứng chứng minh tối hôm đó anh ấy chỉ chơi đấu địa chủ.” Đào Tinh Lai đắc ý muốn chết, kể lại sự tình từ đầu tới cuối cho Giản Tích.

 

Giản Tích nhíu mày, “Hạ Nhiên đi tìm em à?”

 

“Dám không đi sao. Em đóng phim ở Tam Bảo Đình, anh ấy tới phim trường chờ em lâu ơi là lâu đó, em cũng phải thử thách anh ấy một chút, em nào đâu phải kẻ ăn cây táo, rào cây sung.”

 

Giản Tích vươn tay, gõ một cái thật mạnh vào gáy cậu, “Nói chuyện đàng hoàng.”

 

“Ai ui đau. Cái này em nói thật mà.” Đào Tinh Lai một bụng giận dỗi, tiếp tục nói: “Sau đó anh ấy ôm đùi em, nước mắt lã chã, em nhìn đau lòng chết được, em không thể nhẫn tâm nên liền đồng ý. À không, vừa lúc hưởng ứng phong trào làm người tốt của thành phố, cũng là cho Thị trưởng Giản chút mặt mũi.”

 

Giản Tích ném điện thoại xuống, đem Đào Tinh Lai xoay mặt đối diện mình, mặt đối mặt hỏi: “Hiểu lầm của mẹ đã được xóa bỏ rồi sao?”

 

Đào Tinh Lai gật đầu, “Mẹ còn muốn gặp anh Hạ Nhiên.”

 

Giản Tích khiếp sợ, sau đó lại vui mừng ra mặt.

 

“Đi gặp người lớn, là thời điểm tốn kém.” Đào Tinh Lai xòe bàn tay phải đếm ngón tay, “Lão Giản thích sưu tầm tranh thư pháp, Đào tổng lại thích trang sức, Đào Ảnh đế em đây không cần gì nhiều, cho em một bao lì xì nặng là được liền.”

 

Giản Tích tựa như thấy nắng ấm mùa xuân sau mùa đông lạnh giá, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể đặt xuống.

 

Đào Tinh Lai móc di động ra, giả vờ ấn dãy số, “Để em báo cho anh ấy một tiếng, để anh ấy còn biết đường mà chuẩn bị.”

 

Giản Tích giật lấy, “Đừng có quậy.”

 

“Đệt, chị cũng thật là bất công, yêu anh ấy rồi không còn thương em nữa, em hối hận chết được, tự tay đem người con gái em yêu thương từ nhỏ đến lớn vào vòng tay kẻ địch, em….”

 

Đào Tinh Lai còn chưa nói xong, liền bị Giản Tích ôm chặt, cô nhẹ giọng, “Tinh Lai, cảm ơn em.”

 

Má ơi, đột nhiên thật là hạnh phúc.

 

Đào Tinh Lai liền cảm thấy mình có thể khóc ngay lập tức, được cho cho một chút ngọt ngào liền vứt đi lập trường, không ngừng tỏ lòng trung thành, “Chị, vì chị em có thể cam tâm tình nguyện đi theo làm người giúp việc, chỉ là sau khi mọi chuyện kết thúc, chị mời em bữa ăn cơm móng giò ở nhà hàng Tây Hồ được không? Cái hương vị đó em cực thích luôn ấy.”

 

Giản Tích cười ngất, vỗ vỗ lưng cậu, “Em ăn nhiều hay ít đều được cả.”

 

Sau khi kể công cũng vòi được phần thưởng, Đào Tinh Lai lại giở trò cũ, gọi điện thoại báo cáo tình hình cho Hạ Nhiên.

Nhưng Hạ Nhiên lại không lộ ra quá nhiều biểu tình.

 

Đào Tinh Lai có chút bất ngờ, “Làm sao anh có thể bình tĩnh như vậy được? Anh không hề thấy xúc động chút nào à? Anh phối hợp cho em chút biểu cảm đi, ví dụ như xấu hổ nè.”

 

Hạ Nhiên trầm giọng cười, “Cảm ơn cậu.”

 

Như vậy là xong sao? Đào Tinh Lai nói, “Em còn tưởng anh phải xúc động đến nỗi xuất khẩu thành thơ kia. Anh thật là chẳng có chút thành ý nào. Anh cùng chị em bàn bạc với nhau đi, quyết định khi nào sẽ ghé qua nhà em, em còn biết mà thông báo với Hoàng Thái Hậu.”

 

Hạ Nhiên đáp ứng, nói có gì sẽ gọi cậu sau.

 

Ngắt điện thoại, Hạ Nhiên từ toilet đi ra, đang giờ cơm, kẻ đến người đi nườm nượp. Anh nhanh chóng tìm một chỗ trống gần cửa sổ, sau đó châm điếu thuốc.

 

Sau đó lại nghe được giọng gọi to của Vương tổng từ phía bên ghế lô đối diện, “Tiểu Hạ đâu rồi? Vào nhanh đi.”

 

Anh nhanh chóng dập tắt nửa điếu thuốc đang hút, bước nhanh vào, “Đây rồi.”

 

Vương tổng đã uống nhiều, trên trán lấm chấm mồ hôi, dựa vào hơi men có chút ngông cuồng, “Cậu đi đâu vậy hả, tới đây tiếp khách.”

 

Hạ Nhiên gương mặt tươi cười giải thích, “Chỉ là đi xả nước một chút. Tới rồi đây, Vương tổng.”

 

Anh ân cần rót rượu, thân bình còn chưa kịp cầm chắc, đã bị một tay gạt ra, “Đi đi đi, thật là không hiểu quy cũ gì cả, phải kính Lưu tổng trước tiên.”

 

Vị khách gọi là Lưu tổng kia cũng không phải chê trách gì, “Như vậy sao được, cậu gọi là Tiểu, Tiểu Hạ đúng không, cậu ấy là cấp dưới của anh, kính anh trước cũng có lý mà, mau mau mau, rót đầy cho Vương tổng.”

 

Hạ Nhiên nắm bình rượu, ngây người không nhúc nhích.

 

Vương tổng lại tiếp tục nhiệt huyết dâng trào, dẫm lên mặt mũi người khác để chứng tỏ bản lĩnh của mình, “Đám trẻ tuổi này á, chính là không hiểu chuyện, không kinh nghiệm, không có đầu óc quan sát, còn phải học hỏi nhiều, có tài năng mà không biết tận dụng có ích lợi gì, cả đời chính là không có tương lai.”

 

Lời lẽ khinh thường, giọng điệu quan liêu, chọc cả bàn người cười vang.

 

Hạ Nhiên đứng giữa những tiếng châm chọc đó, vẫn giữ vững bình tĩnh mà mỉm cười, phảng phất như người đang bị chà đạp không phải là anh.

 

Anh nhẫn nại, làm như chuyện này không liên quan đến mình.

Phía đối diện Giám đốc nhân sự Chị Tiếu ngắt lời, “Tiểu Hạ, phiền cậu gọi người phục vụ đem trà vào.”

 

Hạ Nhiên rời khỏi ghế lô, nói chuyện với người phục vụ, sau đó lại bước đến bên cửa sổ hút tiếp nửa điếu thuốc còn lại.

 

“Này, em đứng đây hút thuốc sao?” Một giọng nữ cùng tiếng giày cao gót truyền đến.

 

Hạ Nhiên xoay người, gật đầu nhẹ nhàng, “Giám đốc Tiếu.”

 

“Như thế nào, em có ý kiến gì sao?” Chi Tiếu lớn hơn Hạ Nhiên sáu tuổi, thân thể đẫy đà, mang một đôi bốt cao cổ, mặc ngoài là áo khoác sa mỏng bên trong là áo bó sát.

 

Chị ta nở nụ cười dịu dàng, đưa cho anh một chai nước, “Bọn họ đã uống nhiều rồi, chỉ đùa giỡn thôi, em đừng để ý.”

 

Hạ Nhiên vẫn bình tĩnh, dập tắt điếu thuốc, “Sếp nói cái gì cũng đúng cả, còn có, cảm ơn chị lúc nãy đã giải vây giúp tôi.”

 

Chị Tiếu che miệng cười, “Em rất thông minh, ngày đầu vào công ty làm việc chị đã nhận ra.” Ánh mắt đỏ ửng của chị ta nhìn tới nhìn lui trên người Hạ Nhiên, cuối cùng dừng lại ở quần jean của anh, cười nói, “Em mặc cái quần này rất đẹp.”

 

Hạ Nhiên liếc chị ta một cái, không nói gì.

 

“Sau này chị sẽ nói chuyện với Vương tổng, để ông ta cất nhắc em, mỗi năm nhân sự của bộ phận chúng ta đều sẽ có một có một danh sách nhân viên được đề bạt, có thể gia tăng đãi ngộ.”

 

Chị Tiếu đột nhiên vỗ vai Hạ Nhiên, chiếc nhẫn ngọc bích nơi ngón trỏ lóe sáng, chị ta nói không quá rõ ràng nhưng vẫn lộ rõ ám muội không hề che đậy, “Em cần phải biểu hiện thật tốt vào.”

 

Hạ Nhiên mặt mày bình tĩnh mà xoay vai né tránh bàn tay của chị ta, bước lùi ra gia tăng khoảng cách với chị ta, mười phần lễ phép tươi cười, “Giám đốc Tiếu, tôi vào trước.”

 

Bữa tiệc tiếp tục, rượu vẫn không dứt, Hạ Nhiên nhìn trên bàn người tới ta nịnh hót, toàn những câu từ vừa buồn cười vừa thấp kém, nếu là anh trước đây, anh nhất định sẽ khinh thường, nhưng hiện tại, lòng anh chết lặng, im lặng chịu đựng, mờ mịt vô vọng.

 

Tàn cuộc thì cũng đã là 9 giờ tối.

 

Giám đốc Tiếu từ phía sau bước tới, “Tiểu Hạ, em ở chỗ nào? Chị có xe, chị có thể cho em quá giang.”

 

“Không cần đâu chị Tiếu, chỗ tôi ở và chị ngược đường.” Hạ Nhiên trực tiếp từ chối.

 

“Nào có, em ở đường Nha Đề đúng không?” Chị Tiếu tủm tỉm cười, “Tiện đường, lên đi, xe chị mới mua không lâu, nhân tiện em giúp chị xem thử luôn.”

 

Hạ Nhiên còn chưa nói câu nào, Vương tổng đã say khướt liền ở bên kia gân cổ lên gào: “Còn không mau lên xe, đây là mệnh lệnh.”

 

Chị Tiếu vui cười, “Ai nha, anh cả, em chỉ cho Tiểu Hạ đi nhờ xe, chỗ này không tiện đón xe.”

 

Hạ Nhiên cũng không muốn nghe dong dài thêm nữa, mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

 

Chị Tiếu cảm thấy mỹ mãn, ánh mắt nhìn chằm chằm, “Em cần phải giúp chị xem đường nha.”

 

Trên đường đi, người phụ nữ này nói ríu rít không ngừng, nũng nịu, cuối cùng cũng đã tới, chị ta vội vàng nói: “Ai da, sao lại không mở được thế này, Tiểu Hạ, em giúp chị được không?”

 

Hạ Nhiên đối với màn kịch này làm như mắt điếc tai ngơ, lạnh nhạt khoanh tay trước ngực, nhìn vào nơi để bàn tay của chị ta, đúng là chị ta gấp gáp mong chờ anh đưa tay đến, anh cười nhẹ một tiếng.

 

“Tôi không giúp, chị muốn chết cứ chết đi.”

 

Sắc mặt Giám đốc Tiếu trong chốc lát suy sụp, mất hứng.

 

Mặc kệ nó, Hạ Nhiên bước xuống xe, ngay cả chào tạm biệt cũng không thèm nói, huýt sáo đi về nhà.

 

----

 

Thời gian dự định sẽ sẽ gặp mặt ba mẹ Giản Tích là vào buổi tối ngày 24, tuy nói chỉ là bữa cơm bình thường, nhưng Hạ Nhiên biết, bữa cơm đó sẽ quyết định sinh tử.

 

Giản Tích hai ngày nay đều phải trực ban ở bệnh viện, công việc bận rộn đến nỗi hai người không có thời gian gặp nhau.

 

Đào Tinh Lai bị Hạ Nhiên làm phiền đến phát điên, “Hạ Hạ đại ca, anh có thể đừng khủng bố điện thoại em được không? Kỳ thật anh chỉ lấy chị em ra làm bia đỡ đạn, người anh thực sự yêu là em đúng không? Em nói trước, em là trai thẳng.”

 

Hạ Nhiên cười nói: “Xin lỗi, cho anh hỏi một chút, mẹ cậu thích màu gì?”

 

“Màu? Để làm gì?”

 

“Anh nhìn thấy có tấm khăn lụa phù hợp với phụ nữ trung niên, nhưng có nhiều màu, anh không biết nên mua màu nào.”

 

“Trời ạ, nếu mẹ em thích màu vàng tươi, anh có phải liền săn mặt trời cho bà ấy không?” Đào Tinh Lai có điểm bị làm cho hoảng sợ, “Anh Hạ Hạ, người bạn thân thiết của phái nữ, anh đang xem khăn lụa ở đâu.”

 

Hạ Nhiên nói: “Hermes.”

 

Đào Tinh Lai có chút ngượng ngùng, “Chỉ là một người trung niên, không cần quá thời thượng làm gì, thêm nữa cũng không phải nhân vật chính.”

 

Bây giờ Hạ Nhiên đang ở trung tâm mua sắm, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ngắm thành phố phồn hoa, đường xá xe cộ tới lui như mắc cửi. Thế giới chính là kỳ diệu như vậy, khi mình có người để mình quan tâm, liền không để ý mình sẽ phải trả giá nhiều hay ít.

 

Anh đưa mắt nhìn từ đám người nâng lên trời xanh, một màu xanh ngắt không gợn mây, tâm trí anh dường như cũng bay cao rộng lớn.

 

Đào Tinh Lai nghe thấy Hạ Nhiên nhẹ giọng nói: “Cậu nhóc, anh đây là yêu ai yêu cả đường đi đó.”

 

Cậu có chút cảm động, tiện thể nhiều lời, “Anh mang cho ba em trà Mao Tiêm, mẹ em anh mua Hermes, còn em đây, lễ gặp mặt của em là gì thế?”

 

Hạ Nhiên cười, “Thì một người anh rể.”

 

Khi đi thanh toán tiền mua khăn lụa, Hạ Nhiên lấy thẻ ra từ bóp tiền.

 

“Của ngài là bốn ngàn tám trăm, mời ngài kí tên.” Nhân viên thu ngân lễ phép đem khăn lụa cùng hóa đơn đưa cho anh.

 

Hạ Nhiên nói cảm ơn, cầm lấy túi đồ, thở phào một hơi.

 

Lễ vật cho lần đầu tiên ra mắt đã chuẩn bị xong, Hạ Nhiên suy nghĩ xem còn điểm gì sơ sót nữa không, bà ngoại cũng rất chú ý chuyện này, từ lúc biết anh muốn gặp mặt gia đình Giản Tích, dặn dò mãi không dứt, Hạ Nhiên ngoài miệng nói phiền, nhưng vẫn im lặng đem những lời bà nhắc nhở ghi tạc trong lòng.

 

Mẹ nó, cứ làm như mình là thằng nhóc còn hôi sữa.

 

Định vào ngày thứ năm, Hạ Nhiên đã xin nghỉ phép từ mấy ngày trước. Lúc 3 giờ rưỡi, đang chuẩn bị tan tầm, lại bị Vương tổng gọi lại, “Tiểu Hạ, đơn nghỉ phép này không duyệt được, buổi tối này cần phải tiếp khách, cậu cùng đi tiếp khách một chút.”

 

Hạ Nhiên nói: “Vương tổng, hôm nay nhà tôi có việc, không thể đi tiếp khách.”

 

“Như vậy không được, vị khách này rất quan trọng, cậu dời lại công việc của mình đi.”

 

Hạ Nhiên vẫn giữ hòa khí như cũ, nhẫn nại đề nghị, “Sếp gọi Tiểu Triệu đi thay được không, tôi có việc quan trọng không đi không được….”

 

“Cậu sao lại thế này! Lợi ích của công ty hay việc tư của cậu quan trọng hơn? Công ty không kiếm tiền được, ai cho cậu ăn cơm, ai phát lương cho cậu!”

 

Vương tổng cắt ngang, lên giọng nghiêm khắc, “Cậu là người mới, cậu phải có ý thức tập thể chứ, tôi thấy tư tưởng cậu có vấn đề.”

 

Hạ Nhiên trên mặt trước sau vẫn mang theo ý cười, nhìn vẫn ôn hòa, không nói một câu.

 

Lúc này, chị Tiếu Quản lý Nhân sự cũng từ văn phòng đi ra, giả vờ hòa giải, “Hạ Nhiên, em chịu khó một chút, vẫn còn trong thời gian thử việc, sẽ căn cứ vào biểu hiện của em để cân nhắc.”

 

Vương tổng vẫn còn lải nhải, “Mệnh lệnh của cấp trên là để phục tùng, từ lúc cậu vào công ty tới giờ, tôi nói gì cậu phải làm theo như thế.”

 

Hạ Nhiên không ngừng gật đầu, lại gật đầu.

 

Vương tổng cho rằng anh đã chịu thua, hất cằm, giống như tướng quân thắng trận, “Bốn giờ xuất phát, đặt sẵn chỗ cho buổi tối ở....”

 

“Nhà hàng..” còn chưa nói xong, ông ta đã “Ai ui” một tiếng sau đó là tiếng hét thảm thiết “A a a!”

 

Hạ Nhiên cầm một cái ly đầy nước trên bàn hất thẳng lên đỉnh đầu của Vương tổng.

 

Lập tức trong văn phòng những tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên.

 

Ánh mắt Hạ Nhiên không còn lựa lời đón ý mà làm theo nữa, anh nắm lấy cổ áo Vương tổng, cánh tay dùng sức nâng ông ta khỏi mặt đất.

 

“Mày, mẹ nó, đừng ở trước mặt tao bày ra vẻ mặt bề trên, thời điểm tao lăn lộn bên ngoài, mày còn chưa trưởng thành!”

 

Vương tổng sợ tới mức sắc mặt đỏ ửng lên, kêu gào ầm ĩ, “Cậu, cậu, cậu còn muốn làm việc ở đây nữa không, ai ui ai ui!”

 

“Muốn cái con mẹ mày!” Hạ Nhiên đem ông ta đẩy thẳng lên tường giống như treo quần áo mà cố định trên đó, “Mày là thằng ngu, mày biết không? Mày luôn xem mình là con cháu của người ta, ngay cả thể diện mày cũng đ** bận tâm, mày cũng hơn bốn mươi rồi, sao vẫn chưa trưởng thành vậy hả? Cái mày đang làm không phải là kinh doanh mà là nịnh bợ không thèm mặt mũi, thể diện.”

 

Hạ Nhiên giờ phút này cơn giận dữ hoàn toàn bộc phát, “Mày nghe rõ cho tao, công việc này, ông đây đ** cần!”

“Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, em bình tĩnh một chút.” Giám đốc Tiếu dẫm giày cao gót đến khuyên can, bám vào cánh tay Hạ Nhiên, cả người đều như muốn dán lên người anh, “Đó là sếp của em, có chuyện gì từ từ nói.”

 

“Cút đi. Đừng chạm vào tôi.” Hạ Nhiên không hề có chút gì là thương hoa tiếc ngọc, “Chị đừng cho rằng tôi không biết tâm tư của chị, nhìn thấy người đàn ông nào vừa mắt liền nhào tới? Tôi nói cho chị biết, một kẻ như vậy tôi căn bản là không để vào mắt, người phụ nữ của tôi hơn chị ngàn vạn lần!”

 

Toàn bộ công ty lặng ngắt như tờ.

 

Hạ Nhiên hoành hành bừa bãi, khí thế không hề che giấu, không ai dám lên ngăn cản.

 

Cuối cùng không biết là ai gọi bảo vệ đến, sáu bảy người vật anh ngã xuống đất,

 

Hạ Nhiên mạnh mẽ giãy dụa, “Mẹ kiếp!”

 

Người đông thế mạnh, anh bị người ta đạp trên mặt đất, gân xanh gần huyệt thái dương nổi lên.

 

----

Tại nhà họ Giản, gần bốn giờ.

 

Cả nhà đều rất bận rộn.

 

Đào Tinh Lai nhai dâu tây nhóp nhép nói: “Chị, ai nói mẹ không khẩn trương chứ, mẹ tự mình xuống bếp đó.”

 

Giản Tích rửa sạch mấy quả táo, bày đĩa trái cây, “Tí nữa em đừng nói những lời bậy bạ, thu hồi mấy trò hề của em lại, nghiêm túc chút đi.”

 

Đào Tinh Lai liếm liếm môi, “Cái đó không được, miệng em mà không hoạt động em sẽ chết.”

 

Giản Tích nhét quả dâu tây vào miệng làm cậu ngập miệng, “Vậy làm phiền em đi chết đi.”

 

“Em biết những lời chị nói đều là dối lòng, kỳ thật chị thương em lắm.” Đào Tinh Lai duỗi tay vào đĩa trái cây ăn vụng, bị Giản Tích vung tay đánh bốp, “Không được ăn, cái này để dành cho anh rể em.”

 

Đào Tinh Lai quá ấm ức, hướng đến thư phòng lầu hai hét lên, “Thị trưởng, con muốn tố cáo có người da mặt quá dày.”

 

Tâm tình Giản Tích rất tốt, tính toán lại đi cắt thêm hai quả cam, Hạ Nhiên thích ăn.

 

Khi điện thoại vang lên, Đào Tinh Lai đưa cho cô, “Chị nghe đi, người yêu của chị, phỏng chừng là đã tới rồi, em đi mở cửa.”

 

Mặt Giản Tích đầy ý cười, nghe máy, “A lô, anh tan tầm chưa?” Không đến vài giây sau, sắc mặt cô trầm xuống.

 

Hạ Nhiên nói, cô mau lái xe tới công ty, còn nói, thực xin lỗi.

 

Giản Tích cầm chìa khóa ra cửa, Đào Tinh Lai cũng tung tăng đi phía sau, Đào Khê Hồng ở trong nhà bếp hỏi: “Đi đâu đó? Hạ Nhiên không phải cũng sắp tới rồi sao?”

 

Đào Tinh Lai: “Chuyện của đám thanh niên, người lớn không cần quản nhiều, như vậy không đáng yêu tí nào.”

 

Lòng Giản Tích nóng như lửa đốt, vội tăng tốc, chỉ trong vòng hai mươi phút đã đến công ty của Hạ Nhiên.

 

Cô nhảy xuống xe, thiếu chút nữa cằm rớt xuống đất, chỉ thấy Hạ Nhiên một thân quần áo bụi bặm xốc xếch, trên mặt còn có vài vết tím bằm.

 

Đào Tinh Lai bước lại gần, vừa thấy liền sửng sốt, sau một hồi lâu mới chớp mắt nói: “Anh rể…. Anh kể lại chút đi….”