Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 49: Hóa Ra Đó Chính Là Cô Ấy

Bây giờ trong tay Thôi Mỹ Kỳ đã có bản mẫu, dựa vào đó mà thiết kế một bản vẽ trang trí nội thất khác thì chẳng có chút khó khăn nào cả.

Thôi Mỹ Kỳ vô cùng vui vẻ, lúc cô ta đi ra khỏi văn phòng làm việc của Tôn Lệ Á thì Nặc Kỳ Anh vẫn còn đang ngồi nhìn chăm chăm vào màn hình vi tính mà ngẩn người! Đúng là đáng đời.

Thôi Mỹ Kỳ thầm nghĩ trong lòng một cách đắc ý rồi trừng mắt nhìn Nặc Kỳ Anh một chút.

Thư từ chức...!Cô sẽ không viết thư từ chức đâu! Đột nhiên Nặc Kỳ Anh đứng dậy rồi bước nhanh tới trước mặt Thôi Mỹ Kỳ, cô không nói hai lời mà trực tiếp giơ tay lên giáng cho cô ta một cái tát thật vang.

"Nặc Kỳ Anh, cô điên rồi đúng không! Vì sao cô lại đánh tôi chứ hả?" Thôi Mỹ Kỹ đưa tay lên che mặt rồi hét lên một cách sợ hãi.

Nặc Kỳ Anh trợn mắt nhìn chằm chằm vào Thôi Mỹ Kỳ, rồi nói với giọng nghẹn ngào: "Thôi Mỹ Kỳ, hôm nay cô hãm hại tôi thì ngày sau tôi cũng sẽ không để cho cô sống yên đâu!"

"A? Tôi hãm hại cô ư? Nặc Kỳ Anh, cô đừng có mà vô liêm sỉ như thế! Cô sao chép bản thiết kế của tôi, nhân chứng vật chứng đều có đủ cả, chứng cứ vô cùng xác thực, lại còn đứng đây tát tôi một cái là thế nào hả? Tôi phải báo cảnh sát mới được! Tôi muốn kiện cô!" Thôi Mỹ Kỳ nói rồi vơ lấy điện thoại trên bàn rôi định nhấn số cảnh sát.

Mọi người chẳng ai dám lên tiếng, Tôn Lệ Á biết là ngoài kia lại ồn ào nên đi ra ngoài xem.

Đúng lúc nhìn thấy Thôi Mỹ Kỳ tuyên bố phải báo cảnh sát thì vội vàng mở miệng ngăn cản: "Cô Thôi, cô không hiểu được cái gì gọi là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài à?"

"Tôi..."

Thôi Mỹ Kỷ muốn nói lại thôi, cô ta không thế không để điện thoại di động xuống.

Tôn Lệ Á bước trên đôi giày cao gót cộc cộc rồi đi tới trước mặt Nặc Kỳ Anh: "Nể tình cô chỉ là một nhân viên thực tập, còn chưa tốt nghiệp nên tôi sẽ cho cô một chút thể diện.

Cô trực tiếp đi ra khỏi đây là được, không cần thư từ chức cũng chẳng cần tin sa thái.

Sau này chúng tôi sẽ xem như công ty chưa từng có một người như cô là được rồi."

"Đúng thế, mau cút đi con chó sao chép kia! Mau cút đi!" Lúc này, không biết ai là người đầu tiên hét lên.

Một giây sau đó mọi người cũng bắt đầu chỉ trỏ và dùng những ngôn từ gắt gỏng để xua đuổi cô.

Nặc Kỳ Anh nhìn vẻ mặt của bọn họ mà đau lòng tới nỗi muốn ói ra.

Cái cảm giác buồn nôn này khiến cho hai mắt của cô ướt đẫm nước mắt.

"Cút!

"Cút đi!"

"Sao còn chưa cút đi hả!"

"Đúng thế, mau cút đi!" Mọi người trăm miệng một lời quát lên.

Nặc Kỳ Anh cảm thấy trời đất như quay cuồng, cô không thể không vội vàng thu dọn đồ đạc của mình rồi chạy khỏi đây.

Rõ ràng cô không có sao chép nhưng lại bị người khác hãm hại ép đi tới bước đường này.

Sau khi Nặc Kỳ Anh rời khỏi phòng làm việc thì đi tới một thùng rác, cô đau lòng tới nỗi không thể không ôm thùng rác mà nôn sạch đồ ăn trong bụng ra, suýt chút nữa còn nôn cả mật ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên cô thấy những lục độc nơi công sở.

Hơn nữa cái này chỉ mới là trò mèo mà thôi.

Nặc Kỳ Anh dựa lưng vào tường rồi dần dần tụt xuống mà ngồi phịch xuống đất, ánh mắt cô đờ đẫn hẳn đi.

Cô chỉ muốn ngồi im ở đây để an ủi cái tâm trạng nát tươm của mình, nhưng lại không ngờ rằng ngồi còn chưa được mười phút đã có bảo vệ tới đuổi cô đi.

Nặc Kỳ Anh không thể không đứng dậy rồi thất tha thất thểu rời khỏi đây giống như cái xác không hồn.

Cô muốn khóc nhưng lại không thể khóc được.

Nặc Kỳ Anh cảm thấy bản thân mình như một con chuột cống mà người người đều đuổi đánh.

Về tới nhà, Nặc Kỳ Anh vẫn giả vờ như không có việc gì mà bắt đầu quét dọn và nấu nướng như trước đây.

Chỉ là hôm nay cô quét kỹ hơn so với mọi lần.

Cảm xúc của cô đang rất tệ, cô chỉ có thể dùng cách này để giải tỏa sự tủi thân, vô tội và bất lực của bản thân mình.

Nặc Kỳ Anh làm đồ ăn tối xong thì ngồi trước bàn ăn đợi anh trai chị dâu đi làm về.

Nhưng người về chỉ có một người là anh trai Nặc Lâm Dương mà thôi.

"Chị dâu đâu rồi ạ?” Nặc Kỳ Anh cất tiếng hỏi trong vô thức.

Nặc Lâm Dương lẩm bẩm trả lời: "Tối nay cô ấy phải làm thêm giờ."

Anh ta nói xong rồi đổi dép mà đi vào nhà, nhìn chằm chằm Nặc Kỳ Anh với vẻ mặt âm u rồi nói tiếp: "Kỳ Anh, ngày mai em và anh phải về nhà một chuyến."

Nặc Kỳ Anh nghe anh trai nói thế thì giật hết cả mình.

"Xảy ra chuyện gì thế ạ?"

"Trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi?"

"Chuyện lớn ư? Chuyện lớn gì? Đừng nói là bố..."

"Không liên quan gì tới bố."

"Vậy liên quan tới ai ạ?"

"Liên quan tới em!"

"Em ư? Tối hôm trước Nặc Kỳ Anh còn đang thắc mắc là tại sao trong nhà xảy ra chuyện lớn mà lại có liên quan tới mình.

Hôm sau cô và Nặc Lâm Dương đã bước lên con đường về nhà rồi.

Lúc ngồi trên xe lửa, Nặc Kỳ Anh vẫn muốn hỏi Nặc Lâm Dương rằng đến cùng là trong nhà xảy ra chuyện lớn gì mà có liên quan tới cô.

Nhưng anh ta chỉ nhún vai rồi trả lời rằng mình chẳng biết gì cả.

Mọi chuyện chỉ có thể đợi tới khi về nhà mới có thể biết được tình hình cụ thế.

"Bố mẹ ơi, con và anh về rồi."

Nặc Kỳ Anh và Nặc Lâm Dương kéo theo vali hành lý đi vào nhà, mẹ Nặc đột nhiên lại nói: "Trở về rồi thì còn không mau đi nấu cơm đi, đợi lát nữa em họ của mi sẽ tới đây đấy"

"Vâng" Nặc Kỳ Anh trả lời một tiếng.

Đúng lúc này cô lại thấy dì và dượng đi từ nhà ra.

"Kỳ Anh và Nam Dương trở về rồi" Dường như là hai người đồng thanh nói.

Nặc Lâm Dương và Nặc Kỳ Anh cũng nhao nhao cất lời chào hai người lớn.

Hôm nay trong nhà có chuyện gì vui sao? Dì và dượng lâu rồi không tới vậy mà nay lại xuất hiện! Nặc Kỳ Anh vừa nấu cơm vừa suy nghĩ chuyện này.

Lúc cô làm xong mọi thứ rồi bê lên bàn thì cô em họ Đồng Thi Nhân cũng kéo va li đi vào nhà.

"Bố mẹ, dì cả, dượng cả.

Con về rồi đây ạ" Người đầu tiên đi ra chào đón là mẹ Nặc.

Đông Thi Nhân chỉ nhỏ hơn Nặc Kỳ Anh có một phút, cô ta nhỏ nhất nên cũng được yêu chiều nhất nhà.

Nặc Kỳ Anh nhìn chằm chằm hành động lôi kéo hỏi han ân cần của mẹ Nặc với Đồng Thi Nhân thì không hiểu sao cảm thấy trái tim trở nên băng giá.

Thật ra cho dù là ai thì đều sẽ cảm thấy như vậy.

Mẹ của mình lại đối xử với em họ còn tốt hơn là đối xử với mình.

Nặc Kỳ Anh hít sâu một hơi rồi cố gắng duy trì nụ cười trên mặt.

Dù sao lâu lắm rồi mọi người trong nhà mới tập hợp đủ.

Nặc Kỳ Anh mới xuống xe lửa về đến nhà là đã phải nấu ăn.

Bây giờ cô mới là người mệt mỏi nhất trong bàn cơm này nhưng cô lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm mẹ mình gắp thức ăn cho Đồng Thi Nhân.

Nặc Kỳ Anh thấy mẹ Nặc đối xử với Đồng Thí Nhân tốt đến thì thì trong lòng cô có một cảm giác chua xót không nói được thành lời.

Từ nhỏ tới giờ, độ yêu thích của mẹ đối với cô em họ này chỉ tăng chứ không giảm..