*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô vừa uống rượu vừa nhìn một nhóm thanh niên đang nhảy múa thoải mái trên sân khấu.

Trước đây tốt biết bao nhiêu.

Vô âu vô lo.

Mọi người đều ở bên cạnh cô.

Nhưng thời gian trôi đi, mọi thứ trước mắt cô càng ngày càng trờ nên nhạt nhòa.

Cô không để ý rằng cách đó không xa có người đang nhìn cô chằm chằm, một lúc sau bỗng nhiên rút điện thoại ra

gọi: “Gia Như, đoán xem tôi nhìn thấy ai nào?”

“Ai?” “Khương Khuynh Tâm, cô ta đang uống rượu trong quán bar một mình.

Chậc chậc, cô ta vẫn xinh đẹp như xưa.” Giọng nói của Tần Giai Nhã đột nhiên trờ nên hưng phấn: “Con khốn đó.” Cô ta sẽ không bao giờ quên dáng vẻ lúng túng bị mọi người nhìn chằm chằm của bản thân khi bị ném ra ngoài lần trước.

Chuyện lần đó đã khiến cô ta trở thành trò cười trong nhóm danh viện ở Đồng Thành.

Hôm nay nghe thấy dáng vẻ cô bị mất mặt ở viện kiến trúc khiến cô ta vô cùng vui vẻ.

Nhưng vẫn còn chưa

đủ, cô ta muốn phá hủy cô hoàn toàn, nhưng không ngờ cơ hội lại đến sớm như vậy.

“Lưu Trạch Minh, cậu còn thích cô ta không?”

“Cũng không thể nói rằng tôi thích cô ta.

Trước đây khi còn đi học, cô ta luôn lạnh lùng kiêu ngạo, không bao giờ nhìn trúng tôi, mà tôi cũng chỉ muốn chơi đùa mà thôi.”

Lưu Trạch Minh gay gắt nói: “Tôi muốn nhìn thử dáng vẻ cô ta đau khổ cầu xin tôi tha thứ sẽ như thế nào.

“Được rồi, tôi sẽ cho cậu một cơ

Tần Giai Nhã nói cho anh ta biết phương pháp, sau khi Lưu Trạch Minh nghe xong thì trong lòng nóng như lửa đốt: “Chuyện này không tốt lắm đâu.”

“Cậu yên tâm, có tôi chống đỡ thì cậu còn sợ cái gì.

Bây giờ chắc chắn không có ai giúp Khương Khuynh Tâm đâu.

Nếu chuyện này xảy ra, nhà họ Khương sẽ chỉ muốn xóa hết mọi quan hệ với cô ta mà thôi.”

“Được, vậy thì tối nay tôi sẽ cho cô xem một buổi biểu diễn hay.”

Lưu Trạch Minh nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Khương Khuynh Tâm rồi bật cười.

Khương Khuynh Tâm uống đến mơ màng, chỉ mơ hồ nhìn thấy nhân viên phục vụ mang đến một ly cocktail khác, cỏ cũng không nhớ rõ mình có gọi ly này hay không, nhưng đúng lúc rượu đã hết nên cô trực tiếp cầm lên uống.

Không bao lâu, cô nhắm mắt lại nằm trên ghế sô pha.

Trong hội quán.

Phạn Phạn đang nằm trên ghế

đẩu bên cạnh, Hoắc Hử dùng đũa gắp một miếng cá nhỏ đặt vào chiếc đĩa trước mặt nó, nhưng Phạn Phạn mặt ủ mày chau mới ăn hai miếng đã quay mặt sang một bên tỏ vẻ ghét bỏ.

Hạ Trì “chậc” một tiếng: “Con mèo nhà mấy người kén ăn quá rồi đấy, dù sao thì đây chính là món cá nổi tiếng trong câu lạc bộ của tớ đó.”

“Là đầu bếp của quán cậu thực sự không ra làm sao cả.”

Hoắc Hử gắp một miếng gà kho nước dừa cho vào miệng, sau đó

không còn tâm trạng gắp miếng thứ hai nữa.

Mấy ngày nay anh đã quen với việc ăn những món ăn do Khương Khuynh Tâm nấu ở nhà, so với những món ăn mà cô nấu thì những món ăn này chỉ là rác rưởi.

“Vậy sao cậu không về nhà ăn cơm đi?”

Hạ Trì tức giận nói: “Nếu đồ ăn nhà cậu là ngon nhất vậy cậu bảo Khương Khuynh Tâm nấu cho cậu ăn đi.”

“Đừng nhắc đến người phụ nữ đó trước mặt tôi.” vẻ mặt của Hoắc Hử trầm xuống.

“Cô ấy làm gì chọc giận cậu à?”

Hạ Trì đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Hình như hôm nay hội trường trung tâm tổ chức đấu thầu nhỉ?”

“Tôi đã nói đừng nhắc tới cô ấy.” Hoắc Hử cảnh cáo.

Hạ Trì bĩu môi không nói gì nữa.

Trong khoảng thời gian đó, anh ta nghe một cuộc điện thoại:

“Lương Duy Chân của tập đoàn

Kim Duệ đúng lúc ở phòng bên cạnh, muốn nói chuyện với tôi về vụ việc mà tỏi đã nói lần trước đó.”

“Cậu đi qua đó đi, tôi không có hứng thú với mấy vụ không cần dùng đến não này.”

Hạ Trì:”…”

Bộ não của cậu rất lợi hại được chưa?

Anh ta buồn bực đi đến phòng bên cạnh.

Hai mươi phút sau anh ta trở về nhìn thấy thức ăn trên bàn không vơi bớt bao nhiêu.

Hạ Trì kéo ghế ngồi xuống nói: “Đoán xem vừa rồi còn có ai ờ trong phòng bên cạnh? Chính là hội trưởng Tiêu, người phụ trách của hội trường trung tâm văn hóa Khoa học và Công nghệ, còn có Lục Quân Ngôn của tập đoàn Lục Thị.

Nghe nói trước đây Lục Quân Ngôn chính là bạn trai của Khương Khuynh Tâm.”

.