Ninh Noãn Dương nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.

Đỗ Ngự Đình đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, không ngừng tự trách, rốt cuộc là anh đang làm gì vậy?

Tại sao anh lại bỗng nhiên mất đi lý trí, tại sao vừa nhìn thấy Lục Tử Viễn, anh mất đi lý trí và sự bình tĩnh trước kia.

Lục Tử Viễn cũng đứng ở bên ngoài, cùng nhau chờ kết quả.

“Anh muốn thế nào mới có thể rời đi?” Bỗng nhiên, Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu, nhìn Lục Tử Viễn. Trong ánh mắt của anh, không có vẻ kiêu ngạo thường ngày, chẳng qua là mang theo một chút vẻ cầu khẩn bi thương.

Chỉ cần có thể, không mất đi cô, anh sẽ bằng lòng trả giá thật lớn, cho dù là cái giá đó có nặng ra sao.

Chỉ cần Lục Tử Viễn có thể rời đi, chỉ cần Lục Tử Viễn không xuất hiện trước mặt của bọn họ nữa, chỉ cần có cô, anh bằng lòng từ bỏ mọi thứ ở hiện tại.

“Rời đi?” Lục Tử Viễn cười lạnh, chất vấn: “Tại sao tôi lại phải rời đi? Là anh cướp Y Y từ bên người tôi, người nên rời đi, là anh mới đúng.”

Anh không thể mất đi cô, không thể.

Trước kia không thể, bây giờ càng không thể. Anh không cần thế giới, nhưng không thể không có cô.

“Không phải, không phải tôi, tôi không có cướp cô ấy. Cô ấy vốn là, vốn là của tôi.” Đỗ Ngự Đình tức giận hét lên, giống như liều mạng muốn chứng minh gì đó, “Trước kia tôi đã quen biết cô ấy từ rất sớm, rất sớm, rất sớm.....”

Bọn họ quen biết nhau, rất sớm, sớm đến nỗi cô không nhớ bọn họ đã quen biết nhau, sớm đến nỗi cô hoàn toàn quên mất anh.

Bảy tuổi, Đỗ Ngự Đình một mình đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, lại ngoài ý muốn bị lạc đường, anh đi lung tung trên đường, đói đến bụng kêu ục ục, trái tim phiền loạn.

“Mẹ kiếp, đây là chỗ quái quỷ nào vậy?” Anh giận dữ nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất, rõ ràng là anh mới bảy tuổi, khí chất lại mạnh mẽ hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Phong cảnh xung quanh như tranh vẽ, nhưng anh không có tâm tình thưởng thức, xế chiều hôm nay nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ phải nhận hình phạt rất tàn khốc.

Anh không sợ bị xử phạt, cảm giác bị roi đánh vào người, anh cũng đã sớm chết lặng. Nhưng mà, anh còn phải chịu những người khác cười nhạo.

Cười nhạo, anh tuyệt đối không để chuyện này xảy ra. Anh là người thừa kế của Đỗ gia, phải mạnh mẽ nhất, anh không phép bất kỳ ai tới cười nhạo anh.

“Anh, anh muốn ăn không?” Một quả mứt màu đỏ dính nước miếng được đưa tới trước mặt của anh, Đỗ Ngự Đình sửng sốt. Ngẩng đầu, một khuôn mặt béo tròn lộ ra ở trước mắt, ánh mắt của tiểu nha đầu tròn tròn, da trắng noãn đến nỗi có thể nặn ra nước, trên đầu cài một cái nơ màu hồng hình con bướm.

Rất kỳ lạ, Đỗ Ngự Đình tạm thời buông xuống tâm tình tràn đầy phiền não vì nhiệm vụ, anh ngồi xổm xuống, tiểu nha đầu ở trước mặt thấp hơn anh một đoạn, “Em tên là gì?” Anh nắm tay của cô, mềm nhũn, thoải mái, làm cho người ta không nỡ buông ra.

“Y..... Y Y.” Miệng của tiểu nha đầu nói chuyện có chút không rõ, nhưng nụ cười rất đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốn bóp một cái, “Anh ăn cái này đi.” Cô lại đưa quả mứt ở trong tay của mình, chỉ cảm thấy dáng dấp của anh trai trước mặt rất đẹp, còn đẹp hơn doraemon trên ti vi.

Đỗ Ngự Đình cười vui vẻ, cúi đầu cắn quả mứt còn dính nước miếng của cô, “Nhớ rõ, anh tên là Đỗ Ngự Đình.” Anh rất nghiêm túc, trịnh trọng nói với tiểu nha đầu đang cúi đầu cắn quả mứt, cũng không biết rốt cuộc cô có đang nghe hay không?

Từ trước đến nay anh không thích sử dụng những thứ mà người khác đã chạm qua, vậy mà lần này lại ăn quả mứt dính nước miếng của cô, cũng không cảm thấy bẩn.

Thời gian không nhiều, anh phải rời đi, “Y Y, anh phải đi, lần sau lại tới tìm em.” Anh thừa dịp cô không chú ý, lén lấy lọ thủy tinh có bông hoa mùa xuân treo trên cổ của cô.

Cái này, làm kỷ niệm vậy!

Sau này, anh sẽ bồi thường cho cô một lễ vật quý báu.

“Coi như các người quen biết nhau sớm hơn tôi, nhưng mà tôi vốn dĩ phải kết hôn với Y Y.” Hai tay của Lục Tử Viễn nắm chặt thành quyền, nếu như không phải liều mạng ức chế, anh sợ quả đấm của anh sớm đánh vào mặt của Đỗ Ngự Đình. Đỗ Ngự Đình cướp đi Y Y, lại còn dõng dạc nói Y Y vốn dĩ là của anh ta.

“Tôi đã kết hôn với cô ấy.” Trong mắt của Đỗ Ngự Đình có thêm vẻ khiêu khích, nhiệm vụ lần đó anh không hoàn thành đúng hạn, bị đánh một trận, bị đánh gần chết, bị nhốt trong phòng suốt ba ngày, không ăn không uống. Sau ba ngày, chuyện đầu tiên anh muốn làm chính là tìm cô. Anh lập tức sẽ bị đưa ra nước ngoài, anh phải đi gặp cô lần nữa.

Những ngày tiếp nhận huấn luyện ở nước ngoài, đơn giản chính là hành hạ người, huấn luyện tàn khốc như vậy, làm cho sự mềm mại còn sót lại trong lòng của anh trở nên cứng rắn, tim của anh cũng trở nên lạnh lùng.

Anh học được một chuyện, mạnh mẽ mới xứng đáng với mọi thứ. Vì vậy, anh không ngừng học tập, nhận các loại nhiệm vụ, mấy lần suýt nữa bỏ mạng, bởi vì anh biết, chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể giữ tiểu nha đầu ăn quả mứt ở bên cạnh mình.

Anh đã thành công, làm được, nhưng Lục Tử Viễn lại xuất hiện.

“Anh chính là tên ăn cướp.” Lục Tử Viễn tức giận mắng.

“Anh mới phải.” Đỗ Ngự Đình không chút do dự trả lời một cách mỉa mai.

“Ầm----” Cửa phòng bị người nào đó dùng lực mạnh đẩy ra.

Lãnh Nhiên đi ra từ bên trong, anh ta kéo xuống khẩu trang màu trắng, “Nếu như các người muốn đánh nhau, đi ra ngoài đánh rồi đi vào.” Anh ta mệt mỏi xoa mi tâm, chỉ chỉ bên ngoài. Tối hôm qua anh ta làm một cuộc phẫu thuật lớn, mới đi ra từ phòng phẫu thuật, liền nghe thấy Ninh Noãn Dương xảy ra chuyện.

“Noãn Noãn thế nào rồi?”

“Y Y thế nào?”

Lục Tử Viễn và Đỗ Ngự Đình gần như là xông lên cùng nhau.

“Động thai khí, cần tịnh dưỡng, tốt nhất là ở lại bệnh viện vài ngày đợi tình hình ổn định rồi trở về.” Lời của Lãnh Nhiên là nói với Đỗ Ngự Đình, mặc dù anh ta không có ở hiện trường, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, cho dù là chuyện như thế nào, Đỗ Ngự Đình đẩy ngã Ninh Noãn Dương là không đúng.

Chuyện anh ta cần làm chính là nhìn Ninh Noãn Dương hạnh phúc, nếu như Đỗ Ngự Đình không làm được, thậm chí ngay cả sự an toàn của cô cũng không thể bảo đảm, anh ta sẽ mang cô đi, tuyệt đối sẽ.

“Vệ sĩ, đi làm thủ tục nằm viện.” Đỗ Ngự Đình quay đầu nói với vệ sĩ.

“Dạ.” Vệ sĩ gật đầu, nhanh chóng rời đi.

“Tình hình của Sunny như thế nào rồi?” Đỗ Ngự Đình nhìn Lãnh Nhiên, không nghĩ tới gần đây chạy tới bệnh viện cũng thật là đủ nhiều.

“Coi như là ổn định, có dấu hiệu tỉnh lại.” Giọng nói của Lãnh Nhiên rất mệt mỏi, “Tôi muốn đi nghỉ ngơi một chút, A Viễn cậu cũng tới đây đi!” Anh ta không yên lòng để cho Lục Tử Viễn và Đỗ Ngự Đình ở chung một chỗ, hai người này ở chung một chỗ tuyệt đối không xảy ra chuyện gì tốt. Không phải là cãi nhau cũng chính là đánh nhau.

Anh ta hi vọng A Viễn và Ninh Noãn Dương sẽ ở bên nhau, anh ta hiểu rõ tính tình của A Viễn, Ninh Noãn Dương ở bên cạnh Lục Tử Viễn tuyệt đối sẽ rất hạnh phúc. Nhưng mà, tới lúc đó làm sao giải thích mọi chuyện đã xảy ra ở Lăng gia cho Ninh Noãn Dương.

Anh ta không nắm chắc, cho nên lựa chọn không nói gì cả.

“Tuyết Thảo, con có thể giải thích một chút chuyện hôm qua cho ta nghe không?” Lão phu nhân ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt đặc biệt nghiêm trọng. Hiện tại không chỉ có truyền thông đuổi theo không thả, ngay cả Uông gia ở nước Mỹ cũng bị kinh động, liên tục gọi vài cuộc điện thoại để hỏi chuyện này.

Cô chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, không thể đắc tội với bà cụ, nhưng mà bên truyền thông không thể không ứng phó, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Trên khay trà, để toàn bộ tờ báo vừa mới ra lò hôm qua, các trang đầu của tờ báo lớn đều là hình Uông Tuyết Thảo bị bắt gian trên giường ở quán rượu vào tối hôm qua.

Cũng không có ít hình của cô được truyền ra từ cục cảnh sát.

Bên cạnh còn có chuyện phỏng vấn người đàn ông kia, theo như hắn ta nói, là Uông Tuyết Thảo chủ động tới tìm hắn, tự thấy cô có vẻ thùy mị, hai người nói xong giá tiền, lúc này mới đi khách sạn mở phòng, không nghĩ tới đêm đó liền bị cảnh sát bắt.

Mà để cho người ta kinh ngạc chính là, một đêm năm trăm đồng. Trong lúc nhất thời mọi chuyện trở nên xôn xao, lấy gia thế của Uông gia mà nói, năm trăm đồng này, cũng không đủ khen thưởng cho người giúp việc, mà đại tiểu thư Uông gia lại vì năm trăm đồng mà đi, điều này làm cho người ta miên man.

“Bà nội, con bị người khác hãm hại bị vu oan.” Tâm tình của Uông Tuyết Thảo kích động nắm chặt tờ báo, nhìn qua nội dung và hình trên tờ báo, cô giận đến sắc mặt trắng bệch, hai tay không ngừng run rẩy, “Bà nội, bà nhất định phải tin tưởng con, con thật sự là bị hãm hại.”

Cô chưa từng nghĩ tới, quay đầu lại, mình cư nhiên bị Ninh Noãn Dương bẫy.

“Ai-----” Lão phu nhân thở dài, sắc mặt không quá tốt, có chút xanh. Tối hôm qua, bà gần như là không ngủ cả đêm, lăn qua lộn lại suy nghĩ chuyện này: “Con kể đầu đuôi chuyện này cho ta nghe, đặc biệt là chi tiết từng phần, để ta nhìn xem có còn biện pháp cứu giải nào không.”

“Dạ.” Uông Tuyết Thảo nức nở gật đầu, hôm nay ở công ty, đồng nghiệp cũng bàn tán sau lưng cô, mặc dù cô làm ra vẻ không nghe thấy, nhưng mà lòng người là thịt, làm sao có thể giả bộ không nghe thấy cái gì.

Cô muốn đi tìm những người nói xấu để lý luận, nhưng mà gần như mọi người đều nói, cô không thể tìm từng người để liều mạng.

“Ngày hôm qua sau khi tan làm.....” Uông Tuyết Thảo bắt đầu tỉ mỉ kể chuyện hôm qua.

“Cô và Ninh Noãn Dương cùng bị giam trong phòng tài vụ?” Thượng Tá Thần trầm tư nhìn Uông Tuyết Thảo, tối hôm qua anh gặp Đỗ Ngự Đình và Ninh Noãn Dương, khó trách lúc đó nụ cười của Ninh Noãn Dương kỳ lạ như vậy, thì ra là chuyện như thế này. Tiểu nha đầu kia có chút thú vị, anh bắt đầu hứng thú với cô rồi.

“Đúng vậy, nhưng mà sau khi con tỉnh dậy chính là những gì mọi người đã thấy đó.” Uông Tuyết Thảo gật đầu, quầng mắt đen nổi bật, coi như là trang điểm thật dày cũng không có cách nào che được. Tối hôm qua cô không ngủ cả đêm, suy nghĩ chuyện này cả một đêm. Xảy ra chuyện như vậy, Đỗ Ngự Đình tuyệt đối sẽ không cưới cô, cho dù là anh đồng ý, nhưng muốn vào cửa của Đỗ gia không phải là chuyện dễ dàng.

“Lão phu nhân, con sẽ cố gắng tìm người đàn ông ngày hôm qua, hắn ta làm việc ở công trường, nếu như muốn giải quyết chuyện này, bù lại danh dự của Tuyết Thảo, chúng ta chỉ có thể tìm hắn ta giúp một tay.” Thượng Tá Thần phân tích sự phát triển của câu chuyện, bây giờ mấu chốt là hình đã bị lộ ra ngoài, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, muốn thu hồi lại dĩ nhiên là không thể nào.

Như vậy biện pháp giải quyết tốt nhất chính là mời người đàn ông kia tới, thương lượng với hắn ta, cho hắn một khoản tiền, để hắn nói lại chuyện này.

“Không được, con không đồng ý.” Uông Tuyết Thảo giống như bị đâm trúng, đột nhiên nhảy lên từ ghế sô pha. Nghĩ đến tối hôm qua cô cư nhiên nằm với người đàn ông bẩn thỉu trên cùng một cái giường, cô liền cảm thấy buồn nôn. Đều là Ninh Noãn Dương, cô sẽ không bò qua dễ dàng như vậy.

“Nhưng mà đây là biện pháp tốt nhất, nếu như cô muốn bù lại danh dự, vậy thì cũng chỉ có thể mời người kia tới, cho hắn số tiền lớn, để cho hắn nói lại theo ý của chúng ta.” Thượng Tá Thần khẽ nói, lúc anh nói chuyện có một thói quen, thích dùng ngón tay cái đùa giỡn chiếc nhẫn màu bạc trên ngón trỏ.

Kiểu dáng của chiếc nhẫn rất đơn giản, cũng không có trang trí hoa văn quá nhiều, nhìn không ra là đồ vật quý hiếm gì, nhưng mà Thượng Tá Thần hình như rất quý trọng, vẫn mang theo trên người.

“Nhưng mà, nhưng mà.....” Uông Tuyết Thảo vẫn chưa bằng lòng, sự việc kia, cô không muốn nhắc lại.

Lão phu nhân im lặng, uống hết ly trà trong tay, bà đặt xuống ly trà, uy nghiêm nói: “Chuyện này, liền giải quyết như vậy đi, làm theo lời nói của Tá Thần.” Bà mệt mỏi đỡ trán, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Bà đã lớn tuổi, bắt đầu có chút lực bất tòng tâm rồi, nhưng mà chuyện này, cho dù thế nào bà cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Ngự Đình nhất định phải cưới Tuyết Thảo.

“Bà nội, Ngự Đình.....” Uông Tuyết Thảo muốn hỏi vị trí thiếu phu nhân của Đỗ gia, xảy ra chuyện như vậy, mặc dù không quá vẻ vang, nhưng mà cô vẫn chưa chết tâm với vị trí Đỗ thiếu phu nhân. Hơn nữa nhìn lão phu nhân cũng không có ý trách cô, hẳn là sẽ giúp cô.

“Chờ chuyện này qua trước rồi hãy nói.” Thái độ của lão phu nhân cứng rắn, Uông Tuyết Thảo không tiện nói thêm gì nữa, chỉ sợ chọc giận lão phu nhân, cô cũng biết lần này mình đã gây ra họa không nhỏ.

Nhưng mà vị trí Đỗ thiếu phu nhân, cho dù là thế nào cô cũng sẽ không bỏ qua.

“Tá Thần, bên con tiến triển như thế nào rồi?” Mặc dù đầu của lão phu nhân đã đầy tóc bạc, lại mặc một cái áo khoác lông màu đỏ, cả người tràn đầy khí chất lạ thường. Từ bộ dáng của bà có thể nhìn ra được, lúc còn trẻ bà nhất định là đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

“Con luôn luôn tìm cơ hội xuống tay, lão phu nhân cũng biết, Đỗ thiếu không phải là người bình thường, muốn xuống tay ở dưới mắt nó đâu phải là chuyện đơn giản.” Thượng Tá Thần trả lời, lại đột nhiên hỏi: “Lão phu nhân, chúng ta làm như vậy có thật sự là tốt không?”

Lão phu nhân trầm mặc, hoàn hồn, thở dài nói: “Một ngày nào đó Ngự Đình sẽ hiểu, ta là vì muốn tốt cho nó, tất cả những gì ta làm là vì muốn tốt cho nó.” Bà chỉ là muốn Đỗ Ngự Đình cưới Uông Tuyết Thảo mà thôi, chưa từng nghĩ tới làm chuyện gì khác, lại càng không muốn hại công ty.

Chẳng qua là Ninh Noãn Dương, bà không thể giữ lại.

Trên giường bệnh rộng lớn, Ninh Noãn Dương yếu ớt tỉnh lại.

“Noãn Noãn, em đã cảm thấy khỏe chưa?” Mộ Ngưng Tử ân cần bước tới, sau khi nhận được tin từ Đỗ Ngự Đình, cô đã vội vàng trở về, có lẽ cô vẫn còn chỗ hữu dụng.

“Chị Ngưng Tử, chị trở lại rồi.” Ninh Noãn Dương nhìn thấy Mộ Ngưng Tử liền rất vui vẻ, hai tay từ từ vuốt bụng, trong lòng của cô kinh sợ: “Bảo bảo, bảo bảo đâu?”

Cô còn nhớ rõ, cô bị Đỗ Ngự Đình đẩy ngã xuống đất, sau đó bụng rất đau, sau đó hình như là mất đi tri giác.

“Yên tâm, bảo bảo rất khỏe.” Mộ Ngưng Tử trấn an vỗ cánh tay của cô, nói đùa: “Ngược lại tên kia hành động rất nhanh, người làm chị như chị đây còn chưa kết hôn, các người đã có con.” Trước khi chưa gặp Ninh Noãn Dương, cô đã từng cho rằng Đỗ Ngự Đình cả đời này sẽ không kết hôn, dù sao từ trước đến nay anh luôn không gần gũi phụ nữ.

“Anh ấy đâu?” Nhắc tới Đỗ Ngự Đình, trên mặt của Ninh Noãn Dương mất đi sự vui vẻ, cô nhớ lại trước đó anh từng hét lớn và rống cô.

“Tên kia sợ em tức giận, không dám lộ diện, đang trông chừng ở ngoài cửa.” Mộ Ngưng Tử bĩu môi, nhìn cánh cửa, “Đừng suy nghĩ nhiều, chẳng qua là anh ấy rất quan tâm em.” Ngay cả người ngoài như bọn họ, cũng rất rõ ràng, địa vị của Ninh Noãn Dương trong lòng Đỗ Ngự Đình.

“Anh ấy rất kỳ lạ, rất khác thường.” Ninh Noãn Dương nhớ lại phản ứng của Đỗ Ngự Đình hai lần gần đây, lần đó tay của anh đang run rẩy, trong giọng nói lộ ra sự hoảng hốt, mà lần này anh lại vô cùng tức giận. Hai lần này, hoàn toàn xảy ra lúc gặp Lục Tử Viễn. Nhưng mà, cái này có liên quan gì đến Lục Tử Viễn?

“Có muốn chị gọi anh ấy vào hay không? Các người nói chuyện một chút.” Mộ Ngưng Tử có chút đồng tình nhìn bóng dáng vẫn không rời đi ở ngoài cửa, đứng từ buổi sáng tới bây giờ, không ăn cơm, không uống nước, cũng cực khổ quá đi!

“Em không muốn gặp anh ấy.” Mặt của Ninh Noãn Dương đen đi vài phần, nghĩ tới Đỗ Ngự Đình liền cảm thấy giận, muốn bỏ qua chuyện này, không dễ dàng như vậy.

“Y Y, Y Y.....”

Bỗng nhiên cửa bị mở ra, hai vị khách không mời mà tới xông vào, Ninh Noãn Dương đã gặp qua, là Lăng Vận Thành và Hàn Tuệ, là chú và dì của Lăng Y Y.

“Y Y, con thế nào rồi? Có sao không?” Trên mặt của Hàn Tuệ đầy nước mắt nước mũi hét lên, chạy thẳng tới mép giường của Ninh Noãn Dương.

“Y Y, chú vừa nghe nói con xảy ra chuyện, đã lập tức tới đây.” Lăng Vận Thành xách theo hai cái túi kém chất lượng ở trong tay, không biết chứa gì ở bên trong.

“Các người vào đây làm gì? Đi ra ngoài cho tôi.” Đỗ Ngự Đình đi vào theo, thầm trách mình quá sơ ý, cho nên mới để cho hai người này đi vào. Đầu tiên là Lục Tử Viễn, bây giờ là Lăng Vận Thành, rốt cuộc là bọn họ muốn gì?

Còn có, tại sao bọn họ biết Noãn Noãn ở đây?

“Y Y, con xem, dì mang cái gì cho con này?” Hàn Tuệ mặt dày ngồi xuống mép giường, lấy ra một cái nồi đất màu đen từ cái túi trong tay của Lăng Vận Thành, mở nồi ra, bên trong bốc hơi nóng, mùi thơm xông vào mũi, “Thịt bò và miến nấu trong nồi đất mà con thích nhất.”

“Đúng rồi, dì của con làm cả một buổi chiều mới xong.” Lăng Vận Thành vội vàng tìm đôi đũa, chén.

Chén nhỏ màu trắng, bị lửa làm cho đen kịt, Đỗ Ngự Đình cau mày, tức giận nói: “Lăng tiên sinh, mời các người đi ra ngoài, không nên quấy rầy vợ của tôi nghỉ ngơi.”

“Đỗ thiếu, nói những lời này là như thế nào. Vợ của anh là cháu gái của tôi, tôi đương nhiên phải xem nó một chút.” Hàn Tuệ chống nạnh, bộ dạng cực kỳ giống người đàn bà chanh chua. Dù sao người kia nói cho bà biết, cứ thừa nhận vợ của Đỗ Ngự Đình là Lăng Y Y là được, cắn chết không thả. Ngộ nhỡ thừa nhận không được, người kia cũng đồng ý cho bọn họ một khoản tiền lớn.

“Đi ra ngoài-----” Đỗ Ngự Đình chỉ cánh cửa, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.

“Chúng tôi..... Chỉ muốn tới xem Y Y một chút.” Lăng Vận Thành nuốt nước bọt, có chút sợ hãi khí thế của Đỗ Ngự Đình.

“Tôi đi thả chó.” Mộ Ngưng Tử bỗng nhiên lên tiếng, đi ra ngoài, còn cố ý hét lên: “Con chó nhà chúng tôi, đặc biệt hung dữ, đã từng cắn chết một con voi, cắn chết ba con hổ.....”

“Đừng, đừng, bọn tôi đi.” Sắc mặt của Lăng Vận Thành đại biến, trên trán chảy xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu, “Vợ, chúng ta đi thôi.” Hắn kéo tay của Hàn Tuệ, lắp bắp: “Nhanh, đi nhanh lên, lần sau chúng ta lại tới.”

Hai người biến mất khỏi phòng bệnh như một làn khói.