Bạch Tiểu Sao dọn dẹp xong đi ra, liền thấy Lâm Hán Huy ngồi trên salon xem ti vi, Đậu Đậu ngồi một mình dưới đất, miệng lẩm bẩm gì đó, xoay xoay gấu bông.

Thấy Bạch Tiểu Sao đi ra, cô bé vội chạy đến ôm lấy chân cậu: “Chú đẹp trai, đến chơi với cháu đi.”

Bạch Tiểu Sao nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Chú còn có việc.”

“Nhưng…. Cháu chỉ ở bên cạnh nhìn thôi, không làm phiền chú có được không?” – Đậu Đậu mở to mắt.

Bạch Tiểu Sao cười: “Cháu đi chơi với chú Lâm nhé.”

“Không muốn đâu.” – Đậu Đậu mất hứng chu môi – “Chơi với chú Lâm chán lắm, cháu muốn chơi với chú đẹp trai cơ.”

Bạch Tiểu Sao bất đắc dĩ, Đậu Đậu bình thường cũng không quấy, hôm nay sao lại thế chứ.

Ngồi xuống một lát, lại nghe thấy có người gõ cửa, đi ra mở cửa, là Hoàng Diệu Sư.

“Thành thật xin lỗi.” – Hoàng Diệu Sư áy náy – “Đậu Đậu nhà tôi lại làm phiền cậu.”

“Bố à~~~” – Nghe thấy tiếng bố mình, Đậu Đậu vội chạy từ trong nhà ra.

“Đậu Đậu, con lại quấy rầy chú rồi, nào, ra tạm biệt chú đi.” – Hoàng Diệu Sư ngồi xổm, nhéo má Đậu Đậu, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Sao cười cười – “Thành thật xin lỗi cậu, con bé lại gây phiền phức cho cậu.”

Bạch Tiểu Sao cười: “Anh không cần khách khí.” – Lại nghĩ hôm nay Hoàng Diệu Sư trông có vẻ không được tốt lắm, thanh âm tựa hồ có chút yếu ớt, mặt cũng tái hơn mọi ngày.

“Đậu Đậu, chúng ta về thôi.” – Hoàng Diệu Sư nói xong, lảo đảo đứng dậy, rồi bỗng nhiên ngồi thụp xuống.

Đậu Đậu ngây người, rồi bật khóc: “Bố… Bố à……Bố làm sao thế?”

Bạch Tiểu Sao với Lâm Hán Huy cũng kinh hách, vội vàng chạy đến: “Hoàng tiên sinh, anh làm sao vậy?”

Sắc mặt Hoàng Diệu Sư tái nhợt, ngồi dưới đất, đổ mồ hôi, một câu cũng không nói được.

Đậu Đậu xoay người, kéo áo Bạch Tiểu Sao: “Đường, bố muốn ăn đường… Chú lấy đường……”

Bạch Tiểu Sao vội vàng chạy vào tủ lấy đường, đưa cho Đậu Đậu, Đậu Đậu nhét một viên vào miệng Hoàng Diệu Sư.

Một lát sau, sắc mặt Hoàng Diệu Sư khá hơn: “Thành thật xin lỗi, làm phiền cậu quá.”

Cố gắng đứng lên, Bạch Tiểu Sao dìu anh: “Nếu không ……anh ở lại nhà tôi mà nghỉ ngơi một chút, giờ anh về nhà cũng chỉ có bé con.”

Lâm Hán Huy cũng thêm vào: “Đúng vậy, anh nên ở đây nghỉ ngơi một lát đã.”

Bạch Tiểu Sao liếc Lâm Hán Huy: “Nói nhiều, nhanh giúp tôi đỡ người vào nhà.”

Cậu ấy thật ôn nhu, thiện lương ~~~ tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng Hoàng Diệu Sư cảm thấy ác ma trong người mình đang rất sung sướng. Nhớ đến cái ôm của cậu, dục vọng trong người anh lại rục rịch tiến lên.

Nằm xuống giường, Bạch Tiểu Sao hỏi: “Anh làm sao lại bị thế? Tụt huyết áp sao?”

Hoàng Diệu Sư khẽ mỉm cười: “Vì công việc quá bận rộn, lại không ăn uống đủ, nên vừa đứng lên đột ngột nên có chút chóng mặt.”

Bạch Tiểu Sao hừ lạnh: “Tôi không nghĩ anh có thể làm bố được cơ đấy, ngay cả mình còn không chăm được vậy mà còn có thể chăm sóc trẻ con được sao?”

Đậu Đậu kéo kéo quần Bạch Tiểu Sao: “Chú, chú không nên nói bố cháu thế, bình thường bố cháu rất khỏe, chỉ có cuối tháng mới bị thế này thôi.”

“Cái này gọi là khỏe?” – Bạch Tiểu Sao cười nhạt, liếc nhìn Đậu Đậu – “Cháu để ý đến bố nhé, nếu thấy bố cháu khó chịu thì cho ăn đường, chú đi lấy khăn ướt.” Cậu quay đầu nhìn Lâm Hán Huy: “Còn cậu nữa, quay về phòng khách tiếp tục xem ti vi đi, bình thường cũng không thấy cậu sốt sắng như vậy, nhìn thấy người đẹp là lại xun xoe.”

Lâm Hán Huy xấu hổ: “Tiểu Sao – Sao em lại nói thế, em biết là anh….” – Vừa nói vừa đi theo Bạch Tiểu Sao ra ngoài.

Bạch Tiểu Sao không muốn nghe, liền phất tay, Lâm Hán Huy lập tức ngừng nói.

Cậu ấy thực sự là rất đẹp, lại thiện lương, khả ái lại rất cá tính. Hoàng Diệu Sư nhìn theo bóng Bạch Tiểu Sao dời đi, trong lòng như nở hoa.