Bạch Tiểu Sao ngồi trong thư phòng đánh máy, Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu ở ngoài phòng ngủ.

Lâm Hán Huy ở phòng khách xem tivi, nghĩ đến trong phòng có một mỹ nam nằm đó, trong lòng tự nhiên thấy khó chịu. Mắt nhìn tivi, nhưng tai thì lại hướng về thanh âm đùa giỡn của Hoàng Diệu Sư với Đậu Đậu. Chỉ tiếc là tiếng quá nhỏ, hoàn toàn không nghe ra hai người nói cái gì.

Nhịn không được, bèn đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu ngừng nói, ngẩng đầu nhìn Lâm Hán Huy bước vào.

“Lâm tiên sinh.” – Hoàng Diệu Sư nhẹ nhàng khách khí cười, bắt chuyện.

“Tôi…..tôi vào xem anh có khá hơn không.” – Thấy nụ cười mê người của Hoàng Diệu Sư, chú nai con Lâm Hán Huy hơi hoảng loạn, nói cũng ấp úng.

“Cũng nhờ có cậu.” – Hoàng Diệu Sư cười nhẹ nhàng.

Đậu Đậu quan sát Lâm Hán Huy từ trên xuống dưới, quay đầu kéo tay Hoàng Diệu Sư: “Bố à, chúng ta về nhà thôi.”

Hoàng Diệu Sư vỗ vỗ đầu Đậu Đậu: “Được, trước tiên con dọn chén đi cho bố đã.”

“Vâng ạ.” – Đậu Đậu gật đầu, cầm chiếc bát ở tủ đầu giường chạy đến phòng bếp, để vào chậu rửa, rồi lại chạy về.

Hoàng Diệu Sư xuống giường, nhìn Lâm Hán Huy mỉm cười nói: “Tôi dẫn Đậu Đậu về trước nhé, hôm nay thực sự cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Đâu có.” – Lâm Hán Huy khách khí nói – “Nên giúp đỡ nhau mà.”

Hoàng Diệu Sư cười nhạt một chút, mặt ngoài vẫn là khách khí nói chuyện.

“Bố à, chúng ta đi chào chú Bạch đi.” – Đậu Đậu kéo tay Hoàng Diệu Sư – Nguyên nhân là không thích nam nhân cao lớn trước mặt này, ánh mắt chú ta nhìn bố mình, thực khiến cho mình thấy ghét.

“Được.” – Hoàng Diệu Sư ôm lấy Đậu Đậu, gật đầu với Lâm Hán Huy, đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Sao đang ngồi trước máy tính gõ bản thảo, nhìn thấy hai người, liền đứng dậy.

“Chuyện hôm nay quả là làm phiền cậu.” – Hoàng Diệu Sư nói – “Đậu Đậu cũng đến làm phiền cậu, thực là xấu hổ quá.”

Bạch Tiểu Sao nhàn nhạt cười, trong lòng mặc dù nghĩ là có chút không được thoải mái, nhưng mà ngoài miệng vẫn khách khí nói: “Hàng xóm tương trợ lẫn nhau là điều đương nhiên.” – Bỗng nhiên thấy ánh mắt Hoàng Diệu Sư chợt lóe, cảm giác như bị tính toán, không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy rùng mình.

“Cháu chào chú Bạch.” – Đậu Đậu vẫy tay – “Mai cháu lại sang chú chơi.”

Bạch Tiểu Sao cười khổ, hữu khí vô lực phất tay.

Hoàng Diệu Sư có chút xấu hổ nói: “Tháng này…. Tôi còn hai ngày nữa mới xong, thực sự xin lỗi cậu.”

Bạch Tiểu Sao đành miễn cưỡng cười.

Tâm tình chuyển biến, Hoàng Diệu Sư cười cười: “Cuối tuần này, công việc của tôi hoàn thành, vẫn là làm phiền cậu, không biết cậu có thời gian không, tôi mời cậu đi ăn để cảm ơn.” – Hoàng Diệu Sư thành khẩn.

“Tôi……”

Bạch Tiểu Sao muốn từ chối, vừa định mở miệng, Đậu Đậu ngước đôi mắt to, nũng nịu năn nỉ: “Chú à, chú đi đi mà.” – Vừa nói vừa lắc lắc cánh tay Bạch Tiểu Sao.

Lâm Hán Huy ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Người ta đã mời thì chúng ta cũng nên đi đi.”

Bạch Tiểu Sao nhíu mày, lườm Lâm Hán Huy: “Cuối tuần anh không phải đi gặp mặt sao? Có đi thì cũng chỉ mình tôi thôi.”

Săc mặt Lâm Hán Huy khẽ biến, xấu hổ, muốn biện mình nhưng Bạch Tiểu Sao lại phất tay tỏ vẻ không muốn nghe.

“Chuyện mời khách, để hai ngày nữa tôi xem thời gian của tôi thế nào rồi quyết định sau nhé, tôi cũng không chắc là cuối tuần tôi có thời gian không?” – Bạch Tiểu Sao cười nhẹ.

Đậu Đậu nhăn mặt như là bánh bao chiều.

“Không sao, có gì thì nói sau cũng được.” – Nóng vội sẽ không ăn được đậu hũ, Hoàng Diệu Sư tự an ủi bản thân.