Chương 19: Người trong gương

Bởi vì là ngã tư gần khu biệt thự, buổi tối nơi này cũng không có ai.

Ông chủ Vương làm theo lời tôi dặn, vừa kéo chổi đi vừa liên tục kêu tên Vương Hoa. Tôi đi theo ông chủ Vương ở cách đó không xa, cảnh giác nhìn chung quanh, trong lòng khẩn trương. Ngã tư đường vốn là nơi xảy ra nhiều tai nạn, tụ tập oán khí âm khí cũng không phải là chuyện đáng kinh ngạc, bây giờ tôi đang lo…

Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đói Tôi thấy bước chân ông chủ Vương có vẻ chậm chạp hơn, hình như ông ấy đang cố gắng lôi cây chổi.

Trên cây chổi lõm vào một khối, như là có ai đó giẫãm lên. Ông chủ Vương kéo rất vất vả.

“Đừng quay đầu, tiếp tục kêu tên con gái ông đi!” Tôi vội quát lên.

Ông chủ Vương khẽ run rẩy, hình như hơi sợ hãi, nhưng ghi nhớ lời dặn của tôi, ông ấy không quay đầu lại mà vẫn run giọng kêu tên con-gái mình.

Tôi lại lấy một lá bùa ra, ném lên cây chổi sau lưng ông chủ Vương, quát: “Người tới cách lớp giấy, ma tới cách ngọn núi, mau chóng thối luil”

Lá bùa bay lên cây chổi, dán ở đó.

Tôi rất khẩn trương, nhìn chằm chằm cây chổi, nếu phương pháp này không dùng được thì tôi cũng hết cách rồi.

Có lẽ là tôi may mắn, rõ ràng nhìn thấy vết lõm trên chổi biến mất. Ông chủ Vương lập tức thoải mái hơn nhiêu, kéo chổi nhanh chóng bước đi.

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua người tôi, tôi cầm bùa, nhanh chóng tiến lên.

Vốn tưởng rằng sẽ gặp chút phiền phức, nhưng trên đường đi lại bình yên vô sự, trở về đến biệt thự.

Sau khi vê nhà, ông chủ Vương đặt cây chổi ở cửa, làm theo lời dặn của tôi, nhìn vào biệt thự kêu to: “Vương Hoa, đã về chưa?”

Mấy giây sau, người phụ nữ trung niên vui sướng kêu lên: “Về rồi về rồi!

Vương Hoa đã về rồi!”

Ông chủ Vương vội xông vào biệt thự, còn tôi thì đi quanh biệt thự một vòng. Từ chỗ ngã tư đường, tôi đã cảm thấy có một luồng khí lạnh mờ nhạt vây quanh mình, đến đây thì biến mất. Tôi nhíu mày, không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng vào biệt thự.

Hồn của Vương Hoa đã trở lại, trông có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt đã có hồn hơn, đang tò mò nhìn tôi.

Nghe vợ chồng ông chủ Vương nói cảm ơn, tôi chỉ cười chứ không nói gì, thực ra trong lòng rất hưng phấn. Dù sao lần này cũng coi như kiểm nghiệm thành quả nửa năm của tôi. Có lẽ Trương Ngôn mắt sư phụ và sư huynh thì không đáng nhắc đến, nhưng đối với tôi lại có ý nghĩa hoàn toàn khác.

Ông chủ Vương rất sảng khoái, trực tiếp cho tôi một tờ chi phiếu một tỷ hai trăm triệu. Tôi cũng không khách khí, kích động nhận lấy. Đối với một đứa trẻ sinh ra ở nông thôn hoang vu như tôi thì một tỷ hai trăm triệu tuyệt đối là một khoản tiền kếch xù.

Sau khi trò chuyện mấy câu, ông chủ Vương lái xe đưa tôi về cửa hàng áo liệm trên thị trấn.

Tôi chào tạm biệt ông chủ Vương, huýt sáo, sung sướng đóng cửa hàng áo liệm, chuẩn bị rửa mặt rồi sung sướng ngủ một giấc. Một tỷ hai trăm triệu đến quá dễ dàng; giống y như nằm mơ vậy. Nếu sau này có thêm vài lần như thế thì chẳng phải tôi sẽ phát tài sao? Tôi đứng trong buông vệ sinh ảo tưởng, cười ngây ngô, không suy nghĩ chuyện khác mà chỉ nghĩ làm thế nào để tiêu xài số tiền này.

Lúc tôi cúi đâu rửa mặt, ngọn đèn trong buồng vệ sinh bỗng lóe lên.

Ngay sau đó, khí lạnh âm u ập tới, khiến lỗ chân lông trên người tôi đều nở ra.

Nửa năm qua đi theo Giang Hàn học tập, bây giờ tôi đã không còn là mình của trước kia. Tôi không hề do dự, lùi vê sau theo phản xạ, nhìn chăm chằm tấm gương trên bồn rửa mặt.

Ánh đèn trong phòng vệ sinh lúc sáng lúc tối. “Tôi” trong gương sắc mặt dữ tợn, vươn tay ra muốn bóp cổ tôi. May mà tôi phản ứng nhanh, không thì chắc chắn sẽ bị nó bóp cổ.

Con ngươi của tôi co rụt lại, lấy lá bùa trong túi quần, vô cùng khẩn trương: Mẹ nó, đúng là gặp mai! Tôi cũng không biết bùa mình vẽ có hiệu quả cỡ nào với nó. Sư phụ sư huynh đều vắng nhà, không ai có thể giúp tôi, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

“Tôi” trong gương cũng không tiếp tục ra tay với tôi mà nhìn tôi, ánh mắt lập lòe ánh sáng xanh lè, cười dữ tợn, khàn giọng hỏi: “Đệ tử của Chu Văn Biên?”

Tôi không để ý tới nó, vẫn cầm chặt lá bùa nhìn chằm chằm vào nó.

Nó híp mắt nhìn tôi, khàn giọng nói: “Đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác nữa. Thây trò chúng mày đã làm hỏng chuyện của tao hai lần rồi. Quá tam ba bận, nếu còn có lần sau thì thây trò chúng mày đều sẽ phiền phức!”

Nói rồi, đôi mắt của nó lóe lên ánh sáng xanh, vẻ mặt đầy ẩn ý nhìn tôi: “Chịu khó học với thây của mày đi, chú ý một chút, thây mày cũng không phải là dạng vừa đâu.”

^«s”

Nói xong, “tôi” trong gương rung lên một chút, ánh đèn trong nhà vệ sinh trở lại bình thường, hình ảnh trong gương cũng khôi phục bình thường. Cảm giác âm u này đã biến mất. Tôi thở hắt ra, tim đập thình thịch.

Con ma này có vẻ rất dễ tính.

Lưng tôi đã bị mồ hôi ướt đẫm, nếu nó thật sự đối phó với tôi thì tôi không dám tưởng tượng kết quả, ít nhất không dám bảo đảm mình sẽ an toàn.

Lời nói của nó đã quá rõ ràng, tôi với sư phụ đều giúp ông chủ Vương, cho nên làm hỏng chuyện của nó. Bất kể là lần trước công trường có ma hay là lần này Vương Hoa bị rớt hồn đều liên quan tới nó, chứng minh nó với ông chủ Vương có mâu thuẫn.

Nhưng điều khiến tôi khó hiểu là tại sao nó không kiếm chuyện với ông chủ Vương? Mấy cái này đều không quan trọng, quan trọng là câu nói cuối cùng của nó, hình như có chuyện gì đó.

Lúc này, tôi không nhịn được nhớ tới tờ giấy mà Giang Hàn nhét cho tôi, cùng với lời nói của ma nữ áo trắng.

Chẳng lẽ sư phụ có vấn đề? Không thể nào! Sư phụ nhận nuôi tôi, nửa năm qua đối xử với tôi rất tốt, giống như con cháu, tôi rất biết ơn ông ấy.

Đầu óc tôi rối bời, không còn vui sướng vì lúc trước nhận được một tỷ hai trăm triệu: Tôi về phòng, suy nghĩ rất nhiều chuyện, cuối cùng không biết khi nào ngủ thiếp đi.

Hai ngày sau không có chuyện đặc biệt gì xảy ra. Mấy lần tôi muốn vào phòng Giang Hàn tìm thứ đặt dưới giường anh ấy, nhưng cuối cùng đều kìm nén. Mà ma nữ áo trắng Lục Tâm thì từ sau lần trước, hai ngày nay cũng không thấy cô ấy nữa. Mặc dù cô ấy bảo tôi mau chóng rời đi, nhưng sao tôi có thể rời đi? Chủ yếu là tôi cũng không biết mình nên đi nơi nào.

Ba ngày thời gian thoắt cái trôi qua. Đến tối ngày thứ ba, sư phụ đã trở lại, chỉ có mình ông ấy chứ không có bóng dáng Giang Hàn.

Tôi khẩn trương hỏi: “Sư phụ, sư huynh đâu?”

Sư phụ đen mặt ánh mắt hung ác, cắn răng lạnh giọng nói: “Sau này đừng nhắc tới thằng súc sinh khi sư diệt tổ đó nữa! Coi như bao nhiêu năm qua tao nuôi ong tay áo!”

Nói rồi, sư phụ không để ý tới tôi mà đen mặt vê phòng mình.