*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôm nỗi thất vọng to lớn như trời bể về việc chiếc áo xinh tươi, mỹ miều Băng Tinh Quần mãi mãi chỉ là giấc mơ hoang đường của mình, tui chỉ còn biết âm thầm tự vỗ về, an ủi: ”Thôi thì dòm bà hàng xóm mặc… đỡ thèm cũng được”. 

Thế nhưng, chắc bình thường tui vốn là người… ko được ác lắm, cho nên ông trời cũng ko đành ép tới đường cùng (hay ổng sợ ép wá thì lại sinh loạn, lại phải lo hậu hoạn về sau, cho nên thôi thì… chiều lòng con nhỏ yêu tinh này cho đẹp trời yên đất cho rùi), ổng tìm cách đưa đường dẫn lối để tui lạc bước đến mê cung diễn đàn võ lâm với bao sự ngỡ ngàng, kỳ dị. Tui như con nhỏ quê mùa, suốt đời chỉ loay hoay mò cua bắt ốc, nào đâu ngờ ngoài mảnh vườn, miếng đất bạc màu lại có cái thế giới hay ho, với đầy đủ sức quyến rũ, mê ly đến chết người như thế. Nào là đại điện Thiếu Lâm, nào là mê cung Thúy Yên, nào là địa đạo Côn Lôn… mỗi nơi mỗi vẻ, mười phân vẹn mười, đang lưỡng lự ko biết mò vào phòng nào là an toàn lao động nhất, bỗng sau lưng thoáng nghe những tiếng động thầm thì, thủ thỉ như cái cách mà mấy ông trùm wảng cáo hay wảng bá sản phẩm: “Bạn bị gọi là gà tồ vì ngây ngô chưa hiểu hết những tiềm ẩn của võ lâm ư? Bạn bị kết tội là cùi bắp vì làm hoài làm mãi vẫn chưa xong 1 nhiệm vụ cỏn con ư?… Từ giờ trở đi, bạn ko cần phải lo lắng những chuyện ko đâu như thế nữa… Vì đã có chúng tôi Cao Nhân Chỉ Giáo… Hãy tìm đến với Cao Nhân Chỉ Giáo chỉ trong vài cái lướt chuột, bạn sẽ được thỏa mãn tất cả… le le le… ale ále àle...”

Già đầu như tui mà dễ bị dụ ngọt dễ sợ luôn… Nhìn 4 chữ vàng lập lòe, sặc sỡ Cao Nhân Chỉ Giáo, tui bèn tẩn mần tần mần, nhìn trước nhìn sau, ko thấy ai bèn nhảy thọt hỏn vào trỏng, nhấp chuột liên hồi, lướt mắt liên miên, rốt cuộc cũng tìm ra được kế sách thay đổi vận mệnh của mình, ặc, nói thay đổi vận mệnh thì hơi to bự wá, chứ nói 1 cách thực tình chính xác, ấy là tui đã tìm ra nguyên lý để biến ước mơ của mình bay cao mãi, bay mãi… bay đến hiện thực luôn. 

Mà tui cà cưa dê ngỗng cả buổi trời, mọi người có chịu hiểu ra rằng tui đang muốn nói cái ước mơ nào bị ép trở thành hiện thực ko thế? Ko ư? Sao lại ko nhỉ? Tui luôn tự mãn khả năng dẫn dắt của mình nếu ko lạc đường thì cũng ko biết đường về, cớ sao mọi người lại ko chịu hiểu dùm, để tui đỡ giải thích lòng vòng cho… đau tay thêm nhỉ? 

Ý của tui là… giấc mơ khoác chiếc Băng Tinh Quần để nhịp nhàng trong điệu vũ Nghê Thường giờ ko chỉ là viễn vông nữa, mà nó hoàn toàn nằm trong tầm tay. Cao Nhân chẳng phải đã Chỉ Giáo rằng: ”Muốn có chiếc Băng Tinh Quần ư? Chiện nhỏ! Chỉ cần đem Khấp Địa Quần cấp 5 đến Thợ Rèn dùng tử thủy tinh hoặc Băng Tầm Vô Cực Tơ ép lên cấp 6 thì úm ba la Băng Tinh Quần sẽ nhảy ra thui hà.“ 

Các bạn còn nhớ chiếc Khấp Địa Quần đỏ chát chói chang, có cái kiểu ngồi hết sức là… giật gân chết người mà Gã đã tặng tui hôm ở Dương Châu ko? Đấy đấy, tui đã khổ công, lưng thì vác cái áo đầy khiêu gợi ấy, tay thì ôm chặt Băng Tầm Vô Cực Tơ (phải hối lộ lão thương nhân thần bí ở Lâm An bằng 2 knb, lão mới chịu nhả ra á) đến năn nỉ lão thợ rèn khó tính hoàn thành giấc mơ giúp mình. 

Được lóng la lóng lánh và lộng lẫy trong Băng Tinh Quần, tui mê tít thò lò, chẳng còn để ý gì đến thế sự đổi thay, ngay cả vai ác nhất mà tui cũng ko sợ, chẳng ngán sợ người đời chửi rủa mình như mụ dì ghẻ độc ác trong truyện cổ Nàng Bạch Tuyết, vì lúc ấy, tui cứ nghĩ hình như mình cũng đã thực thi 1 hành động đậm đà bản sắc mụ dì ghẻ ấy dzậy: ”Gương ơi, gương à, trong thế gian này, có ai đẹp bằng ta?“. 

Công nhận, mấy cụ kị lão làng nói đúng thiệt “Người đẹp nhờ lụa”! Tui nhờ Băng Tinh Quần mà bỗng chốc được thay da đổi thịt, khoác nó vào thì 2 tiếng Cùi Bắp chả dám bám váy tui nữa, cứ như 1 kiểu đánh dấu, đẳng cấp Rồ của mình dzậy . Băng Tinh Quần ơi, hỡi Băng Tinh Quần à, ta yêu mi biết nhường nào, mi biết hông? 

Trong cái mê cung Cao Nhân Chỉ Giáo ấy ko chỉ bù lu bù loa về mấy vụ may wần vá áo, mà còn chứa đựng bao nhiu điều kỳ thú khiến tui cứ ngạc nhiên mà há họng ra hớp lấy hớp để như con cá chết ngộp ko bằng. Nào là kĩ thuật mang Rương Chứa Đồ đi luyện công, nào là cách tung mấy dòng chữ đỏ xanh ngoằn nghèo ra lòe thiên hạ… mà đặc biệt nhất, huyền bí nhất, thu hút nhất phải kể đến cách hướng dẫn thực thi những nhiệm vụ bí mật với những phần thưởng trọng hậu (được tặng nào là điểm kỹ năng, nào là điểm tiềm năng, mới nghe đã phê rùi). 

Với sức lực còm cõi của tui thuở đó, tui chỉ đủ khả năng kham cái nhiệm vụ Cứu Tiểu Quyên và mệt bở hơi tai vì cái vụ khiêng cái chìa khóa vô hình chạy đông chạy tây để mở mật thất cứu nàng kiều nữ ấy. 

Sau khi hoàn thành 1 cách đầy gian khổ, tui bèn chia sẻ thông tin và sự hiểu biết thường thường bậc trung cho Giang (trời ạ! Con người tui ngó hung dữ dzậy chứ thiệt tình bụng tốt hết biết luôn á, hông chơi trò ếm nhẹm thông tin, giữ rịt 1 mình cho nặng bụng đâu à nha). Với tài năng lãnh đạo, cùng những lần hò hét nhức cả đầu (dĩ nhiên là của tui rùi, có thế mà cũng thắc mắc), Giang cũng nghiễm nhiên nhận được 1 điểm thưởng Tiềm Năng. 

Trên đà khí thế, tui liền tung hết những gì mình học lỏm được trong mê cung chỉ Giang cách làm nhiệm vụ Đánh Bạch Doanh Doanh, hai đứa cứ lóc cha lóc chóc chạy muốn phát khùng từ Võ Đang đến Ngũ Độc Giáo, rùi Giang còn phải liều mình lăn xả vào đập người đẹp Bạch Doanh Doanh nhừ tử (hình như nàng ta sống trong 1 cái hóc bà tó của động Thanh Khuê thì phải), ấy vậy mà sau khi tiễn người đẹp xuống suối vàng bán muối thì chẳng nhận được 1 xu teng nào, chứ nói chi đến những phần wà hấp dẫn? 

Tui cứ tự trách mình chắc là trí nhớ nông cạn, kiến thức tầm phào nên đã lỡ bỏ mất 1 công đoạn quyết định nào đó, cho nên sự việc diễn ra ko đúng kịch bản như mong đợi. 

Nhưng… khí thế quân ta đang lên, hà cớ gì bỏ dở giữa chừng? Thế là, tui bèn lôi Giang đến Đại Lý, chỉ Giang cách Cứu Đứa Trẻ Thành Đại Lý, và mặc dù Giang đã cố hết sức mang 1 đống tiền đến năn nỉ 2 tên lính gác hách dịch kia đến mỏi miệng, ấy thế mà 2 tên cà rỡn ấy chỉ biết hết lời xua đuổi, chứ nhất định ko chịu hé răng tiết lộ thông tin về đứa bé. Coi như là… tử trận ngay tại hậu cần trước khi xuất binh luôn rồi. Thiệt là bực cái mình mừ, uổng công đọc 1 đống chữ, nhồi nhét bao nhiu thứ được xem là hay ho vào đầu, dzậy mà khi cần thì chả làm được tích sự gì. Hổng hiểu 2 cái nhiệm vụ chết bầm ấy hôm nay ăn trúng thức ăn thiu nào mà trở chứng đáng ghét zậy trờiiii? (Mãi đến sau này, tui mới được biết, 2 nhiệm vụ Ẩn đó được VinaGame khóa vĩnh viễn và đày vào bóng tối muôn kiếp không siêu sinh, hic, thế là từ nay đừng ham hố chiện lụm được điểm tiềm năng hay nhặt được điểm kỹ năng trong công cuộc khai phá những nhiệm vụ ẩn nữa rùi nhá). 

Mất cả buổi trời mà vẫn ko hoàn thành được nhiệm vụ Đánh Bạch Doanh Doanh và Cứu Đứa Trẻ Thành Đại Lý, dĩ nhiên tui cũng bừng bực trong lòng và sốt ruột lắm chứ. Nhưng chắc Giang còn “khờ khạo, ngu ngơ quá” nên chẳng nhận ra điều ấy, sau khi biết chắc rằng mình ko thể làm nhiệm vụ cứu đứa trẻ được, Giang bèn bảo tui: ”Thôi 8 à, chắc ko làm được đâu, bây giờ tui đi Tống Kim đây”. 

Tui trố mắt nhìn Giang như nhìn 1 sinh vật lạ từ ngôi sao hắc ám xa mút mù nào đó vừa bị rớt cái đùng xuống trái đất, tui vừa dòm Giang vừa ko hiểu sao Giang lại có thể đối xử với tui 1 cách “phũ phàng” đến thế? 

Thử hỏi bà con cô bác coi có buồn cho tui ko nào? Bỏ bao công sức chỉ dẫn Giang tận tình tỉ mỉ, kề vai sát cánh bên Giang chạy lung tung khắp Cổ Dương động để cứu Tiểu Quyên, rồi bôn ba dặm trường từ Võ Đang đến Ngũ Độc giáo thực hiện nhiệm vụ đánh Bạch Doanh Doanh, rồi nhảy tưng tưng khắp thành Đại Lý dọa nạt mấy tên lính giữ thành để bọn chúng chấp thuận cho nhận nhiệm vụ… Vậy mà, sau hàng đống những hành động “chơi đẹp” ấy, Giang ko thèm ở lại an ủi tui hay bất wá chỉ cần tán nhảm chiện dở hơi biết bơi nào đó để tui cảm thấy những gì mình làm còn có ý nghĩa, xứng đáng với những khó khăn mà mình đã trải qua. Tui ko hề có ý kể công, cũng ko muốn Giang phải trả công mình bất cứ thứ gì… chỉ có điều những gì mà Giang làm… khiến tui… nổi tự ái và tủi thân hết thuốc chữa. Vậy là… Giang đã quay lưng ra đi rồi nhào vào khói lửa binh đao của chiến trường Tống Kim như thế đấy, để lại sau lưng 1 đứa con gái chỉ biết trố mắt nhìn theo với sóng lòng tủi hổ dâng trào…

Ko thể nào chịu nổi nữa mà, lang wân cái kiểu chi mà vô ý, vô tứ, vô tùm lum như rứa, cưới về chắc tối ngày phải than khóc Chinh Phụ Ngâm quá. Ko cưới, ko hỏi gì hết há, tui càng nghĩ thì càng đùng đùng nổi giận, ấy thế là, ngay hôm sau, vừa vào game đã réo Giang inh ỏi, bảo Giang tham gia cuộc họp khẩn để giải quyết tình hình nguy khốn, trái đất đụng... địa cầu đang diễn ra trước mắt. Sau khi nghe tui phân tích, trình bày từng cảm xúc chi ly, bé xíu của mình, Giang lại tiếp tục nhận được 1 lời tóm gọn nghe có vẻ rất sắt thép: "Nói tóm lại là… ta và ngươi làm bạn sẽ tốt hơn, thui mình đừng kết hôn kết nhân gì nữa nha?" 

Ngỡ đâu Giang sẽ như Gã, tui nói gì thì sẽ răm rắp thực thi theo, ai dè Giang như con ngựa trở chứng, nhất quyết phải đòi đến Giang Tân thôn mới chịu. Giang trình bày thiệt hơn thế này nè: "Tối qua ta vội vàng đi Tống Kim chỉ vì muốn thực hiện lời hứa với 8, và cuối cùng đã ko uổng công, ta đã giành được Nhạc Vương Kiếm và muốn dùng nó làm món quà hồi môn tặng 8 (chả là khi xưa khi xửa, Giang từng bảo rằng: "Khi nào ta đoạt được Nhạc Vương Kiếm, ta sẽ dùng nó làm wà tặng 8!"). Nay kiếm đã giành được rồi, lẽ nào 8 định bỏ ta mà ra đi?" 

Giang nói nghe cũng mùi mẫn ghê hén? Dù tui cũng có xiu xiu lòng 1 tẹo, nhưng gần như vào thời điểm ấy, trải qua bao sóng gió trong cuộc hôn nhân với Gã, tui đột nhiên tỉnh mộng và có cảm giác "hôn nhân chỉ đưa người ta đến gần vực thẳm... bất hạnh" (bằng chứng rõ ràng, cụ thể nhất vẫn còn trơ trơ ra đấy, hổng phải trước khi kết hôn, tui và Gã đã rất vui vẻ, tung tăng nhởn nhơ vui đùa hay sao? Ấy vậy mà sau khi xe duyên chưa được bao lâu thì lại... mỗi đứa một nơi, buồn ơi là buồn như thế này đấy, hic). Chính vì lẽ ấy, tui vẫn nhất quyết 1 lòng từ chối cuộc hôn nhân với Giang, tui ko muốn mình phải tiếp tục tự chuốc bất hạnh vào thân, 1 lần bị rắn cạp thì suốt đời ngán dây thừng mừ. Lấy mọi lý do trên núi dưới biển vẫn ko thuyết phục được tui, rốt cuộc Giang đã đưa ra 1 kể sách ngộ nghĩnh đến độ chắc là hổng ai dám thi hành... trừ Giang! 

Giang nhìn tui trừng trừng và lạnh lùng bảo: "Chúng ta phải kết hôn thôi, vì ta đã thông báo với tất cả các bạn bè rồi, bây giờ nói ko kết hôn thì làm sao được?" 

Hì hì, nghe tủi thân đến độ ko biết đường đâu mà lần, hóa ra, Giang nằng nặc muốn giữ tui lại hổng phải vì wí cô bạn lém lỉnh, ngang bướng này, mà chẳng wa vì 2 tiếng "sỉ diện", sợ mất mặt với bạn bè, sợ bị bằng hữu chê trách "ẹ wá, làm cô dâu trước ngày cưới phải co giò bỏ chạy". Khi nhận ra sự thật phũ phàng đó, thực lòng tui chỉ muốn cười vào mặt Giang và way lưng cất bước, mặc cho hắn ta chết chìm hay chết treo cũng ko liên can gì đến mình. Vậy theo các bạn, tui đã chọn cách xử sự như thế nào? 

Hì, chỉ vì 1 phút yếu lòng, vị nhân mà tui đã tự chuốc vào mình bao nhiêu phiền toái, gian nan về sau... Tui đã rất muốn wăng Giang bên vệ đường, cho sói tha wạ rỉa luôn, vì Giang ko chịu nghĩ đến cảm xúc của con nhỏ này 1 tí nào cả, nỡ lòng nào ném vào mặt con nhỏ cái ý nghĩ: "Tui nằng nặc đòi cưới cô chỉ vì tui sợ mất mặt với bạn bè thui" (dĩ nhiên Giang ko thẳng thừng nói ra những lời gai nhọn này, nhưng cái cách mà Giang thể hiện cũng ko nằm ngoài mớ chữ ấy). 

Với cái tánh cứng đầu, bướng bỉnh, muốn gì làm nấy của tui thì chắc chắn, tui sẽ way ra “sửa lưng” Giang 1 trận cho nên thân, rồi hét toáng vào mặt Giang “Ngươi làm gì mặc xác ngươi, ta ko cưới đó, làm gì được ta nào?”. Nhưng… ko… tui đã ko làm như thế, đằng này, tui lại còn gật đầu chấp thuận kết hôn với Giang! 

Mọi người đang thắc mắc, tại sao tui khùng đến thế? Sao lại chọn cách tự làm khổ mình như thế? Thì bởi mới nói, có lẽ tui thực sự khùng rồi nên cách xử sự khác người bình thường quá. Tui gật đầu ưng thuận làm vợ Giang vì tui muốn Giang ko phải bị mất mặt với bằng hữu gần xa, vì tui hiểu rõ, bọn nam nhân coi trọng thể diện lắm lắm, đối với bọn họ, có thể ko cần bất cứ thứ gì cả, nhưng lại ko thể sống nếu như bị người khác cười nhạo vào mũi mình. Dù sao đi nữa, Giang cũng từng đối xử khá tốt với tui, coi như đây là 1 cách đền đáp lại những sự ân ần, lo lắng mà Giang đã từng dành riêng cho tui. Với lại, cuộc đời của con bé Thúy Yên này cũng chẳng còn gì, chẳng còn chút ý nghĩa nào cả, thì có gán thêm 1 lang quân hay thui thủi độc hành cũng chẳng có khác gì nhau. 

Muốn kết hôn ư? Thì đến Giang Tân thôi. Đơn giản, dễ hiểu, dễ thi hành mà! Thế nhưng… wan trọng là những gì diễn ra sau cái hôn sự linh đình, chè chén ấy cơ… 

Hôn lễ giữa chúng tui diễn ra khá náo nhiệt, nhộn nhịp, tưng bừng, bên đàn trai có rất nhiều bạn bè tụ tập, về phía tui chỉ mỗi nàng NguyetThu lặn lội từ nghìn dặm xa xôi đến đưa dâu… Sau khi bị gán cái danh phu thê, tui và Giang cư xử với nhau còn tệ hơn khi được gọi 2 tiếng "bằng hữu". Phu thê cái kiểu gì mà mỗi đứa luyện công 1 nơi, mỗi ngày nói chiện ko được mấy câu, đấy ko phải là "hữu danh vô thực" sao? 

Và mọi việc đã diễn ra theo đúng dự định, tui lại tiếp tục… nhờ Giang đến gặp Nguyệt Lão 1 lần nữa, như là cách giải thoát cho cả 2. Thế nhưng, dù dùng mọi cách thuyết phục, cùng tài biện luận khỏi phải chê và mọi lời lẽ chí tình chí lý nhất, đến độ tui phải năn nỉ, nếu ko nói là van xin Giang hãy để tui được làm cánh chim tự do, dù có phải độc hành trong cô độc cũng nguyện hết lòng chấp nhận, nhưng Giang vẫn cứ lạnh lùng và trơ trơ như gỗ đá, nhất quyết ko chấp nhận sự ra đi của tui. 

Cuộc rượt đuổi ấy gần như bào mòn hết tất cả khả năng chịu đựng còn tiềm ẩn trong tui, ngày nào cũng làm nhiệm vụ năn nỉ, van nài và muôn ngày như 1, Giang đều dùng cái lắc đầu, từ chối. Bây giờ nghĩ lại cái thời ấy, vẫn còn cảm thấy ớn lạnh và rùng mình… 

Cách biệt tung tích mút mù lâu ơi là lâu, rốt cuộc hảo bằng hữu Hồng Thất Công cũng kết nối liên lạc.

• Dạo này hảo bằng hữu thế nào rồi? - Hồng Thất Công vui vẻ hỏi. 

• Ta à? Ta đã kết hôn rồi và đang… tìm cách để có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này đây, hic. 

Hồng Thất Công bỗng trầm lặng hẳn, và thỏ thẻ: ”Ta cho hảo bằng hữu biết điều này, nhưng trước hết, hảo bằng hữu phải hứa là ko được giận ta, được ko?” 

Chời ơi, được chỏ mũi vào những điều có vẻ huyền bí, bí mật là tui khoái mê tơi á. Dĩ nhiên là rất muốn nghe hảo bằng hữu phơi bày những bí ẩn đó rùi. 

• Được mà, được mà, nói nhanh đi, bí mật gì cần bị phanh phui vậy? Ta đang nóng lòng nghe nè, nhanh đi, nhanh đi, hảo bằng hữu… 

• À à… là thế này… là là… Ko hề có 1 Hồ Thị Anh Thư nào cả, mà Hồ Thị Anh Thư cũng chính là… ta… 

Nghe xong cái bí mật động trời ấy, tui như bị đứng phim, vì ko kịp có bất kì phản ứng nào trước sự thật hết sức… ko ngờ được thế này, nên tui chỉ còn biết hóa đá chứ biết làm sao được hỡi trời??? 

Mặc cho hảo bằng hữu hót líu lo, năn nỉ tui đừng giận, đừng buồn, nhưng tui chỉ đủ khả năng kết 1 câu cuối: ”Có gì hôm khác nói tiếp, hiện giờ ta ko được khỏe lắm. Thôi nha, bb”. 

Làm sao tui có thể bình thường trước sự thật “buồn cười” vừa được vén màn bí ẩn này chứ. Bà chằn mà hễ gặp tui lại hét toáng lên: “Ê, con kia, muốn cướp chồng tao hả?”, bà chằn khiến tui phải lận đận lao đao giữa Giang Tân thôn (xin xem lại hồi 21: Hữu Tình Thiên Địa – Vô Tình Hiệp Nữ, mọi người sẽ hiểu được tình cảnh dở khóc dở cười mà tui từng trải qua), hóa ra lại do hảo bằng hữu đội lốt giả danh, cố tình đem tui ra làm trò đùa vui nhộn. Ôi, hảo bằng hữu mà tui luôn xem là người bạn tốt, khóc cười cùng nhau, từ chiện con kiến đến chiện con voi, tui đều muốn chia sẻ với hảo bằng hữu, ấy vậy mà… tui lại bị biến thành con rối trong trò đùa cay đắng như thế. 

Lão tặc thiên ơi là lão tặc thiên, sao lại đưa đẩy ta lọt vào những tấn tuồng bi hài đến đau điếng lòng dạ thế này? Hay chỉ vì bị ta gọi là lão tặc thiên nên lão ấm ức trong lòng, muốn đẩy ta vào tầng địa ngục thứ 13? Lão là người già, là đấng tối cao nhưng cư xử… thực là ko chấp nhận nổi! Ta chả phục tí nào, đồ lão tặc thiên đáng ghéttt!!!