Võ Lâm Tĩnh Hải

Quyển 1 - Chương 41: Thần tiên

Xuyên qua lớp mây mù phủ trắng như đại dương, nơi đến một ngọn gió nhỏ cũng không tồn tại, không ngờ lại là một thung lũng với ngàn hoa rực rỡ, xa xa những tán Đỗ Quyên hoa nở đỏ như ngọn lửa, hoa ở trên cao, hoa ở dưới thấp, hoa khoe sắc trong tán lá. Không chỉ có Đỗ Quyên đỏ lửa, mà nơi này còn phủ một màu tím nhạt khắp mặt đất bởi những cánh hoa Tam Giác Mạch. Bên một bụi Dã Quỳ khoe sắc vàng óng, mấy đôi tình nhân bướm đang thẩn thơ vui đùa, không xa tiếng chim hót líu lo bên thác nước.

Bên thác nhỏ, nước dội xuống bọt trắng xóa một vùng, hơi nước tan ra thành một làn sương nhẹ phiêu dạt trên mặt suối trong xanh, một thiếu nữ đang thả hồn thư thái trong hồ nước, bờ vai trắng nõn nà, cánh tay thon dài đang vớt những giọt nước trong suốt đổ lên khuôn ngực hồng đào, Ở chỗ nước nông và trong này còn nhìn rõ cả thân thể ngọc ngà của nàng.

Số là ở trong thung lũng này chỉ có mình nàng sinh sống, quanh năm ngày tháng không một bóng người lạ bước chân tới, Hôm nay hứng khí trời đẹp liền thất thố làm một tiểu tiên giáng trần, tự nghĩ đến điều này má vẫn vương chút sắc hồng e lệ.

Một con chim oanh đậu trên cành cây nhỏ ven mặt hồ, ngay trên đầu nàng một đoạn không xa, hót thánh thót một hai điệu, rồi cũng lặng im đưa mắt ngắm nhìn nàng không hót nữa. Chu Tiểu Tuyết thấy cậu oanh nhỏ này thật láu cá, liền cười bảo:

- Mi dám nhìn trộm ta!

Nói xong liền sải cánh tay thon trắng mềm mại bơi ra một đoạn nước sâu, cười láu cá trả lại nó. 

Nàng còn đang say xưa, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống một vật rất lớn trước mặt nàng.

Ùm mm Ùm mm

Thần sắc thất thần, vẻ mặt trắng bệch cắt không ra một giọt máu, nàng ta còn chưa kịp bình tĩnh lại để hoảng hồn, vật thể to lớn ấy đã nổi lên:

‘ Nam nhân’

- A… A…A… A a a a a….

Chu Tiểu Tuyết hét vang cả một vùng thung lũng, nhưng dù có hét tới cả nửa ngày cũng chả có ai tới giúp nàng, đơn giản vì ở thung lũng này làm gì có ai khác ngoài nàng chứ.

Từ thất kinh đến thất kinh, từ hoảng hốt rốt cuộc vẫn là hốt hoảng, nàng đứng chết đó quên cả việc bơi vào bờ chạy trốn, nhưng mãi mà cái vật to lớn ấy vẫn không có chút động tĩnh nào, Hốt hoảng dần chuyển thành tò mò hé mắt ra nhìn.

A… A…A… A a a a a….

Hét chán tai, rốt cuộc cũng không thấy vật thể trước mặt có phản ứng gì, nàng tự nhủ:

‘ Người chết thì có gì phải sợ chứ, ai mà chả phải chết’

Tự nói xong cũng khẽ hé mắt ra nhìn kỹ một chút, Nam nhân này khắp mặt đã phủ một lớp tuyết mỏng cho dù hắn rơi xuống nước đã lâu vẫn chưa tan đi, nàng khẽ đưa tay lại gần mũi, giật mình liền thu tay lại, thất thần nói:

- Hắn còn sồng?

Nàng ngẩng mặt nhìn lên bầu trời có chút do dự tự nói một mình:

- Hắn không phải thần tiên chứ?

Nam nhân vẫn không chút động đậy, nàng liền đưa ngón trỏ đến bắp tay hắn: 

Ấn ấn kiểm tra.

Thần sắc có phần ngiêm trọng, cha nàng là Chu thần y danh tiếng trong thiên hạ, nàng từ nhỏ đã có năng khiếu về y thuật, chỉ ấn nhẹ một cái cũng biết nam nhân này trúng phải kịch độc.

Trên đời này tồn tại nhiều loại lý lẽ khó giải thích, ví như tên nam nhân này, nếu lúc này hắn còn tỉnh, hẳn nàng sẽ đánh cho hắn một trận tơi bời hoa nước(lá), ít nhất cũng khiến hồn vía hắn bay về cái nơi mà hắn vửa rơi xuống. Nhưng hiện giờ hắn đang trong lúc nguy kịch, đại nguy kịch, mà Chu Tiểu Tuyết nàng lại là một tiểu nữ y, người làm nghề y sao có thể thấy chết mà không cứu.

Lương tâm trỗi dậy ra sức kéo hắn lên bờ, xiêm y thậm chí vẫn quên chưa kịp mặc. Xương Ngập khi rơi xuống thủy hồ này đã bị không ít nước tràn vào trong thực quản, lúc này do nàng vừa kéo lên trên bờ, cơ thể thay đổi nhiệt độ liền nôn ra rất nhiều nước, hắn thoáng tỉnh lại nhìn thấy lờ mờ bóng hình một người con gái, mãn nguyện yếu ớt nói:

- Quân Nghi là nàng đấy sao?

- A… A…A… A a a a a….

Chu Tiểu Tuyết vẫn chưa mặc gì, mặt đỏ như mặt trời, chân tay cũng đều đỏ ửng, hẳn là ngại đến tận xương, không chừng chỉ một lát nữa đảm bảo sẽ đánh hắn chết tại chỗ vì khinh tâm, nhưng cũng chẳng kịp, hắn làm gì còn chút sinh khí nào, chỉ một thoáng đó đã ngất lịm đi. 

Nàng thất thần qua đi, thấy bầu không khí vẫn tĩnh lặng, khẽ hé mắt nhìn lại thấy hắn vẫn nằm bất động, tâm trí trấn tĩnh lại tự nhủ:

‘Hắn chết rồi sao?’ 

Miệng la hoảng thốt ra:

- Không được!

Liền vung tay tát mấy cái vào mặt hắn thúc:

- Ngươi không chết được! Vừa rồi ngươi nhìn thấy cả rồi, ngươi chết chẳng phải ta thành quả phụ sao? Không được.

Hắn vẫn nằm bất động, con chim oanh trên cành cây liền cất mấy tiếng hót, nàng sực nhìn nó, cảm thấy ánh mắt nó có tà ý liền vùng đến bên hòn đá nhỏ lấy xiêm y khoác vội lên người, lườm nó một cái quay lại bên thi thể Xương Ngập, vội bắt mạnh xem.

‘Không xong, hắn trúng phải đại kịch độc, phụ thân giờ lại không ở nhà,ta phải làm sao đây?’

Đáy mắt lưu chuyển một hồi quyết định:

- Phải đưa hắn về sơn cư(*) trước đã!

Tiểu Tuyết một thân nữ nhi yếu ớt, xoay sở hồi lâu cuối cùng cũng cõng được hắn lên lưng, nhằm hướng sơn cư của nàng trở về.

***

Trên sườn núi cũng vào thời điểm này, Ngọc Dung đang rơi tự do xuống vách đá, theo sau phía trên nàng là Tiểu Bạch, nàng ta một thân khinh công Lữ Đường Gia Bảo danh tiếng trên giang hồ cuối cùng cũng bắt được tay Ngọc Dung, cả giận nói:

- Yêu Hồ! Sao ngươi không để ta chết đi!- Ngọc Dung cả giận nói, mắt đã ướt lệ.

Tiểu Bạch không tiện phản bác lại, toan vận một đường Nghênh Phong Hồi Lãng áp sát lại bên vách đá. Chợt thần sắc trắng bệch, địa phương này một ngọn gió cũng không có làm sao có thể dụng nghênh phong, đành bám chặt lấy tay Ngọc Dung cùng nàng rơi tự do xuống vách núi.

Tiểu Bạch vốn rất nhanh mắt, sau một đoạn mất tự chủ đã thấy một cành cây chìa ra bên vách đá, liền vung tay bám chặt lấy.

Ngọc Dung cười khổ nói:

- Yêu Hồ mau bỏ ta ra, nếu không cả hai chúng ta sẽ cùng mất mạng.

Nàng ta tay đã bị thân cây và vách đá cào sước nhiều chỗ, máu chảy ra đỏ cả tay áo nhưng vẫn cương nghị nói:

- Ta không sợ chết! Ngươi sợ sao?

Ngọc Dung không nói được gì đành im lặng, lại cúi xuống rơi lệ, Tiểu Bạch chờ nàng ta khóc một hồi mới nói:

- Có thể Ngô huynh chưa chết thì sao? Nếu huynh ấy chết, chúng ta vẫn phải sống để trả thù cho huynh ấy.

Nàng ta vẫn khóc không nín, Tiểu Bạch liếc nhìn một lát, cũng đoán đã có phần đổi ý liền lại tiếp:

- Chúng ta phải tìm cách leo xuống dưới tìm Ngô huynh.

Ngọc Dung lau lệ nói:

- Vách núi này không nhìn thấy đáy, ngươi nghĩ có thể leo được xuống sao?

Tiểu Bạch trả lời liều:

- Ta nhất thời chưa nghĩ ra!

Bất chợt có âm thanh phát ra…rắc…rắc…

Hai người thần sắc trắng bệch, thân cây này không chịu được sức nặng đã gãy ra…

- A… A…A… 

Âm thanh thất kinh nhỏ dần, chìm sâu trong sương mù…

Trên con đường nhỏ nơi hẻm Tử Phong ánh nắng chiều vẫn một màu ảm đạm, chiếc xe ngựa chậm chạp lăn bánh trên lối mòn.

Lộc cộc…lộc cộc…

***

Cách thung lũng này không xa, Đinh Hoàn cũng đang trong trận hỗn chiến cùng Hồ Lão Nhị và Hồng Tứ Nương, hắn vốn võ công chỉ ngang ngửa với Hồ Lão Nhị, lần này lại bị cả hai người vây hãm thật khó khăn vô cùng.

Hai bên đánh nhau một hồi đến hơn năm chục chiêu, Đinh Hoàn đã bị thương vài nơi, hắn biết rõ nếu còn tiếp tục ắt sẽ không tránh khỏi mất mạng, trong đầu liền suy tính, bỗng nhiên nhìn về phía sau hai tên ác nhân vui mừng nói lớn:

- May quá cuối cùng thì các đệ cũng đến rồi, mau giúp ta đánh hai tên ác nhân này!

Hồng Tứ Nương và Hồ Lão Nhị giật mình quay lại thủ thế, nhưng phía sau vốn chẳng có một bóng người. Đinh Hoàn lợi dụng cơ hội đó liền nhún chân nhảy vào trong hoang lâm.

Hồ Lão Nhị còn chưa kịp đuổi theo, đã thấy trước mặt một thân ảnh xẹt lại từ phía lùm cây, đẩy hắn xô lui đến bốn năm thước. Thân ảnh này không ai khác chính là Đinh Hoàn, có điều hắn thụ thương khá nặng đã sớm ngất đi, thì ra ngay lúc Đinh Hoàn định tẩu thoát không ngờ Lão Đại đã đến nơi bất ngờ tung ra một chưởng, khiến Đinh Hoàn bị kình lực đẩy bay ngược trở lại, vô tình va ngay vào Lão Nhị làm lão ta đau đến chết điếng, nộ khí dâng cao Lão Nhị liền vung đao toan chặt đầu hắn.

Lão Đại giọng khàn khàn quát:

- Không được giết hắn!

Lão Nhị giật mình khựng lại, vẻ mặt lấy làm khó hiểu nhưng không dám hỏi thêm câu gì. Hồng Tứ Nương đã đến bên cạnh Đinh Hoàn khám xét một lượt, chợt vẻ mặt có phần thất sắc nói với Lão Đại.

- Không thấy Kim Linh Huyền Ngọc

Lão ta nghe xong vẻ mặt lộ ra một chút thất vọng nhưng nhanh chóng đã trở lại vẻ mặt chết chóc nói:

- Bắt hắn giải đến Trấn Nguyễn Gia Loan, có hắn trong tay Kim Linh Thần Châu còn sợ không lấy được sao!

Hồng Tứ Nương và Hồ Lão Nhị liền hiểu ra ý Lão Đại cũng cười đắc ý. Hồ Lão Nhị liền trói Đinh Hoàn lại, quẳng lên lưng ngựa, ba tên ác nhân theo hướng Đông Bắc đi đến Trấn Nguyễn Gia Loan. 

Ba tên ác nhân rời đi bầu không khí của hoang lâm trở lại vẻ tĩnh mịch vốn có, trên con đường nhỏ một chiếc xe ngựa đang lăn bánh đi về phía Đông Bắc. Trên xe vẻ mặt Vân Nga có chút trầm tư, cuối cùng không giữ được liền từ tốn hướng sang vị Nương Nương khẽ hỏi:

- Nương Nương, người nhất định muốn đến Nguyễn Gia Loan?

Vị phu nhân nhìn nàng ôn nhu cười nói:

- Ngươi trong lòng hẳn là đang muốn sớm trở về Cổ Loa!

Vân Nga thoáng đỏ mặt nói:

- Tiểu nữ không có, chỉ là… chỉ là đường tới Trấn Nguyễn Gia Loan xa xôi cách trở, tiểu nữ thực sự rất lo cho sự an nguy của Nương Nương.

Vị phu nhân nghe Vân Nga nói vậy trong lòng rộ ra một niềm vui, một thoáng sau lại trở về với vẻ nghiêm trọng nói:

- Trước đây không lâu, vì chuyện của ta mà Nguyễn Gia Loan vô tình trở thành kẻ thù đối nghịch của Triểu Đình, lần này ta nhận được mật báo từ kinh thành, Tam Thúc của ngươi vừa mới khỏi bệnh đang xắp xếp quân binh đi thanh trừ Nguyễn Gia Loan. Ta lo chuyện này giải quyết không thỏa đáng sẽ gây ra họa nội chiến, khiến trăm họ rơi vào cảnh lầm than, nên mới cấp tốc đến trước ngăn Tam Thúc ngươi lại.

Vân Nga chợt hiểu ra sự tình, trong lòng không khỏi cảm kích nói:

- Nương Nương thật có tấm lòng Bồ Tát!

Vị phu nhân vẻ mặt thoáng buồn than :

- Một bước sai lầm, họa cả trăm năm! - Liền đón lấy tay Vân Nga thân thiết bảo:

- Vân Nga! Sau này con trở thành mẫu nghi thiên hạ, mọi việc luôn phải suy nghĩ thấu đáo, vì an nguy của trăm họ mà làm.

Nàng nghe lời này, cúi đầu cảm kích đáp:

- Vân Nga xin ghi nhớ !