Phùng Lai sau khi rời khỏi phụ môn, trong bụng vẫn còn tức ấm ách, vừa đặt chân đến ngưỡng cửa nhà mình, ông đã mở miệng mắng hoảng lên:
- Đồ quan ôn, sanh loài con dịch lại còn đèo bồng con gái quí nhà ta!
Tần phu nhân đang ngồi phòng trong, nghe thấy hết sức lạ lùng, xô cửa bước ra hỏi:
- Ông chẳng phải vừa mới ở dinh phủ quan về đây chăng? Sao lại nổi giận như thế?
Phùng Lai hầm hầm đem chuyện quan phủ họ Ngõa định cưới con gái cưng của mình cho thằng con trai chó chết của y ra sao, nhất nhất thuật lại cho vợ nghe.
Thuật xong vỗ bàn mắng lớn:
- Thà là ta đem con gái cưng ra cho cá nuốt, còn hơn là đưa cho thằng chó Hỏa Thái Tuế làm vợ.
Ngày mai kêu thợ khéo đến nắn thêm một hình thằng Ngõa Tế Dân để ta đánh cho hả giận!
Tần phu nhân chẳng khỏi kinh sợ trong lòng, tuy là một phụ nữ phòng the, nhưng cũng hiểu rành đường đời lợi hại.
Ngoã Tri Phủ là một tên ô quan lòng dạ hiểm ác, chồng mình đã dám công nhiên hài tội hạ nhục y như thế, tên tặc quan ấy tất nhiên đâu chịu nhịn thua. Y là một Thái thú uy quyền khắp một cõi, muốn hãm hại một lương dân áo rách thật thà dễ như thọc bàn tay vào túi.
Tần phu nhân bèn đem ý nghĩ lo ngại kia thỏ thẻ biện bạch cho chồng hiểu. Nào ngờ càng khiến Phùng Lai càng nổi giận thêm hơn, quát mắng rùm trời:
- Nói nhảm! Vương pháp tuy trọng, nhưng không thể làm tội một kẻ vô can, ta bình sanh chưa hề làm việc sai phép. Ta Phùng Lai, đầu đội trời chân đạp đất, trong trắng sạch ngần, kẻ nào đâu đến hại ta? Bà là đàn bà thiển kiến biết gì!
Tần phu nhân biết tánh chồng cương trực nóng nảy, chẳng dám nói chuyện chi xảy ra, vẫn thản nhiên uống rượu ngâm thi, dương dương tự toại.
Nào ngờ sáng hôm sau, đại họa bỗng giáng vào nhà.
Nguyên là lão gia bộc của nhà họ Phùng, mỗi sáng đều thức dậy sớm để mở cửa sau quét trong ngoài từ lâu đã thành lệ.
Sáng hôm nay, lão cũng theo lệ cũ mở cửa quét nhà, nhưng khi cánh cửa vừa mở "két" một tiếng, bên ngoài liền nghe một tiếng "bộp!" thật lớn, rồi một chiếc bao vải màu xanh tự dưng từ đâu rớt ngay vào nhà.
Lão gia bộc kinh hãi, vội đảo mắt nhìn ra ngoài cổng, thì thấy nơi góc đt ờng đầu nhà, có một bóng người thoáng chạy như bay vào ngỏ hẻm mất dạng.
Lão gia bộc nổi tánh háo kỳ, liền mở bọc ra xem, bất giác kinh ngạc đến trợn mắt há mồm!
Vì trong bao vải ấy bọc đầy vàng bạc cháu báu, lại còn có mấy viên ngọc quí giá đáng liên thành chẳng đổi, mỗi viên ngọc quí ấy lớn bằng hột nhãn trở lên, lão gia bộc quính líu cả chân tay vội đóng chặt cửa, xách bao vải bửu vật vào trong nhà trình lại chủ nhân.
Phùng Lai không đợi cho lão bộc nói hết, vội xua tay bảo:
- Của phi nghĩa, chẳng nên rờ tay đến, đem vào đây làm gì? Mau đem quăng ra ngoài cửa ngõ cho rồi!
Tần phu nhân từ trong khuê phòng bước ra tranh cản:
- Không được! Tài vật này trời thương tình ban cho gia đình ta, sao lại chẳng cất lấy! Ông điên rồi sao?
Phùng Lai cả giận quát lớn:
- Mi mới là đồ điên! Phùng Lai này chưa hề thọ một đồng một chữ của bất nghĩa. Thành Phúc! Mi có mau đem ra cửa ngõ quăng đi không?
Thành Phúc là tên tộc của lão gia bộc, trong lúc hai vợ chồng đang cãi cọ thì từ ngoài cửa bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập thình thình như tiếng trống chầu.
Phùng Lai hết sức ngạc nhiên liền lên tiếng hỏi:
- Ai gõ cửa vậy?
Lão gia bộc vội chạy ra mở cửa, tức thì từ bên ngoài ùn ùn xông vào bảy tám tên công sai hùng hổ như bầy ong vỡ tổ.
Lão gia bộc giật mình kinh hãi hỏi:
- Các vị lão gia!
Nói chưa kịp dứt câu, thì tên công sai dẫn đầu đã phi chân trái lên, đá lão gia bộc té lộn mèo dưới đất, kỳ dư những tên bộ khoái còn lại ồ ạt xông vào khách đường, thấy trên chiếc ghế nhỏ còn để bao ngọc ngà châu báu lúc nãy.
Một tên bổ khoái liền la to:
- Hay cho quân trộm cắp, tang vật còn để nơi đây!
Hai tên bổ khoái khác chẳng đợi đương sự biện bạch, móc chiếc giây sắt ra, "lắc cắt!" hai tiếng, đã khóa chặc cần cổ của Phùng Lai lại, rồi dùng sức lôi mạnh ông ra ngoài.
Phùng Lai rán gân cổ tru tréo lên:
- Phản rồi! Loạn rồi! Ta là một kẻ đọc sách, minh bạch vô can, bọn nha trảo công môn chúng bây dám vu oan người hiền lương!
Ông vừa mở miệng kêu lên liền bị bốp, "chát!" mấy tiếng, trên má luôn một hơi ba bốn vả, tối tăm cả mày mặt.
Phùng Lai tuy là một danh sĩ giữ đúng lề lối thanh cao của kẻ sĩ. Nhưng tục ngữ có câu: "Tú tài gặp quan binh, có lý cũng khó biện minh!". Nên ông vừa khai khẩu biện bạch, đã bị bọn chúng chân đạp tay kéo xển ra khỏi nhà, giải về cửa phủ.
Tần thị kêu trời liền miệng, cả nhà xúm nhau than khóc.
Phùng Lai bị đám bổ khoái hung hăng
kéo lê như bay trên mặt đất, xô đầu chúi nhủi về công môn.
Ngõa Tri Phủ lúc ấy đã thăng đường mặt lạnh như sắt, bên dưới hai hàng nha trảo lang sói, trang nghiêm như cảnh thập điện Diêm Vương.
Phùng Lai tuy giận mắt nổ đom đóm, vẫn giữ vẻ trầm tỉnh, thẳng gối chẳng chịu quỳ.
Ngõa Tri Phủ đập mạnh thanh Kinh đường mộc xuống án đánh rầm một tiếng, cất giọng oai nhiêm phán:
- Phùng Lai, mi tự xưng là kẻ hàn sĩ đạo đức, tánh giữ thanh cao, tại sao lại cấu kết với bọn cướp bể, cất dấu của gian? Bao châu ngọc này là tài vật của nhà viên ngoại họ Hồ bên Ninh Ba Phủ, bị bọn thủy khấu cướp bóc cách đây một tháng.
Án ấy đến nay còn treo chưa khám phá được. Tại sao tang vật của họ lại lọt vào nhà mi, phải cung khai sự thật để tránh khỏi mình tra tấn đến da nát thịt rơi!
Phùng Lai hiểu ngay là tên Tri Phủ này vì sự cầu thân không thành, thẹn quá thành giận, mới vu oan giá họa cho ông, định bắt buộc cung chiêu thành án để khép tội nên không khỏi tức giận, ưỡn ngực la to:
- Bẩm đại nhân nên xét lại, gia thế của vãn sanh tuy không giàu, nhưng cũng đủ lành áo no cơm, lý đâu có chuyện cướp của tư thông với hải tặc được?
Phùng gia tôi suốt ba đời giữ lấy nề nếp nho gia sĩ khí, trai không hề phạm pháp, gái chẳng biết lăng loàn. Làm gì lại sanh chuyện thông đồng với bọn giặc bể một cách vô lý như thế?
Hơn nữa bảo ngọc ngà châu báu kia là sáng sớm hôm nay lão gia bộc nhà tôi thấy rõ có người ném vào, biết đâu lại chẳng có kẻ thù vơ, oán chạ định hãm hại gia đình tôi.
Ngõa Tri Phủ làm mặt giận dử quát lên:
- Câm miệng! Mi bảo là thanh bạch vô can, sao lại sanh chuyện oán thù với kẻ khác, rõ ràng là một sự mâu thuẫn, mi đội lốt học trò nhưng bộ vó ăn cướp, vô ác bất tác, hừm! Bây đâu, căn nọc nó ra đánh hai mươi hèo, thử xem nó còn giữ mồm lẻo mép nữa không?
Ngõa Tri Phủ quyết tâm hành hạ Phùng Lai cho bỏ ghét nên rút trong ống lịnh ra cây lịnh tăm đầu đỏ bằng tre, ném phăng xuống đất, mỗi cây tăm thế lịnh là năm hèo, bốn cây tăm vừa đúng hai chục hèo chẵn chòi.
Bọn sai dịch được lịnh lập tức căn nọc Phùng Lai nằm dài trên trên đất trước công đường, lột áo quan ông ra nện đủ hai mươi roi vào mông.
Tội nghiệp cho Phùng Lai dù sao cũng là một thư sinh ốm yếu, sức không trói chặt gà, làm sao chịu đựng nổi sự đánh đập tàn nhẫn, hai chục roi đã làm da nứt thịt bầm, ngất xỉu mấy lượt!
Chờ đánh xong đủ hai chục hèo, Tri Phủ lại quát lớn:
- Đem nước lạnh đến, phun cho nó tỉnh lại xem nó chịu cung khai hay là không?
Một tên sai dịch liền túm tóc Phùng Lai dựng ông dậy, hất luôn một hơi mấy chén nước vào mặt ông.
Phùng Lai từ từ mở mắt.
Ngõa Tri Phủ cất giọng sang sảng quát:
- Họ Phùng kia, chứng cớ tang tích đã hẳn hòi, bổn quan không muốn mi còn chối quanh, hãy cung chiêu cho mau, tên nào đã đến đánh cắp nhà họ Hồ?
Phùng Lai nghiến răng nói lên như hét:
- Ngõa Tế Dân, thằng Tri Phủ tham nhũng của địa phương này.
Ngõa Tri Phủ bị Phùng Lai chưởi mình là kẻ cướp tham quan, giận đến lửa cháy cả ngũ tạng, đập án quát tháo như sấm động:
- Đánh thêm chục hèo nữa!
Bọn sai dịch được lịnh là làm liền, vật ngay Phùng Lai trở xuống đất kẻ kìm chân, người dằn cổ, vừa đánh thêm bảy tám hèo thì Phùng Lai đã ngất xỉu như trước.
Tên sai dịch liền ngừng tay chẳng dám đánh tiếp.
Ngõa Tri Phủ giận dử mắng to:
- Đồ tồi, sao không đánh nữa?
Tên sai dịch liền thưa:
- Bẩm đại quan, phạm nhân thân thể yếu đuối, nếu đánh tiếp sợ chẳng chịu nổi đâu!
Ngõa Tri Phủ nham nghĩ cũng phải, nếu đánh tiếp đủ số hai chục hèo, thì Phùng Lai tánh mạng sẽ ô hô! Tuy đánh chết một tên dân cũng chẳng tội vạ gì đáng ngại, nhưng sẽ lỡ dở kế hoạch của y. Nên y chỉ đành hầm hầm nén tức nói:
- Cái thằng này cứng cổ lắm! Lại không thể chịu đòn nhiều! Bọn bây đem nó tống giam vào ngục, mai rồi sẽ hay.
Phùng Lai bị tống vào ngục thất, cả buổi sau mới dần dần tỉnh lại, thân để đau nhừ như bị cắt ra từng mảnh, vừa mở mắt là ông đã lớn tiếng mắng chửi Ngõa Tri Phủ chẳng tiếc lời.
Ngục tốt canh gác bên ngoài tảng lờ như chẳng hay biết, Phùng Lai chưởi đã một trận đến khi mòn hơi kiệt sức, không còn chưởi được nữa mới chịu thôi.
Ngục tốt mang cơm nước vào.
Phùng Lai đem cơm lẫn bát ném phăng xuống đất và mắng:
- Ta Phùng Lai đầu đội trời chân đạp đất thà chết đói chứ không ăn cơm của thằng quan ấy.
Phàm những tên giám quan ngục tốt. đều quen thói ngang ngược húng hiếp kẻ tội tù, thấy Phùng Lai dám ném cơm quăng chén xuống đất không khỏi tức giận căm gan, vừa định kéo Phùng Lai ra dần cho một trận hả hơi, thì từ bên ngoài cửa thiết lao có tiếng người hô to:
- Quan Diêm Giáp Ty đến.
Hai tên ngục tốt nghe Diêm Giáp Ty đến ngục, chẳng dám ra tay.
Giáp Ty Diêm Văn Đạo vào ngục thấy cơm canh rơi vải đầy đất, lập tức quát mắng bọn ngục tốt vang rần:
- Loại cơm thô cá hẩm này mà dám đem dâng cho Phùng tướng công sao, mau cút đi không? Nếu còn lần quẩn nơi đây, ta chặt đứt giò chó mi ra!
Ngục tốt không ngờ Diêm Giáp Ty trở lại mắng mỏ mình, chẳng hiểu ất giáp tại sao chỉ đành ậm ực trong cổ họng riu ríu bước ra bên ngoài.
Phùng Lai với Diêm Giáp Ty đã biết mặt nhau, thấy y tươi cười bước vào phía sau lại có tên ngục quan bưng một mâm cơm canh thịnh soạn bước theo.
Phùng Lai chưa hết ngạc nhiên.
Diêm Giáp Ty đã ân cần chào hỏi, và nói:
- Phùng huynh lúc nãy nơi công đường, bị hành hạ quá nhiều! Nơi đây tiểu đệ có làm một tô sâm thang, Phùng huynh hớp bậy vài ngụm cho mau phục hồi lực.
Phùng Lai ngẫng đầu ngó lên xà nhà ngục, cứng cỏi đáp:
- Diêm Giáp Ty, món sâm thang này của ông đem lại, hay là lão cẩu quan giả lòng từ bi đem đến cho tôi?
Diêm Giáp Ty tươi cười nói:
- Phùng huynh đã hiểu lầm rồi! Tri phủ đại nhân hôm nay trước công đường dùng khổ hình đánh Phùng huynh chẳng qua là một sự bất đắc dĩ, chuyện này có nhiều ẩn tình khúc tiết, Phùng huynh hãy uống một chút đỉnh sâm thang đi rồi sẽ nói chuyện sau!
Phùng Lai cười nhạt nói:
- Cầu thân không thành, vu hại người lành là kẻ cướp, cái đó gọi là có nhiều ẩn tình khúc triết! Hừ! Phùng Lai ta thà chịu chết đừng nói chi tô sâm thang này, mà cho đến ngọc thủy hay cam lồ ta cũng chẳng thèm uống?
Diêm Văn Đạo nghiêm sắc mặt đáp:
- Phùng huynh là người đọc sách chắc biết câu "Thức thời vụ mới là người tuấn kiệt". Cái đó tiểu đệ không cần cắt nghĩa chắc Phùng huynh cũng dư biết! Nhưng Phùng huynh có nghĩ đến chỗ Phùng huynh quá can cường như vậy là bất hiếu chăng!
Phùng Lai cả giận đáp:
- Nói bá láp? Ta vì thủ nghĩa mà chết sao lại có dính líu đến chữ hiếu được chứ!
Diêm Giáp Ty cười ha hả một hơi dài rồi nói:
- Trong ba điều bất hiếu, không con nối dõi lửa hương là đứng đầu mà Phùng huynh chỉ có một đứa con gái, chẳng có con trai, tỷ như huynh cang cường cho đến chết, thì hương lửa giòng họ Phùng sẽ tuyệt tự mất, lấy ai giỗ quảy cho tông đường đây! Có phải là một điều bất hiếu trọng đại chăng?
Lời nói vừa rồi đánh trúng vào tâm sự của Phùng Lai khiến ông động lòng thầm nghĩ:
- Lời nói của y không phải là không có lý. Nếu như ta bị chết trong tay thằng cẩu quan họ Ngõa thì con gái ta chưa chắc đã thoát khỏi bàn tay gian ác của bọn chúng! Không được, ta cần phải tìm phương kế khác!
Thấy Phùng Lai trầm ngâm mãi không lên tiếng, Diêm Giáp Ty tưởng đâu lời nói của mình đã lung lạc được đối phương, y bèn nói tiếp:
- Kỳ thật thì Ngõa đại nhân chẳng có ác ý với Phùng huynh, nếu Phùng huynh chịu gã lệnh ái cho Ngõa công tử của quan Tri Phủ thì thật là loan phụng hòa đôi, châu liền ngọc hiệp, một đôi giai ngẫu đồng lứa xứng duyên, Phùng huynh còn câu chấp nỗi gì!
Con người đâu thể giữ mãi một mực là thành nhân, phàm sự phải tòng quyền, Phùng huynh là một người thông minh, nên suy nghĩ lợi hại cho tinh tường không cần tiểu đệ phải lép mép nhiều lời!
Phùng Lai cúi đầu suy nghĩ giây lâu rồi bỗng hỏi:
- Ngõa Tri Phủ phái ông đến đây, chẳng lẽ để nói với tôi như thế sao? Có điều gì cứ nói thẳng ra cho tôi biết!
Diêm Giáp Ty khẽ rùn vai mỉm cười hai tay nâng chén sâm thang dâng đến trước mặt Phùng Lai và cười nói:
- Phùng huynh, nên uống ít hớp đi!
Phùng Lai chuyển ý như thần:
- Cũng được, uống bậy vài hớp xem y nói thế nào cho biết!
Ông bèn tiếp lấy chén sâm nốc một hơi cạn chén.
Diêm Văn Đạo mới lên tiếng:
- Ý kiến của Ngõa đại nhân rất đơn giản, chỉ cần Phùng huynh ưng chịu hôn sự thì dù việc bằng trời cũng giải quyết một cách dễ dàng, lịnh ái sau này sẽ làm vợ của công tử tôi, biết đâu chẳng nhờ vinh dự của chồng được phẩm cấp này nọ, rỡ mặt với xóm làng. Phùng huynh nửa đời người còn lại, cũng đở phải lo vất vả áo cơm, Chuyện kết thân như vậy mà chẳng chấp nhận để hóa hung thành kiết, thật tiểu đệ lấy làm tức cho đại huynh lắm vậy.
Phùng Lai trầm tư một lúc, mới đáp:
- Chuyện này rất trọng đại, nhất thời không sao quyết định được, tối đêm mai tôi xin trả lời dứt khoát được chăng?
Diêm Cáp Ty cười ha hả đáp:
- Không sao, tiểu đệ đêm mai y hẹn đến viếng đại huynh lần nữa. Mời đại huynh dùng cơm rượu đở lòng.
Ngục quan liền giở mâm cơm ra, bên trong có vài món đồ ăn khá tươm tất cùng một bình mỹ tửu.
Diêm Giáp Ty quay ra ngoài quát bảo hai tên ngục tốt lúc nãy:
- Bọn bây phải hết lòng hầu hạ Phùng tướng công, không được biếng nhác, nghe ta dặn chưa!
Hai tên ngục tốt lúc nãy oai phong hùng dũng bao nhiêu, giờ đây nghe thượng lịnh bảo mình phải phục dịch lại tội phạm, trên mặt ngượng ngịu khôn cùng, nhưng phải đành vâng dạ theo lịnh.
Phùng Lai không chút khách sáo ăn uống no say, Phùng Lai nằm suốt đêm trong ngục lăn lộn không hề chợp mắt, suy tới nghĩ lui để tìm mưu đối phó lại với kế hoạch mềm cứng liên phương của Ngõa Tri Phủ, gần sáng ông mới nghiến răng lẩm bẩm:
- Suốt một đời ta giữ tín làm đầu nhưng chuyện đã đáo đầu, ta không thể chẳng ngộ biến tùng quyền! Được lắm, như thế ấy vậy!
Qua chiều hôm sau, Diêm Giáp Ty quả y hẹn đến nơi, y còn dắt theo một người Thông phán của phủ đường tên Phi Vân Hải, cũng là tên tâm phúc của Ngõa Tri Phủ.
Phùng Lai đối với hai tên vô lại này có thể nói là ghét tận xương tủy nhưng cố dằn lòng tử tế, bên ngoài khỏi lộ mưu sâu nên vờ tươi cười đứng dậy thi lễ với hai người.
Giáp Ty khách sáo vài câu mở đầu rồi nói với Phùng Lai:
- Phùng huynh, qua một đêm suy nghĩ chắc chắn đã có phần nào so đo hơn thiệt rồi hẳn!
Phùng Lai gật đầu đáp:
- Chuyện đã nước này tôi không nhận cũng không xong! Song le, Ngõa đại nhân phải chấp nhận ba điều kiện của tôi, nếu thiếu một điều thì Phùng mỗ này thà chết chớ công dám vâng lời!
Diêm Giáp Ty dè dặt hỏi ba điều kiện ấy ra sao?
Phùng Lại nói rằng:
- Điều kiện thứ nhứt: Hương Điệp vào làm dâu họ Ngõa phải đúng lễ chánh thất, chứ không được coi như hàng thê thiếp.
Điều kiện thứ hai: nếu Hương Điệp sanh được đứa con trai đầu lòng, phải về phần họ Phùng để nối dây lửa hương cho giòng họ Phùng!
Điều thứ ba: vì bị đánh đập giam cầm, sức khỏe, sinh lực bị tổn hao rất nhiều, cần phải được tịnh dưỡng một thời gian ít nhất là một tháng, mới lo liệu hôn lễ được.
Ba chuyện ấy Ngoa Trí Phủ bằng lòng thì xúc tiến cuộc hôn nhơn, bằng không thì đừng nói thêm điều gì vô ích.
Diêm Giáp Ty kéo Phi Thông phán vào một góc nhà phụ nhĩ một lúc khá lâu, cả hai đồng ý điều kiện thứ nhứt thứ nhì không khó, nhưng điều kiện thứ ba phải hoãn lại thời gian một tháng mới thành thân, cần phải hỏi lại ý kiến chủ nhân chớ không thể tự quyết định được.
Hai người dư hiểu, Phùng Lai vì thất thế nên mới ưng thuận sự cầu thân của Ngõa Tri Phủ, vạn nhất nếu ông ta dùng kế hoãn binh tạm mượn thời gian một tháng ấy để thi hành kế Kim Tiền thoát xác thì hai người sẽ bị quở trách.
Phi Thông phán bèn nói nhỏ với Diêm Giáp Ty:
- Tên Phùng Khải Tử này can cường lắm, nếu chẳng chấp thuận lời y thì hôn sự kia e khó thành tựu, thời hạn một tháng cũng chẳng bao lâu chúng ta cứ cho nhưng rình rập theo dõi hành tung y, với một tên học trò trói gà không chặt như y, gẫm lại cũng chẵng chấp cánh mà bay cho khỏi, ta cũng nên rộng lòng mà chấp nhận cho rồi!
Diêm Giáp Ty gật đầu tán đồng, đoạn quay sang trả lời Phùng Lai:
- Phùng huynh, ba điều kiện của huynh, Ngõa đại nhân có thể thuận được, ông cứ an lòng ở lại đây một buổi, nhất định sẽ có tin hay trở lại!
Nói xong, hai người dắt nhau quày quả trở về phủ đường.