Tử Tiêu đưa tay cầm, ngón tay cong lại, nắm dương v*t nửa cứng của Trình Mạc trong lòng bàn tay.

Tiếng thở dốc của Trình Mạc đều bị Tuệ Tịch lấp trong miệng, hắn giật giật eo, dường như muốn tránh thoát khỏi tay Tử Tiêu, lại như muốn đưa nó vào càng sâu.

Đợi đến vật trong tay cứng lên hoàn toàn, Tử Tiêu buông nó ra, một tay nâng lên bắp đùi Trình Mạc, tách chân hắn ra càng rộng.

Vùng da thịt đùi trong vốn là chỗ non mềm mẫn cảm nhất, bàn tay Tử Tiêu xẹt qua, Trình Mạc run rẩy liên tục.

Tuệ Tịch rời khỏi môi Tuệ Tịch, nhìn thấy Trình Mạc đã không thể tự chủ mà mở mắt, vẻ mặt có chút mê man, đầy vẻ dục tình.

Một bàn tay của Tuệ Tịch vẫn dán bên má Trình Mạc, lúc này gã cảm giác được da thịt dưới lòng bàn tay phát nóng, tay gã chậm rãi lướt, vuốt ve hầu kết, rồi mới dừng ở ngực hắn, chỉ cách một lớp quần áo mỏng manh.

Bàn tay Tuệ Tịch mân mê bộ ngực phẳng lỳ của hắn, đến chỗ hơi nhô lên, dùng ngón tay ấn xuống.

Trình Mạc rên rỉ.

Hai ngón tay Tuệ Tịch nắm nhũ tiêm Trình Mạc, nhẹ nhàng vê nắn, cảm giác viên tròn trong tay càng lúc càng cứng, thế là gã tăng lực, đồng thời vùi đầu dùng răng nanh cắn nhẹ nhũ tiêm bên kia lồng ngực Trình Mạc.

Đầu tiên là dùng răng nanh ma sát nhẹ, lực không mạnh, mang đến một cơn tê dại. Hai bên đầu v* cùng cứng lên, Tuệ Tịch đổi thành dùng miệng và lưỡi ngậm mút đầu v* Trình Mạc, liền thấy ngực hắn giật mạnh một cái, hắn lắc đầu liên tục.

Tay Tử Tiêu vẫn vuốt ve nơi giữa hai chân Trình Mạc, da thịt non mịn nơi đùi và hai túi giữa hai chân đều được y bận tâm đến, chỉ cố tình không đụng vào dương v*t hắn, để mặc cho cái kia đứng thẳng.

Lúc này Trình Mạc mới cảm thấy bị dày vò đến khó có thể chịu đựng, hắn muốn tránh đi, thế nhưng tay đã bị trói chặt, tuy có thể cử động nhưng không cách nào giẫy ra được.

Hai mắt hắn đỏ bừng, chật vật ngẩng đầu lên, nói: “Thả ta ra…”

Tần Phương Xuyên lắc lư lò huân nhỏ trong tay, lắc đầu với Trình Mạc.

Tuệ Tịch rời đi đầu v* bị mút đến sưng lên bên kia, đổi lại liên lục mút một bên khác, thân thể Trình Mạc lại banh cứng, thoát lực xụi lơ.

Tay Tử Tiêu từ giữa hai chân hắn chuyển qua thăm dò hậu huyệt.

Nơi kia đã hơi ướt, đầu ngón tay Tử Tiêu vừa chạm đến, miệng huyệt liền hé ra như muốn nuốt ngón tay kia vào.

Trình Mạc không biết tại sao, trong óc thầm nghĩ đến một câu: Không lực chống đỡ. Hắn cảm giác được ngón tay giữa của Tử Tiêu ấn vào hậu huyệt hắn, hắn lại không biết xấu hổ mà dễ dàng tiếp nhận, thân thể không thể dùng lực, chỉ có thể để người ta tùy ý bài bố.

Nơi ngực Trình Mạc, đơn y đã thấm ướt, hai nhũ thịt đỏ tươi càng rõ ràng, chống lên lớp vải dệt mỏng manh ướt đẫm kia.

Tử Tiêu kéo tung áo hắn ra, khiến lồng ngực rắn chắc lẫn phần bụng kia đều lộ ra.

Bàn tay ấm áp dừng ở trên ngực Trình Mạc, dùng chút lực xoa nắn cơ ngực hắn, đầu v* bị kích thích, càng sưng cứng hơn. Mấy khối cơ bụng cũng căng chặt, có lẽ là do đang phải chịu đựng sự vỗ về chơi đùa đến từ phía dưới của Tử Tiêu.

Ngón tay Tử Tiêu đã vói vào hậu huyệt Trình Mạc, sờ vuốt vách tường mẫn cảm.

Trình Mạc co lại chỗ kia như muốn y đưa vào càng sâu.