Trình Mạc nóng lòng lên đường, vốn định một mình cưỡi một con ngựa chạy tới Ngọc Khê, khổ nỗi trên mông có thương tích, vốn không chịu được xóc nảy.

Tuệ Tịch nói: “Ngươi nhất định muốn cưỡi ngựa, ta có thể ôm ngươi.”

Trình Mạc tự nhiên không chịu, cuối cùng đành phải mướn một chiếc xe hai con ngựa kéo, Tần Phương Xuyên ở trên xe, toàn tâm toàn ý chữa thương cho Trình Mạc, chỉ chờ vết thương trên mông đỡ hơn thì liền đổi thành cưỡi ngựa.

Thùng xe được trải thảm lông, Trình Mạc nằm sấp để Tần Phương Xuyên bôi thuốc cho hắn.

Trình Mạc hỏi: “Ngươi nói xem Bạch Ngọc Lưu Ly châu và bảo tàng rốt cuộc là gì vậy?”

Tần Phương Xuyên sựng lại, đáp: “Trong truyền thuyết, buổi ban sơ, cổ vương Ngọc Khê tồn tại là do một thiếu nữ Ngọc Khê tên A Ny nuôi dưỡng. A Ny có một thứ vũ khứ gọi là thứ tâm trùy, chuyên dùng để khắc chế cổ vương.”

Trình Mạc hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tần Phương Xuyên nói tiếp: “Truyền thuyết kể lại rằng A Ny quen biết một nam tử người Trung Nguyên, quyết tâm theo nam tử kia rời đi. Lúc rời khỏi Ngọc Khê, nàng sợ Ngọc Khê không có ai có thể khống chế cổ vương, thế là nàng đem cổ vương nhốt vào rừng rậm ở ngoại ô, cho Ngũ Độc Thần Thú canh giữ, không được vào không được ra. Sau, nàng lại không đành lòng để cổ vương khốn đốn chết đi, thế là tuyển vài tộc nhân, đời đời kiếp kiếp bảo vệ cổ vương, đó cũng là nguồn gốc ban đầu của Thủy Nguyệt giáo. Sau A Ny đi theo nam tử người Trung Nguyên kia, chàng trai Trung Nguyên đó cũng là một tuyệt thế cao thủ, hắn quyết tâm cùng A Ny thoái ẩn giang hồ, liền chôn giấu võ công bí tịch của mình và cả thứ tâm trùy của A Ny, lấy Bạch Ngọc Lưu Ly châu làm vật mở ra, cứ như vậy không hỏi thế sự nữa.”

Trình Mạc nghe xong, hỏi: “Làm sao các ngươi biết được nó tồn tại?”

Tần Phương Xuyên đáp: “Thủy Nguyệt giáo truyền qua nhiều đời bảo vệ cổ vương như thế, tất nhiên phải có di huấn của tổ tiên. Kỳ thật, trách nhiệm bảo vệ cổ vương từ xưa tới nay chỉ truyền thừa trong tộc Ngọc Khê, thẳng đến sư phụ ta, ông ấy là người Hán, ông không cam lòng bị cổ vương trói buộc, cho nên nảy tâm niệm tìm kiếm bốn viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu. Sau ông thu ta và sư huynh làm đồ đệ, sư huynh lên kế thừa vị trí giáo chủ mới bắt đầu thu lưu rất nhiều nữ tử Trung Nguyên gặp bất hạnh, thành Thủy Nguyệt giáo như hiện tại.”

Trình Mạc nghi hoặc hỏi: “Bảo vệ cổ vương, sao lại quan hệ đến tính mạng của các ngươi?”

Tần Phương Xuyên âu sầu nói: “Võ công mà chúng ta tu luyện, vốn là để cho cổ vương sử dụng. Bao gồm cả nguyên dương do các nữ tử, thủ hạ của sư huynh hấp thụ, khi trở lại Thủy Nguyệt giáo sẽ được dùng để luyện cổ. Sư huynh và ta phải dùng thân thể mình để hấp thu cổ độc, sau đó lấy thân nuôi cổ vương.”

“Dùng thân nuôi cổ?” Trình Mạc cả kinh nói, “Thế là sao?”

Tần Phương Xuyên nói: “Hấp thu cổ độc vào máu mình, cổ vương sẽ hút sạch máu trong cơ thể bọn ta để hấp thụ cổ độc, xong việc, nó sẽ đưa lại máu vào trong thân thể của bọn ta.”

Trình Mạc nghe được, sắc mặt trở nên trắng bệch, “Vậy cũng có thể?”

Tần Phương Xuyên nhịn không được cười lạnh một tiếng, “Đúng vậy, cho nên mỗi lần chẳng khác nào chết đi sống lại. Tuy rằng tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục lại, nhưng nỗi thống khổ đó ai có thể tưởng tượng nổi? Sống tạm cùng với thứ như thế, ta thà chết đi cho xong.”

Ngón tay Trình Mạc siết chặt tấm thảm mềm, “Vậy Thư Trường Hoa……”

Tần Phương Xuyên nói: “Ta đoán sư huynh đã lấy được thứ tâm trùy rồi, tính ra cũng đã gần tới lúc nuôi cổ vương, hẳn là y định thừa dịp cổ vương hút máu, dùng thứ tâm trùy giết chết nó, việc này đao kiếm bình thường không thể làm được. Chỉ là nếu như vậy, cổ vương sẽ không thể trả lại máu vào cơ thể y, cũng chỉ còn một con đường đồng quy vu tận.”

Trình Mạc đau xót trong lòng.

“Cho nên sư huynh dặn dò ta, đến lúc đó nhất định phải tiến vào rừng để lấy máu ở tim của cổ vương, có thứ đó mới có thể giải cổ độc cho ngươi.”

Trình Mạc cúi đầu, nhịn không được thở dài một tiếng.

Ngón tay dính thuốc mỡ của Tần Phương Xuyên dừng trên mông Trình Mạc.

Trình Mạc bỗng nhiên nói: “Nếu ngươi không muốn đi giết cổ vương, không cần phải theo bọn ta.”

Tần Phương Xuyên giật mình nói: “Cái gì kêu không muốn đi?”

Trình Mạc nói: “Ngươi hiểu rõ nhất cổ vương lợi hại như thế nào, việc Thư Trường Hoa tình nguyện bỏ ra một cái tính mạng chứng minh, theo như y, dù mấy người chúng ta có hợp lực lại cũng không tất là đối thủ của cổ vương. Nếu việc này là đi chịu chết, ngươi không cần theo chúng ta, cứ ở lại ngoài rừng, ứng biến tùy theo hoàn cảnh là được rồi.”

Tần Phương Xuyên đột nhiên quỳ thẳng người, “Tại sao ngươi không nói những lời này với Tử Tiêu và Tuệ Tịch? Bọn họ mất mạng thì có thể ư?”

Trình Mạc nhẹ giọng: “Tất nhiên ta cũng sẽ nói cho bọn họ.”

Tần Phương Xuyên nói: “Nhưng ngươi cho rằng bọn họ nhất định sẽ không bỏ lại ngươi, còn ta thì sẽ như vậy có phải hay không?”

Trình Mạc không đáp.

Tần Phương Xuyên khổ sở nói: “Trình Mạc, ngươi không tin ta.”

Trình Mạc nói: “Ta không phải không tin ngươi, mà là ngươi không giống bọn họ……”

“Không có gì khác nhau cả!” Tần Phương Xuyên ngắt lời hắn, “Tình cảm ta bỏ ra cho ngươi không hề kém bọn họ, bọn họ có thể làm được, ta cũng có thể làm được! Thư Trường Hoa có thể vì ngươi mà đi tìm chết, ta cũng có thể! Ngươi chờ xem đi!”

Nói xong, Tần Phương Xuyên nổi giận đùng đùng, xốc lên màn xe, xuống xe ngựa.