Dù hỏi Trình Mạc, chính hắn cũng không dám khẳng định một câu cái chết của Đổng Hành Chỉ nhất định không liên quan đến Tử La. Hơn nữa hắn còn biết Tử La có quen biết với Thư Trường Hoa, rất có thể Tử La chính là người của Thủy Nguyệt giáo.

Nhưng hắn lại không đành lòng nhìn nữ tử không hề có lực phản kháng này cứ vậy mà bị người định tội.

Hắn vẫn nguyện ý tin tưởng tâm người khác đều là thiện lương.

Lâm Tu Vong mặt như băng sương, không muốn mở miệng, một danh đệ tử bước ra khỏi hàng nói: “Trình minh chủ, tuy rằng Đổng sư huynh đến Kim Lăng trước chúng ta một bước, nhưng muốn tra ra hắn hành tung cũng không phải việc khó. Hắn mới đến Kim Lăng ngày thứ hai liền đi Họa Hương Uyển, mục đích chính là gặp gỡ yêu nữ này, trước lúc gặp chuyện không may, dù không có người chính mắt nhìn thấy yêu nữ này xuất hiện ở khách điếm, nhưng theo lời của một thuyền phu sông Tần Hoài, hắn có chính mắt thấy lúc ả rời khỏi Họa Hương Uyển, có một thanh niên nam tử ăn mặc như một hiệp khách cùng đi theo. Nghe miêu tả bộ dáng, tên hiệp khách kia chẳng khác nào sư huynh Đổng Hành Chỉ của ta.”

Trình Mạc nghe đến lúc này, ánh mắt vẫn dừng ở trên mặt Tử La không hề dời đi, hắn thấy nàng thần sắc thản nhiên, không chút né tránh, nhưng cũng không hiện ra oan uổng hay không cam lòng.

Lòng Trình Mạc có chút trầm xuống, hắn nhớ tới lúc trước từng gặp qua nữ tử của Thủy Nguyệt Giáo, những nữ tử này không phải kẻ tội ác tày trời, chỉ là từng chịu tổn thương tìm đường báo thù mà thôi. Mà họ, dưới sự dung túng của Thư Trường Hoa, lại dùng những biện pháp trả thù cũng không quang minh chính đại.

Trình Mạc không cho rằng những thủ đoạn ấy là tốt, nhưng hắn cũng không biết có cách nào càng tốt để giúp những nữ tử đó. Thương vì tình có lẽ không phải vết thương, nó không lấy mạng người ta, những cô gái này vẫn cứ sống trên đời, nhưng thương tổn trong ngực họ, vĩnh viễn cũng không thể chữa lành.

Trình Mạc hơi ngẩng đầu lên, hắn hỏi Tử La: “Cô nương, lời hắn vừa nói có phải sự thật không?”

Tử La ngẩng đầu lên, hai mắt không thể nhìn thấy gì nhưng vẫn chăm chú vọng về hướng giọng nói, nàng trả lời: “Đúng vậy.” Thanh âm có chút lành lạnh.

Lâm Tu Vong hừ lạnh một tiếng.

Trình Mạc lại hỏi: “Là ngươi giết Đổng Hành Chỉ?”

Tử La lần này lại không thừa nhận, “Ta không có giết hắn.”

Trình Mạc hỏi: “Ngươi nói Đổng thiếu hiệp bị hại ngày ấy, các ngươi ở cùng một chỗ.”

Tử La nói: “Quả thật có gặp một lát, sau đó hắn liền đưa ta trở về Họa Hương Uyển.”

Trình Mạc hỏi: “Ngươi và hắn có quan hệ gì?”

Tử La nhẹ giọng: “Ngày xưa từng cùng thề hẹn.”

Trong đám người liền có tiếng rì rầm bàn tán.

Bỗng nhiên nghe một danh đệ tử Không Động nổi giận quát lên: “Ngươi vì bị sư huynh ta vứt bỏ, cho nên ghi hận trong lòng, dùng cái loại yêu pháp vô sỉ đó hại hắn mất mạng có đúng không?!”

Tử La không đáp.

Đệ tử Không Động kia liền rút kiếm muốn đâm Tử La, “Còn thẩm tra cái gì? Sự tình rành rành trước mắt mọi người, căn bản không cần hỏi nữa, để ta giết ả báo thù cho sư huynh!”

Trình Mạc vốn định ra tay ngăn lại, chợt nghe Lâm Tu Vong quát: “Dừng tay! Muốn ả chết còn không dễ dàng sao? Để báo thù cho Hành Chỉ, ta muốn nhổ tận gốc toàn bộ đám Thủy Nguyệt yêu giáo, một kẻ cũng không sót!”

Nói xong, Lâm Tu Vong xoay người chắp tay với Trình Mạc: “Trình minh chủ, thỉnh hạ lệnh tập hợp toàn bộ lực lượng võ lâm Trung Nguyên, lấy Võ Lâm Minh lãnh đạo, thảo phạt Thủy Nguyệt giáo!”

Trình Mạc thẳng eo, tay siết chặt lúc nào không hay.

Lâm Tu Vong dùng nghĩa chính ngôn từ, “Chư vị đang ngồi đây, từng bị Thủy Nguyệt giáo tàn hại không chỉ có một nhà Không Động ta, dễ dàng tha thứ lần nữa chỉ khiến cho đám yêu nữ đó càng ngày càng kiêu ngạo, còn không bằng nhân cơ hội này tiêu diệt sạch sẽ, để chúng không thể làm hại võ lâm được nữa!”

Lâm Tu Vong vừa nói ra, nhất thời không ít người hưởng ứng theo.

“A Di Đà Phật,” Chợt nghe Thiếu Lâm Niệm Bi thiền sư niệm một tiếng phật hiệu, đứng dậy nói, “Trình minh chủ, lão nạp thấy lời của Lâm chưởng môn không sai, mượn hôm nay các môn phái võ lâm tề tụ ở Võ Lâm Minh, hãy định ra thời gian tấn công Thủy Nguyệt giáo, tập hợp lực lượng của võ lâm Trung Nguyên, diệt trừ Ma Giáo!”

Lâm Tu Vong khẽ gật đầu. Cho dù Trình Mạc là Võ Lâm Minh chủ, nhưng địa vị đứng đầu võ lâm của Thiếu Lâm vẫn không thể bị lay động, các môn phái còn lại tự nhiên sẽ nhất hô bá ứng, cũng chỉ còn đợi Trình Mạc định ra ngày giờ, tập kết lực lượng mà thôi.

Quả nhiên Niệm Bi vừa ngồi xuống, liền thấy được các chưởng môn của vài cái danh môn đại phái như Nga Mi, Hoa Sơn đồng loạt tán thành đề nghị tấn công Thủy Nguyệt giáo của Lâm Tu Vong.

Thanh Hư đứng bên người Tử Tiêu hỏi: “Chưởng môn sư thúc, phái chúng ta có cùng họ tấn công Thủy Nguyệt giáo không?”

Ánh mắt Tử Tiêu dừng ở trên người Trình Mạc, “Muốn đi sao?”

Thanh Hư gãi gãi đầu, “Đệ tử muốn đi xem một lần cho biết.”

Tử Tiêu thản nhiên lắc đầu.

Thanh Hư không rõ ý của y, cũng không dám hỏi lại.

Trình Mạc giương tay, ý bảo mọi người hãy im lặng, thế nhưng quần tình đang lúc kích động, đại sảnh nhao nhao ầm ĩ, trong lúc nhất thời không thể yên tĩnh lại.

Trình Mạc đành phải cao giọng nói: “Các vị yên lặng một chút, chớ nóng! Chúng ta còn chưa có chứng cớ chứng minh vị Tử La cô nương này chính là hung thủ hại chết Đổng thiếu hiệp!”

Đột nhiên trong đám người truyền đến một giọng nói quen thuộc, Trình Mạc nghe được người nọ nói: “Tử La, sợ cái gì, ngươi chỉ cần thừa nhận là được.”

Đám người liền phân tán ra, chỉ thấy từ phía sau, một nam tử mặc một thân quần áo màu đen thêu hoa văn diễm lệ, đeo mặt nạ Thanh Đồng, chắp một tay sau lưng, nhìn về phía Trình Mạc.

Trình Mạc ngưng thần, nhìn Thư Trường Hoa đang đứng đối diện mình.

Đã hồi lâu Thư Trường Hoa không ăn mặc như vậy trước mặt Trình Mạc, chỉ có lần đầu khi hai người gặp mặt trong ngôi miếu đổ nát, Thư Trường Hoa mang mặt nạ Thanh Đồng, trên tay đeo một đôi bao tay đen, thân thể lạnh ngắt, cung kính gọi hắn là “Trình minh chủ”.

Tử La quay đầu về hướng giọng nói truyền đến, gọi: “Giáo chủ.”

“Keng ──” Tiếng binh khí ra khỏi vỏ liền vang lên, nhưng rất nhiều người lui hai bước theo bản năng, đề phòng nghiêm mật, lại không ai dám ra tay.

Theo phía sau Thư Trường Hoa còn có hai nữ tử mặc hồng y, đều là dung mạo diễm lệ trẻ tuổi.

Tần Phương Xuyên lui về sau vài bước, giấu mình trong đám người.

Lâm Tu Vong đặt tay lên bội kiếm đeo ở bên hông, giọng căm hận hỏi: “Giáo chủ của Thủy Nguyệt giáo?”

Thư Trường Hoa nghe vậy khẽ cười đáp: “Tại hạ chính là Thủy Nguyệt giáo Thư Trường Hoa.”