Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 9 - Chương 2: Phong Tuyết giai nhân

Mặc dù cảm thấy tiếc là không thể tự mình ra tay chỉnh cho tên gia hỏa Tạ Trường Phong một trận nhưng nghĩ đến Lâm Lung Nguyệt hiện tại có nguy hiểm, mà Diệp Vô Ưu cũng rất nhớ nàng, chính xác hơn, là rất nhung nhớ thân hình ngạo nhân đó của nàng. Cho nên Diệp Vô Ưu chỉ còn cách tiếp thu đề nghị của Tô Tố Tố, để Tố Y bát nữ đi giải quyết tên ma phiền Tạ Trường Phong đó.

Lâm Thanh Diệp vốn bực bội vì việc hợp tác với Tạ Trường Phong trôi theo dòng nước nhưng lúc này biết được Lâm Lung Nguyệt có nguy hiểm, nàng cũng chẳng thể quản nhiều chuyện đến vậy. Vì thế đối với quyết định của Diệp Vô Ưu, nàng bây giờ không những không phản đối, ngược lại còn có chút ý tứ tán thành. Chỉ cần Diệp Vô Ưu nguyện ý lập tức đưa nàng đến Kinh Phong đế quốc, còn lại mặc kệ hắn muốn làm gì Tạ Trường Phong cũng được.

nl.Tu vi của mỗi người trong Tố Y bát nữ đều ít nhất đã đạt đến sơ cấp chân nhân, mà tám người còn tâm ý tương thông, uy lực của tám người liên thủ chỉ cần nghĩ cũng biết. Vì thế tối hôm đó, hành động của bọn họ cũng chẳng phải chờ đợi lâu, không đến nửa canh giờ, các nàng đã trở về cho biết mọi việc đã được giải quyết êm đẹp.kien

“Các nàng giết Tạ Trường Phong rồi à?” Diệp Vô Ưu nhịn không được hỏi.

“Không chết, bất quá đã thành phế nhân.” Tố Lan lườm Diệp Vô Ưu, chẳng chút khách khí đáp.

“Diệp công tử, vì quan hệ của ngươi và Phinh Đình nên giữ lại tính mệnh của Tạ Trường Phong cũng tốt.” Tô Tố Tố ở bên cạnh xen vào, “Bất quá ngươi yên tâm, từ nay về sau, Tạ Trường Phong không thể mang lại uy hiếp gì cho ngươi được nữa.”

“Ta chẳng sợ gã mang đến uy hiếp gì. Bất quá nàng nói cũng đúng, tên gia hỏa đó đã thành phế nhân cũng coi như đủ rồi. Nếu thực sự giết gã, Phinh Đình tỷ có thể sẽ có chút không thoải mái.” Diệp Vô Ưu nghĩ một chút nói tiếp, “Được rồi, không cần nói nữa, chúng ta lập tức đến Kinh Phong đế quốc.”

oOo

Một nam mười một nữ. Một hàng mười hai người đang đêm vội vàng lên đường đến Phong Vân thành, kinh đô của Kinh Phong đế quốc. Hàm Yên và Tô Tố Tố được Tố Y bát nữ đưa theo cùng phi hành, còn Diệp Vô Ưu ôm chặt đại mĩ nhân Lâm Thanh Diệp đó để thưởng thức tư vị ngự nữ phi hành một phen.

Hai đêm một ngày trôi qua, đến sáng sớm ngày thứ ba, một hàng người đã đến Phong Vân thành. Sau đó, Tô Tố Tố ra mặt tìm cách liên hệ với đệ tử Thiên Nhai thư viện tại Phong Vân thành.

Diệp Vô Ưu lúc này mới biết, Tố Y môn của Tô Tố Tố và Thiên Nhai thư viện trên một số mặt nào đó cũng có một chút liên hệ qua lại. Trong Thiên Nhai thư viện, Tô Tố Tố cũng có quyền hạn không nhỏ.

Từ miệng đệ tử Thiên Nhai thư viện, nhóm người Diệp Vô Ưu biết được chính xác nơi hạ lạc trước mắt của Lâm Lung Nguyệt. Lúc này nàng chính là đang ở trong Phượng Tiên môn, tạm thời có thể rất an toàn, chỉ là bị quản thúc trong đó mà thôi.

“Diệp công tử, người định đến công khai hay ngấm ngầm?” Hiểu rõ tình huống lúc này, Tô Tố Tố liền thăm dò ý kiến của Diệp Vô Ưu.

“Ta thấy cứ trực tiếp đi đòi người cũng được. Dù sao có các nàng ở đây ta chẳng cần phải lo ngại không đánh nổi bọn họ.” Diệp Vô Ưu nghĩ một chút mới nói. Quả thật, có sự hậu thuẫn to lớn của Tố Y bát nữ, hắn đơn giản là đến đâu cũng chẳng sợ.

Chỉ là trong lòng hắn hơi có chút không vui. Tám người bọn họ lợi hại như vậy, hắn phải có tài năng như thế nào mới có thể đưa các nàng lên giường đây!

Đương nhiên tạm thời đây không phải là lúc để suy nghĩ đến vấn đề này. Việc cần tính đến trước hết là đến Phượng Tiên môn, cứu đại mĩ nhân Lâm Lung Nguyệt đó ra rồi mới nhắc lại. Nói không chừng đại mĩ nhân này cao hứng, cảm tạ ơn cứu mạng của hắn, lại lấy thân đền đáp thì hắn xem như trúng số. Mặc dù tính cách đại mĩ nhân này không được tốt lắm, nhưng mà, cơ thể không chê vào đâu được!

Lại còn Phượng Tiên môn kia nữa, nghe nói có hai đại mĩ nhân, đều nằm trong số Vân Mộng thập tiên tử. Mặc dù trong suy nghĩ của hắn bây giờ không còn nhất định phải thu hết Vân Mộng thập tiên tử nữa nhưng một khi cờ đến tay, hắn cũng không bỏ qua cơ hội tốt.

“Đã vậy, bây giờ chúng ta đi thôi.” Chẳng hiểu là Tô Tố Tố muốn sớm giải quyết vấn đề để đi hay là thực sự quan tâm tới Lâm Lung Nguyệt, nhưng dẫu sao xem ra cũng rất lo lắng trước việc này. Còn Lâm Thanh Diệp lại càng lo ngại hơn. Tô Tố Tố vừa nói vậy xong, nàng đã vội vàng hấp tấp kéo Diệp Vô Ưu chạy ra ngoài.

oOo

Có người hoài nghi Phượng Tiên môn và hoàng thất Kinh Phong đế quốc có quan hệ thật rất có đạo lí. Không nói đến chuyện chánh, phó môn chủ Phượng Tiên môn và hoàng đế lão đầu đó của Kinh Phong đế quốc đều ở họ Phong, chỉ nói đến vị trí của Phương Tiên môn thôi cũng khiến người liên tưởng liên miên. Phượng Tiên môn nằm trong Phong Vân thành, mà tổng đàn Phượng Tiên môn vốn là một tòa vương phủ, chỉ là vị vương gia đó không có con nối dõi nên sau khi chết đi, vương phủ trở nên hoang phế, sau đó không lâu liền thành tổng đàn Phượng Tiên môn. Điều này khiến có người tự nhiên nhận định rằng trên thực tế Phượng Tiên môn là do trong cung phái người kiến lập.

Đương nhiên đối với chuyện này đám người Diệp Vô Ưu chẳng buồn bận tâm, bọn họ chỉ quan tâm tới tình trạng của Lâm Lung Nguyệt. Dưới sự dẫn đầu của Diệp Vô Ưu, một đoàn người nghênh ngang đến Phượng Tiên môn, cũng chẳng để người vào thông báo mà trực tiếp xông thẳng vào.

Xem ra Phượng Tiên môn tất cả đều là nữ đệ tử, bất quá, trước mặt mấy người Tô Tố Tố, những nử tử vốn cũng có vài phần tư sắc đó cũng trở thành tầm thường. Ít ra là Diệp Vô Ưu chẳng có chút hứng thú nào với bọn họ.

Mọi người cùng xông vào khiến không ai có thể ngăn cản bọn họ. Sộc vào tận trong đại sảnh, thấy trên sảnh có hai mĩ nữ nhan sắc thoát tục, hơn nữa lại có phần quen mặt, ngồi đó, Diệp Vô Ưu liền biết ngay hắn đã tìm được chính chủ.

“Không hiểu mấy vị xông vào bổn môn có gì chỉ giáo?” theo ấn tượng của Diệp Vô Ưu, mĩ nữ có điểm ra dáng thành thục, có lẽ là Phong Hoa Tuyết bước tới mở miệng hỏi, ngữ khí vẫn tỏ ra thật khách khí.

“Chúng ta đến đây để gặp một vị bằng hữu.” Diệp Vô Ưu nặn ra một nụ cười, “Nghe nói nàng đang làm khách ở đây, chúng ta đặc biệt đến thăm nàng.”

“Ở đây chúng ta không có bằng hữu của ngươi!” Một mĩ nữ khác hừ lạnh, nói. Người đẹp này tự nhiên là Phong Tuyết Nguyệt.

“Không tệ, sớm bắt kịp Tô đại mĩ nhân, nhưng gò bồng đảo khí hơi nhỏ.” Diệp Vô Ưu liếc nhìn Phong Tuyết Nguyệt, trong lòng thầm bình phẩm.

“Phong môn chủ, chúng ta không muốn vòng vo tam quốc, Lâm Lung Nguyệt cô nương của Vọng Nguyệt các hiện đang ở Phượng Tiên môn. Chúng ta đến đây chỉ là hy vọng Phong môn chủ có thể giao Lâm Lung Nguyệt ra.” Tô Tố Tố nhẹ nhàng nói.

“Ta có lẽ là không nhận ra được mấy vị, không biết các vị tự mình giới thiệu cho ta được không?” Phong Hoa Tuyết khẽ mỉm cười nói.

“Tố Y môn, Tô Tố Tố và Tố Y bát nữ ra mắt Phong môn chủ.” Tô Tố Tố cũng chẳng để ý thế nào, tự mình giới thiệu.

“Vô Ưu sơn trang, Diệp Vô Ưu.” Diệp Vô Ưu vênh vang báo danh tự của mình.

“Vô Ưu sơn trang, Hàm Yên.” Hàm Yên cười duyên, nói.

“Vọng Nguyệt các, Lâm Thanh Diệp.” Lâm Thanh Diệp cuối cùng nói tiếp, “Lâm Lung Nguyệt là đồ đệ của ta, mong hai vị giao nó ra.”

nl.“Hóa ra là trang chủ Vô Ưu sơn trang đỉnh đỉnh đại danh và Vân Mộng đệ nhất tiên tử giá lâm, Hoa Tuyết không nghênh tiếp từ xa, quả thật là cảm thấy áy náy.” Ánh mắt Phong Hoa Tuyết lóe lên một tia kinh ngạc. Kì thật nàng đã nhận ra Tô Tố Tố, chỉ giả đò không biết, nhưng Diệp Vô Ưu thì nàng quả thực không nhận ra. Giờ đây nghe hắn báo danh tự, xác thực có chút kinh ngạc.kien

“Phong đại mĩ nhân, không cần phải nói những lời khách sáo, đem Lung Nguyệt giao ra, chúng ta chỉ cần người, những chuyện khác chúng ta đều không quản. Giao người cho chúng ta, chúng ta sẽ đi ngay.” Diệp Vô Ưu tỏ ra thiếu nhẫn nại yêu cầu.

“Nếu chúng ta không giao thì sao?” Phong Tuyết Nguyệt hừ một tiếng, “Phượng Tiên môn không phải là Vô Ưu sơn trang, đây không phải là nơi ngươi làm chủ!”

“Tô đại mĩ nhân, người ta không nguyện ý giao người, nàng nói sao?” vẻ mặt Diệp Vô Ưu tức thì biến thành nhăn nhó, nhìn sang Tô Tố Tố.

“Diệp công tử à, người có cần thiết phải làm ra bộ dạng như vậy không?” Tô Tố Tố lắc đầu, “Nếu người muốn ta động thủ thì cứ nói thẳng ra!”

“Tô đại mĩ nhân, cho dù ta rất muốn các nàng động thủ, nhưng ta có chút không muốn các nàng chém chém giết giết!” Diệp Vô Ưu tỏ vẻ ngây thơ nói.

“Giả dối!” Tố Lan hừ một tiếng, nói xong liền lao về phía Phong Hoa Tuyết, mà bảy tỉ muội tâm linh tương thông với nàng tự nhiên là cũng đồng thời xuất thủ. Đáng thương Phong Hoa Tuyết và Phong Tuyết Nguyệt căn bản không tưởng nổi những người này một chút quy củ cũng không nói, chào hỏi còn chưa xong đã liền động thủ, nên dù thân thủ các nàng có cao thâm vượt mức, không ngờ còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào trong tay Tố Y bát nữ.

“Phong đại mĩ nhân, Phong tiểu mĩ nhân, bây giờ các nàng nói xem, ai là chủ nơi đây?” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói, “Ta thấy các nàng cũng nên nhanh chóng sai người đưa Lung Nguyệt ra đây, bằng không, hậu quả chắc chắn ta khó mà khống chế nổi!”

“Ta không giao ngươi làm gì được?” Phong Tuyết Nguyệt không phục tức tối thách thức.

“Thật ra các nàng không giao cũng chẳng sao. Cho các nàng giữ một đại mĩ nữ, đưa đi hai đại mĩ nữ, nói lại ta vẫn lãi chán. Chỉ bất quá, sau này hai nàng sẽ phải thay thế Lung Nguyệt phục thị ta rồi!” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói.

“Ôi, tử sắc lang, ngươi không thể làm vậy!” Lâm Thanh Diệp kêu lên tức tối, “Ngươi mà không cứu Lung Nguyệt, ta và ngươi cắt đứt!”

“Gì mà kích động dữ vậy, giỡn chút thôi mà!” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm, sau đó cao giọng nói: “Phong môn chủ, sức nhẫn nại của ta có hạn. Được rồi, ta có cách đơn giản này, các nàng nếu không giao người, bây giờ ta lột sạch y phục các nàng, sau đó đưa ra trưng bày trên đại nhai của Phong Vân thành. Ta nói được làm được, các nàng đừng nên thử thách sức nhẫn nại của ta!”

“Phong môn chủ, đừng nói ta không khuyến cáo các nàng. Diệp công tử không phải lần đầu làm loại chuyện này.” Tô Tố Tố ở bên cạnh nhẹ nhàng xen vào.

“Ài, Tô đại mĩ nhân, nàng đừng nói bừa, dọa nạt mĩ nhân lớn mĩ nhân nhỏ của ta. Ta có thể bắt nàng phải tự mình bồi thường cho ta đó.” Diệp Vô Ưu bất mãn nói.

“Muốn ta đền bù cho ngươi rất đơn giản. Đợi đến lúc ngươi thắng được Tố Lan bọn họ sẽ được liền.” Tô Tố Tố tươi cười đáp.

“Nàng cứ đợi đấy, sẽ có một ngày ta thắng được bọn họ!” Diệp Vô Ưu phẫn uất đe.

“Mơ giữa ban ngày!” Tố Lan cười khẩy.

“Ồ, Tố Lan mĩ nữ, nếu ta thật sự có thể thắng các nàng thì sao?” Diệp Vô Ưu hơi bất mãn hỏi.

“Không đơn giản vậy đâu. Nếu ngươi thật sự có khả năng thắng được chúng ta, chúng ta đều sẽ lấy ngươi. Tên đại sắc lang nhà ngươi chẳng phải là luôn có chủ ý với chúng ta sao? Đừng cho là chúng ta không biết!” Tố Lan bực tức nói.