“Lúc này đang đêm, ra ngoài chơi sao?” Diệp Vô Ưu chỉ còn biết cười khổ. Hắn vẫn nguyện ý chơi cùng nàng nhưng là chơi trên giường, chứ không
phải lại thong dong đi ra ngoài lúc quá nửa đêm.
“Ban đêm ra
ngoài chơi rất thích mà!” Hoa Vân La kiều thanh nói: “Cùng ta đi đi,
không cho ngươi ngủ, ngươi ngủ đã lâu rồi, ngủ nữa sẽ thành tiểu trư
đó!”
Bị Hoa Vân La nhẹ nhàng công kích, Diệp Vô Ưu tuy rất không
tình nguyện nhưng cuối cùng không chịu được phải mặc áo ra khỏi giường,
theo Hoa Vân La ra khỏi phòng.
Hoa Vân La kéo Diệp Vô Ưu ra khỏi
Vô Ưu sơn trang, sau đó đột nhiên bay lên trời. Diệp Vô Ưu mê mê hồ hồ,
không có một phản ứng nào, sau đó phát hiện mình đã ở trong không trung. Lại nhìn sang Hoa Vân La, phát hiện chân nàng đang đạp vào một trường
kiếm, vẻ mặt rất thoả ý.
“Vân La, đây, đây có phải ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết?” Diệp Vô Ưu ngây ngốc hỏi.
“Hi hi, sao lại không phải?” Hoa Vân La kiều tiếu nói: “Sao! chơi có vui không?”
“Rất vui.” Diệp Vô Ưu một tay ôm eo nhỏ của nàng, một tay lại trên người
nàng không ngừng du động, cười hi hi nói: “Vân La, nếu như chúng ta song tu trong không trung, loại cảm giác này chắc rất thú vị!”
“Không thể được!” Hoa Vân La bấm nhẹ móng tay vào Diệp Vô Ưu: “Đừng có mà loạn động, ta chưa luyện được thành thục, ta mà theo lời ngươi nói, chẳng
may lầm lẫn chúng ta sẽ rơi xuống dưới. Chúng ta chỉ có chết mà thôi!”
“A, thật vậy sao?” Diệp Vô Ưu bị doạ nhảy lên một cái, tay đang loạn động
trên người Hoa Vân La cũng nhanh chóng thu hồi lại. Hắn không nghĩ đến
Hoa Vân La ngã chết, đương nhiên không nghĩ đến bản thân sẽ bị ngã chết
theo. Nên cuối cùng cũng chẳng biết tình huống Hoa Vân La nói là thật
hay giả, chẳng thấy có gì là đảm bảo, tạm thời không loạn động là tốt
nhất. Nhưng nhìn lại, hắn tính trên không trung cùng Hoa Vân La song tu, là không thể thực hiện.
Hoa Vân La vốn mới ngự kiếm phi hành
chưa lâu, nên chưa thuần thục. Nàng chẳng thể ở không trung lâu được. Đã mang theo Diệp Vô Ưu bay xung quanh trên Vô Ưu sơn trang một vòng, cuối cùng nàng hạ xuống rừng cây phía sau sơn trang.
“Xuỵt!” Diệp Vô
Ưu chính lúc định mở miệng, Hoa Vân La đột nhiên khẽ khàng xuỵt một
tiếng, mới đưa ngọc thủ lên chỉ về phía trước mặt, nói nhỏ bên tai hắn:
“Ngươi nhìn coi.”
Diệp Vô Ưu hơi buồn bực, nhìn theo hướng ngọc
thủ của Hoa Vân La chỉ, nhìn xuống dưới phía trước mặt. Nhìn thấy, tại
nơi cách xa bọn họ khoảng mười trượng, dưới đất không có gì, nhưng trên
không, đối diện với bọn họ có một người, thân hình khôi ngô, nhìn thấy
đây phải là một nam tử, qua vai thấy hắn trông về phía xa, hình như đang nôn nóng chờ đợi cái gì đó.
Tại lúc Diệp Vô Ưu nghi hoặc, trên
không chỗ đó lại vô thanh vô tức xuất hiện một người, người đó đối diện
với Diệp Vô Ưu và Hoa Vân La. Vừa nhìn thấy dung mạo của ngưới đó, không khỏi thất kinh hắn không thể ngờ được rằng, người này lại là Lãnh Tâm
m.
“Sư phụ tỷ tỷ cùng người kia có quan hệ thế nào nhỉ? Chẳng lẽ
là hẹn gặp tình nhân chứ?” Diệp Vô Ưu trong lòng hơi buồn bực: “Chẳng
biết như thế nào nữa, định chụp mũ ta chăng?”
Trong lúc hắn nghi
ngờ, Lãnh Tâm m đã mở miệng nói, ngữ khí nàng giống như không vừa lòng:
“Sao không nói sự tình để đệ tử Ma tông thông tri cho ta biết? Ngươi lại tìm ta có việc gì?”
“Lãnh cô nương, sự việc quan trọng, ta phải
tự mình đến, qua người khác để truyền tin tức, ta chẳng thể yên tâm,
mong Lãnh cô nương lượng thứ!” m thanh của người kia có chút ngập ngừng, nhưng Diệp Vô Ưu ở bên nghe thấy, hắn nói với Lãnh Tâm m rất khách khí. Đến đây hắn cũng đã yên tâm, hiển nhiên là, nam nhân này tuyệt đối
không phải là tình nhân của Lãnh Tâm m.
“Phát sinh chuyện gì?” Lãnh Tâm m hơi nhíu mày hỏi.
"Gần đây trong cung phát sinh ít biến cố, thái tử điện hạ chẳng sao nhưng
địa vị rất nguy ngập, bản thân lại chẳng bảo vệ được an toàn. Nhị hoàng
tử trong cung thế lực càng lúc càng lớn, ngày càng có nhiều người ủng
hộ. Nếu không cho chuyện gì xảy ra, hắn sẽ nhanh chóng yêu cầu hoàng
thượng phế thái tử. Nhược bằng thất bại, hắn có khả năng sẽ dùng thủ
đoạn thích sát thái tử. Căn cứ theo tin tức của chúng tôi, bên cạnh hắn
cao thủ như mây. Một khi hắn muốn hàng thích, thái tử chắc chắn sẽ rất
nguy hiểm, vì vậy, chúng ta hi vọng Lãnh cô nương có thể hồi cung trợ
giúp thái tử điện hạ.” Người kia nói nhanh, ngữ khí đầy lo âu.
“Thái tử của bọn ngươi không làm gì sao? Hắn chẳng phải cho rằng thủ đoạn của mình rất cao sao? Sao ngay cả nhị hoàng tử nhu nhược cũng không thể đối phó được?” Lãnh Tâm m quát lên một tiếng: “Hơn nữa, ta nhớ tháng trước
chẳng phải rất tốt sao, sao lại có thể phát sinh biến hoá lớn như thế
chứ?”
“Lãnh cô nương người không biết, thái tử điện hạ vì không
có cô nương chủ trương, nên có hơi lười biếng. Một tháng trước, nhị
hoàng tử lặng lẽ mời được một người đến giúp. Chính vì có người này đến
giúp, nên tình thế mới phát sinh biến hoá.” Người kia thấp giọng nói:
“Dù đã sớm nhận ra tình huống, nhưng thái tử điện hạ vẫn không cách nào
xoay chuyển tình thế, nếu như Lãnh cô nương không tự mình đến giúp, chỉ
sợ hậu quả không thể nghĩ được.
“Nhị hoàng tử mời ai đến giúp vậy?” Lãnh Tâm m nhíu mày hỏi: “Ta sao lại không có tí tin tức nào?”
“Nhị hoàng tử với sự việc này rất bí ẩn. Lúc này, người đó cũng chưa hề lộ
diện, nhưng chúng tôi cuối cùng đã tìm được ra, người giúp đỡ này là Tố Y tiên tử trong Vân Mộng Thập tiên tử.” Người kia chầm chậm nói: ”Năng
lực của Tố Y Tiên tử vượt quá tưởng tượng của chúng ta, chỉ trong thời
gian ngắn một tháng, đã xoay chuyển tình thế. Chúng tôi vẫn có ấn tượng
là nhị hoàng tử nhu nhược, gần đấy tính tình hình như đại biến, biến
thành rất lạnh lùng và độc ác.”
“Tố Y tiên tử?” Lãnh Tâm m lẩm nhẩm tự hỏi rồi nói: ”Sao lại giúp nhị hoàng tử nhỉ?”
“Lãnh cô nương, chúng ta không biết, chỉ là, sự việc đã đến mức này. Xin Lãnh cô nương quay về hoàng cung một chuyến.” Người kia thấp giọng khẩn cầu.
“Ta sẽ quay lại, nhưng chẳng phải bây giờ!” Lãnh Tâm m hơi trầm ngâm nói:
“Ta lúc này còn có ít việc, ngươi cứ quay về nói với thái tử. Trước khi
ta quay về, hành động cẩn thận, hãy nhẫn nhịn, trước khi thái tử lên
được ngôi, bảo tồn tính mạng là quan trọng nhất. Đồng thời, phải bảo tồn thực lực trong phạm vi của bọn ngươi.”
“Lãnh cô nương, người khi nào thì hồi cung?” Người kia chầm chậm hỏi.
“Lâu nhất là một tháng, nhanh nhất thì nửa tháng, ta sẽ đến.” Lãnh Tâm m
nghĩ rồi nói: “Ngươi cứ theo những gì ta đã nói với ngươi chuyển tới
thái tử, thái tử chẳng phải là kẻ ngốc, chắc sẽ biết phải làm gì.”
“Vâng, Lãnh cô nương, ta sẽ quay về báo với thái tử.” Người kia trước mặt Lãnh Tâm m hành một lễ. Sau đó quay người, chớp cái đã biến mất khỏi vị trí.
Sau khi người kia rời khỏi chẳng lâu, Lãnh Tâm m cũng nhanh chóng bỏ đi,
nàng không hề phát hiện Diệp Vô Ưu cùng Hoa Vân La ở bên cạnh xem trộm.
“Nghe Băng tỷ tỷ nói, sư phụ tỷ tỷ và hoàng thất Phiêu Tuyết đế quốc có chút
ít quan hệ, gia hoả kia nói đến hoàng cung, không biết có phải là hoàng
cung Phiêu Tuyết đế quốc không?” Sau khi Lãnh Tâm m bỏ đi, Diệp Vô Ưu tự lẩm bẩm, lại gật gật đầu nói: “Chắc chắn là đúng, vì Vân Mộng tiên tử
bài danh đệ nhất Tố Y tiên tử, chẳng phải ở Phiêu Tuyết đế quốc hay
sao?”
“Hi hi, tiểu phôi đản, có muốn ta nói cho ngươi biết về sự tình của Lãnh Tâm m không?” Hoa Vân La kiều thanh hỏi.
“Vân La, nàng biết điều gì?” Diệp Vô Ưu không nhịn được hỏi. Nói hắn chẳng
phải quan tâm đến việc của Lãnh Tâm m cũng không đúng, đại mĩ nhân này
cho đến hiện tại hắn vẫn chưa với tới, hắn trong lòng sao không khó
chịu!
“Hi hi, ta không nói cho ngươi biết!” Hoa Vân La khéo léo
từ trong lòng Diệp Vô Ưu thoát ra ngoài. Tiếng cười trong trẻo vang lên
rồi chạy sang bên: “Đến đuổi theo ta đi, nếu đuổi được ta sẽ nói cho
ngươi biết!”
“Không còn việc gì, lại đi lấy chiêu này!” Diệp Vô Ưu trong lòng chẳng thích, nhưng vẫn phải đuổi theo.
Hai người trong rừng chơi đùa một trận, Hoa Vân La như cố ý để Diệp Vô Ưu
gần nắm được áo, nhưng sau đó lại chạy đi. Diệp Vô Ưu muốn điên đầu, hắn trong lòng rất muốn biết, chỉ là nếu Hoa Vân La chẳng nguyện ý để hắn
bắt, hắn khẳng định chẳng thể nào bắt được. Nhưng hắn biết, Hoa Vân La
chỉ là muốn chơi đùa cùng hắn một trận, cuối cùng chắc chắn sẽ lại đến
trước mặt hắn.
Chắc trước kia Hoa Vân La rất ít khi được đi chơi, hiện tại được đi chơi lại nên nàng rất là thích thú, đuổi bắt cùng Diệp Vô Ưu gần nửa giờ, lại đến một đầu rừng, mới nhảy vào trong lòng Diệp
Vô Ưu.
“Hi hi, tiểu phôi đản, ngươi thật kém, không bắt được ta.” Hoa Vân La khẽ la lên.
“Nàng không phải đang khi dễ ta sao? Nàng lại bay trên không trung, ta làm
sao bắt được nàng chứ?” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói.
“Được
rồi, tiểu phôi đản, bây giờ, ta sẽ nói cho ngươi biết sự việc của Lãnh
Tâm m. Ngươi nhất định rất có hứng thú lắng nghe!” Hoa Vân La kiều thanh nói: “Ngươi có biết tình lang trước kia của Lãnh Tâm m là ai không?”
“Sư phụ tỷ tỷ trước kia có tình lang sao?” Diệp Vô Ưu kinh ngạc, trong lòng không thể không nổi ghen tuông.
“Ngốc thế, Lãnh Tâm m ở đại lục hành tẩu hai mươi năm trời, thời gian lâu lại rất xinh đẹp, có tình lang cũng là rất bình thường mà!” Hoa Vân La cười nhẹ, “Nhưng mà, ngươi cần gì phải ghen, tình lang ấy đã chết rồi!”
“Chết rồi? Chết sớm vậy ư!” Diệp Vô Ưu lại phải kinh ngạc.
“Hi hi, tình lang trước kia của Lãnh Tâm m tên là Tuyết Minh Đường, chính
là thái tử của Phiêu Tuyết đế quốc, nếu chẳng phải hắn chết sớm, hoàng
vị Phiêu Tuyết đế quốc có lẽ đã là của hắn!” Hoa Vân La hi hi cười:
“Hiện tại thái tử Phiêu Tuyết đến Quốc tên là Tuyết Minh Cương, là thân
đệ đệ của Tuyết Minh Đường.”
“Chẳng lạ gia hoả vừa rồi lại đến cầu sư phụ tỷ tỷ đi giúp thái tử.” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm.
“Hi hi, ta lại nói cho ngươi một việc nữa, ngươi có biết Lãnh Sương Sương
là con của ai không?” Hoa Vân La cười giảo hoạt, kiều thanh hỏi.
“Nàng đừng nói với ta, sư tỷ chính là con gái của sư phụ tỷ tỷ.” Diệp Vô Ưu
ngây ngốc nói, nếu quả là như vậy, thì đúng là tồi tệ.