“Vâng, tiểu thư, nô tì đi đây.” Nhạc Thiên Thiên xem ra có phần không
nguyện ý, nhưng vẫn không thể không nghe theo phân phó của Triệu Thiên
Tâm, mặc dù hai người thật sự thân như tỉ muội, nhưng nha hoàn xét cho
cùng vẫn là nha hoàn, lời của Triệu Thiên Tâm, nàng ta vẫn phải nghe.
Hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, Nhạc Thiên Thiên quay người rời khỏi, thoáng chốc đã biến mất ngoài cửa.
“Một chút ý thức làm nha hoàn cũng không có, y chang con nha đầu Hàm Yên
chết tiệt!” Lướt mắt nhìn thân ảnh Nhạc Thiên Thiên, Diệp Vô Ưu lầm bầm
nói, ngữ khí có chút bất mãn.
“Được rồi, đừng tính toán với Thiên Thiên nữa.” Triệu Thiên Tâm nhỏ nhẹ nói, “Ta sẽ không nghe nàng ta đâu, ngươi không cần phải lo lắng!”
“Ta mà thèm đi tính toán với ả.” Diệp Vô Ưu tự mãn nói, “ả muốn chọc tức ta, ta tìm cho ả một tên phu quân, đem gả ả đi ngay!”
“Ha ha....” Triệu Thiên Tâm nhịn không được cất tiếng cười vui vẻ, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Vô Ưu: “Ngươi nha, thật là...!”
“Đem nàng ta gả cho tiểu hoa si cho xong.” Diệp Vô Ưu tức thì trong lòng nảy ra chủ ý, nha hoàn này dáng vẻ không quá xinh đẹp, tính cách lại không
tốt, đặc biệt đối với hắn thái độ cũng không tốt, hắn tự nhiên không ưa
thích, hắn đã không thích, lưu lại cũng vô dụng, không bằng tống đi, mà
người đầu tiên hắn nghĩ đến, tự nhiên là Lam Tiểu Phong.
Bất quá, lập tức hắn đã phủ bỏ ngay cái ý tưởng đó của mình: “Không được, giả
như gả cho tiểu hoa si, ả ta vẫn còn rất gần ta với Thiên Tâm tỷ tỷ,
phải mang ả ta tống đi thật xa, để cho ả không có cơ hội đến làm phiền
ta là tốt nhất!”
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Diệp Vô Ưu ngược lại tạm thời không có cách nào tìm được người thích hợp, xét cho cùng người hắn quen biết không nhiều, đặc biệt ở cách xa hắn, lại càng không quen
biết, không còn cách nào, đành phải tạm thời từ bỏ ý tưởng tìm phu quân
cho Nhạc Thiên Thiên.
Giờ đã vào chiều, Diệp Vô Ưu ngược lại vẫn
chưa đi, hắn ta trái ôm phải ấp, xem ra cũng không tệ, bất quá, hai đại
mỹ nhân đó cứ luôn chuyện trò làm cho hắn một chút cũng không chen vào
được. khiến hắn hơi hơi có chút thất vọng, nếu không phải hiện vẫn còn
ban ngày, hắn thật sự có lòng muốn đem bọn họ cùng lôi lên giường cùng
giao lưu nhiệt náo một phen.
Cũng may là hai nàng mặc dù vẫn còn
cảm thấy hứng thú với những câu chuyện của bọn nữ hài tử, nhưng cũng
không phải là không lý gì đến Diệp Vô Ưu, đặc biệt là Triệu Thiên Tâm,
thỉnh thoảng còn để cho hắn hôn lên má phấn, thậm chí còn hôn lại hắn
nữa, mà Tạ Phinh Đình so ra có vẻ e thẹn hơn, không được chủ động như
Triệu Thiên Tâm.
“Phinh Đình tỷ tỷ, Thiên Tâm tỷ tỷ, ta đi ra
ngoài có chút chuyện, tối nay sẽ trở về!” Lúc này đã chiều tối, Diệp Vô
Ưu từ biệt hai nàng, rồi nhanh chóng rời đi
Vừa mới bước khỏi cửa lớn, Hàm Yên đã mang theo Mộ Dung Tiểu Tiểu hấp tấp chạy theo, lần này, Lam Tiểu Phong tên tiểu hoa si đó cũng đi cùng với bọn họ.
“Vô
Ưu ca ca, ngươi lại muốn đi đâu? Cho ta đi với!” Hàm Yên chạy đến bên
người Diệp Vô Ưu, ôm lấy cánh tay hắn, mỉm cười tươi tắn hỏi.
“Được rồi, được rồi, ta sẽ mang ngươi theo.” Diệp Vô Ưu có chút bực bội đáp,
dù sao hắn hiện tại là đi coi thử tên gia hỏa Tạ Trường Phong như thế
nào, có mang theo con tiểu yêu tinh Hàm Yên này cũng không hề gì.
Bốn người cùng đi, thoáng chốc đã xuất hiện ở Vô Hoa Lâu, lúc Nhạn nương
nhìn thấy mấy người bọn họ, trong tim hồi hộp đập mạnh một cái, trừ Mộ
Dung Tiểu Tiểu ra, còn lại ba người kia thị đều đã gặp qua.
“Công tử, ngài lại đến rồi.” Không còn kịp để suy nghĩ nhiều, Nhạn nương vội
vàng đi lại nghênh đón, dáng vẻ tựa hồ có chút lo lắng hướng Diệp Vô Ưu
hành lễ.
“Bằng hữu của ta sao rồi?” Diệp Vô Ưu hỏi thẳng vào việc chính.
“Vô ưu ca ca, ngươi ở nơi này cũng có bằng hữu sao?” Nhạn nương còn chưa
kịp hồi đáp, Hàm Yên đã không kìm được hỏi, người như Diệp Vô Ưu, có thể tìm tám ả mười ả mĩ nữ nàng cũng không thấy lạ, nhưng muốn tìm một
người bằng hữu, thật sự hơi khó tin.
“Liên can gì đến ngươi?”
Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Hàm Yên, nha đầu này, đợi thời cơ thích hợp,
nhất định phải giáo huấn thật thích đáng mới được.
“Không nói thì không nói, làm gì mà dữ dằn vậy?” Hàm Yên vẻ mặt uỷ khuất, chỉ là, lần này Diệp Vô Ưu lại không nhìn nàng ta, tự nhiên cũng không thấy được
biểu tình uỷ khuất trên mặt nàng ta.
“Công tử, bằng hữu của ngài vẫn còn trong phòng.” Trên mặt Nhạn nương lộ xuất một nét biểu tình cổ quái.
“Ừ, để ta đi xem thử.” Diệp Vô Ưu nói xong đã cất bước đi, nhìn bộ dạng của Nhạn nương, Tạ Trường Phong chắc chắn vẫn còn sống, nghĩ cũng thật bình thường, Tạ Trường Phong tốt xấu gì cũng là một cao thủ tiên thuật,
không dễ gì gục ngã như thế.
Thoáng chốc, Diệp Vô Ưu đã thấy được thảm trạng của Tạ Trường Phong, chỉ thấy hắn nằm dài trên giường,
thoáng qua giống hệt như người đã chết, sắc mặt đờ đẫn, hai mắt vô thần, mặt tái nhợt, không một tia huyết sắc, ngay cả lúc nhìn thấy Diệp Vô
Ưu, cũng không có chút phản ứng nào.
“Không phải chứ? Biến thành
đần độn rồi ư?” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm một mình, có lẽ Tạ Trường Phong thật
sự chịu phải đả kích quá lớn, nhất thời trở nên ngây ngốc? nếu không,
không thể nào nhìn thấy tên cừu nhân của hắn cũng mà không chút phản ứng a!
“Công tử, hắn, hắn tựa hồ có chút không ổn.” Nhạn nương lúc này mới thận trọng hỏi
“Nói thừa, ta đương nhiên biết hắn không được ổn rồi.” Diệp Vô Ưu bực tức
đáp, "Được rồi, mụ không cần phải lo lắng, ta lập tức mang hắn đi.”
Diệp Vô Ưu nâng Tạ Trường Phong lên, sau đó đẩy qua cho Lam Tiểu Phong: “Tiểu hoa si, mang hắn đem về nhà đi.”
“Diệp ca ca, vì sao phải là ta mang đi chứ?” Lam Tiểu Phong có vẻ không được tình nguyện.
“Biểu ngươi mang thì mang đi, còn nhiều lời như vậy làm gì?” Diệp Vô Ưu gắt gỏng nói.
“Uý, hắn là theo hầu ta, chứ đâu phải theo hầu ngươi, sao phải nghe lời ngươi hả?” Mộ Dung Tiểu Tiểu bất mãn la lên.
“Hàm Yên muội muội, giao cho muội đấy!” Diệp Vô Ưu phớt lờ lý lẽ của Mộ
Dung Tiểu Tiểu, “bọn nàng mang tên ngốc tử này đi trước, ta còn có chút
việc! ”
“Vô ưu ca ca, người ta có được đền đáp gì đây?” Hàm Yên mỉm cười tinh quái hỏi lại.
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đáp lễ cho muội mà!” Diệp Vô Ưu lộ vẻ hớn hở
trên mặt, trong lòng lại thầm nghĩ: “Đáp lễ tức là cho ngươi ba ngày
không thể xuống giường đó!”
Hàm Yên cũng không phải lần một lần
hai ức hiếp Diệp Vô Ưu, hiện tại tự nhiên cũng nghĩ không ra lần này ức
hiếp thất bại không nói, hí lộng không xong còn để bản thân mắc bẩy nữa, có được lời hứa của Diệp Vô Ưu, nàng ta liền kéo theo Mộ Dung Tiểu Tiểu li khai Vô Hoa Lâu trước, mà Lam Tiểu Phong cũng chỉ biết cực kỳ không
tình nguyện mang theo Tạ Trường Phong theo sau.
“Nữ nhân đó không ở trong Vô Hoa Lâu không?” Đợi đám người Hàm Yên đi khỏi, Diệp Vô Ưu mới bắt đầu lên tiếng hỏi Nhạn nương.
“Công tử, Vô Hoa Lâu bọn ta tự nhiên sẽ không có những cô nương như vậy.”
Nhạn nương thừa biết người Diệp Vô Ưu đang hỏi là ai, vội vàng trả lời:
“Vị tiểu thư đó họ Lương tên Hoa, nàng ta là khuê nữ của một gia đình
phú hộ trong Bách Hoa thành.”
“Ồ! Gia đình phú hộ sao?” Diệp Vô Ưu ngược lại có chút bất ngờ.
“Thưa phải, hơn nữa, công tử, còn có một việc, ta phải nói với ngài.” Nhạn
nương gật đầu, khẽ lưỡng lự một lúc, rồi nói tiếp: “Lương tiểu thư rất
thích bằng hữu của ngài, nàng ta nói muốn gả cho y.”
“Chuyện tốt
a, phải gả chứ, bất quá, bằng hữu này của ta chưa muốn cưới vợ, ta cũng
không biết làm sao.” Diệp Vô Ưu lười biếng đáp, trong lòng thực muốn tác hợp cho Lương Hoa với Tạ Trường Phong, tưởng tượng để cho Tạ Trường
Phong cưới một người vợ như vậy, hắn trong lòng bỗng cảm thấy khoái chí.