Cái bộ dạng tội nghiệp và vẻ mặt khẩn nài kia khiến Yến Băng Cơ mềm lòng. Trong lòng mâu thuẫn không thôi, nàng nhận ra quả thật Diệp Vô Ưu hiện giờ đang rất khó chịu. Lần này nha đầu Hàm Yên kia làm có phần quá trớn, nếu thật sự mặc kệ hắn, chỉ sợ Diệp Vô Ưu thật sự sẽ dục hỏa thiêu thân, tuy là chưa đến nỗi sẽ chết, nhưng đối với thân thể thương tổn e rằng cũng sẽ không nhỏ.
“Dù sao không sớm thì muộn cũng phải gả cho hắn.” Yến Băng Cơ trong lòng thầm nghĩ, cắn chặt răng, khẽ gật đầu.
Được Yến Băng Cơ gật đầu đồng ý, sớm đã nhịn không nổi, Diệp Vô Ưu tự nhiên không khách khí nữa, liền vội vội vàng vàng kéo Yến Băng Cơ ngả nhào lên giường.
Tham lam hôn lấy đôi môi của Yến Băng Cơ, hai tay thuần thục cởi bỏ y phục trên người nàng, không đến một khắc, thân thể hoàn mỹ thánh khiết của Yến Băng Cơ đã hoàn toàn khỏa lộ trong không khí.
Diệp Vô Ưu đã dục hỏa thiêu thân, vội vã tiến nhập vào thân thể của Yến Băng Cơ. Yến Băng Cơ chỉ cảm thấy hạ thể đau đớn, rơi vài chấm đỏ, hai giọt nước mắt bất giác trào ra từ bên khóe mắt, giờ khắc này, nàng cuối cùng đã đánh mất thân thể thánh khiết gìn giữ hơn hai mươi năm qua.
o0o
Mây tan mưa tạnh, Diệp Vô Ưu lòng đã thỏa mãn, ôm lấy Yến Băng Cơ ngủ say. Yến Băng Cơ trong lòng lại suy nghĩ miên man, nàng không phải hối hận vì hiến thân cho hắn, chỉ là lúc thật sự mất đi hai mươi năm thanh bạch gìn giữ như vậy, nàng cũng có chút cảm giác khó chịu.
Tình cảm của Yến Băng Cơ đối với Diệp Vô Ưu luôn rất phức tạp, từ lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện, nàng đã biết rõ, đến khi nàng lớn, nhất định sẽ phải gả cho Diệp Vô Ưu. Nàng vốn là một cô nhi, hồi đó Yến Ngọc Dao tìm kiếm rất lâu mới tìm được một nữ hài tử khiến bà hài lòng. Yến Băng Cơ cũng không phụ kỳ vọng của Yến Ngọc Dao, chẳng những võ công xuất sắc ngang ngửa với bà thời còn trẻ, mà ngay cả tướng mạo so với Yến Ngọc Dao cũng chỉ có hơn mà không hề kém.
Bởi vì Diệp Vô Ưu chưa bao giờ ngoan ngoãn mà Diệp Phi Phàm cũng không nguyện ý muốn quản giáo hắn. Yến Ngọc Dao chỉ có một đứa con trai như thế tự nhiên phải rất sủng ái hắn. Đồng thời bà cũng biết sủng ái hắn quá sẽ không tốt, vì vậy, Yến Băng Cơ lại đảm nhiệm vai trò khá lạ lùng này, chẳng những làm vị hôn thê của hắn mà còn phải thay thế Yến Ngọc Dao quản giáo hắn. Điều này cũng làm Diệp Vô Ưu thường xuyên rất uất ức, cảm thấy Yến Băng Cơ đối với hắn không tốt.
“Băng tỷ tỷ, Vô Ưu ca ca?” Nha đầu Hàm Yên này đột nhiên ngay lúc đó chạy đến, con ngươi đen đảo đảo lia lịa, đột nhiên hì hì cười, “Băng tỷ tỷ, các người như thế..., có thú vị không?”
“Tiểu nha đầu, coi chừng ta đem ngươi ném ra ngoài đấy.” Yến Băng Cơ xấu hổ đỏ mặt, chỉ vì có Hàm Yên ở trước mặt nên nàng thấy rất thẹn thùng.
“Người ta chỉ là tò mò mà. Nhưng mà Băng tỷ tỷ à, ta vừa mới nghe được tiếng của các người, dường như tỷ và Vô Ưu ca ca đều rất sung sướng. Có phải thật sự rất thú vị không?” Không rõ Hàm Yên thật sự không biết hay là cố ý, cả những lời như thế mà cũng nói ra.
“Ngươi, ngươi lại có thể ở bên ngoài nghe lén à?” Yến Băng Cơ hai gò má đỏ ửng, vừa thẹn vừa giận, không ngờ tiểu nha đầu này thật sự thứ gì cũng làm được.
“Nơi này có nghe lén ư? Băng tỷ tỷ à, tỷ nói người ta là loại người như vậy sao! Người ta thật là quang minh chính đại đứng ở cửa nghe thôi.” Hàm Yên giảo hoạt cười, đắc chí nói.
“Băng tỷ tỷ, tỷ đang cùng ai nói chuyện thế?” Diệp Vô Ưu mơ mơ màng màng lên tiếng, mắt còn chưa mở, lại bắt đầu ở trên người Yến Băng Cơ không đàng hoàng.
“A!” Diệp Vô Ưu đột nhiên sợ hãi la lên một tiếng, lập tức tỉnh táo hẳn ra, “Băng tỷ tỷ, lạnh, lạnh mà” Yến Băng Cơ tự nhiên sẽ không để cho hắn ở trước mặt Hàm Yên làm bậy, vì vậy lại dùng đến phương pháp hữu hiệu nhất, làm cho hắn lạnh mà tỉnh lại.
“A, Hàm Yên, ngươi, ngươi thế nào ở chỗ này?” Diệp Vô Ưu người tỉnh táo tự nhiên cũng phát hiện ra Hàm Yên. Nàng ta giống như đang dùng vẻ mặt cười chế nhạo nhìn hắn, mà trong ánh mắt nàng ta còn xuất hiện một loại biểu cảm khiến Diệp Vô Ưu rất sợ hãi. Hắn trước đây mỗi lần nhìn thấy loại biểu cảm này, sau đó không lâu đều sẽ bị Hàm Yên hành rất thê thảm.
o0o
“Vô Ưu ca ca, ta luôn ở đây mà.” Hàm Yên hi hi cười, đột nhiên cả người nhẹ nhàng bay lên, đôi giày thêu đáng yêu bị nàng ta đạp bỏ, lộ ra một đôi chân trắng nõn, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp bổ nhào vào trong giường, nằm nghiêng bên cạnh Diệp Vô Ưu, một tay chống hàm, cười ngọt ngào, con ngươi đen bóng ở trên mặt Diệp Vô Ưu đảo qua đảo lại không ngừng.
“Hàm Yên, ngươi, ngươi đi xuống được hay không?” Diệp Vô Ưu lúc này thật sự có phần sợ hãi. Hàm Yên cũng không biết cái gì gọi là thẹn thùng, lại có thể trong tình huống này trơ mặt ra nằm bên cạnh Diệp Vô Ưu và Yến Băng Cơ.
“Diệp Vô Ưu ca ca, ngươi vừa rồi không phải rất muốn người ta sao?” Hàm Yên lộ ra bộ dạng rất tủi thân. “Người ta bây giờ cho ngươi không được hay sao?” Vừa nói, Hàm Yên vừa dán sát đôi môi hồng phấn tới bên cạnh lỗ tai Diệp Vô Ưu, khẽ thở một hơi vào đó.
Diệp Vô Ưu tim đập mạnh, rốt cục đã hiểu được tiểu nha đầu này lại muốn bắt đầu giày vò hắn, chỉ là so với ngày thường còn nghiêm trọng hơn.
Nếu như là ngày thường, hắn nhiều nhất là bị nàng ta câu dẫn một chút, nhưng hắn đau khổ chỉ có thể nhìn khắp mà không thể ăn, không có hậu quả gì khác. Nhưng mà hiện tại lại không như thế, Yến Băng Cơ vừa mới hiến dâng cho hắn, hiện giờ vẫn còn ở bên cạnh nhìn hai người, mặc dù không nói gì nhưng nhất cử nhất động của hắn và Hàm Yên đều không thể thoát khỏi cặp mắt của nàng ta. Nếu lúc này hắn còn cùng Hàm Yên ăn nói phóng đãng, chỉ sợ sau này Diệp Vô Ưu đừng hòng đụng chạm được đến nàng.
“Hàm Yên, ngươi, ngươi đừng càn quấy.” Diệp Vô Ưu cắn răng khổ sở van xin, “Ngươi muốn gì ta đều đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi bây giờ mau mau ra ngoài.” Diệp Vô Ưu ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại đem Hàm Yên mắng chửi không biết bao nhiêu lần: Nha đầu chết tiệt, nha đầu xấu xa, đại trượng phu co được giãn được, ta trước cầu xin ngươi, rồi có một ngày ta cho ngươi biết mặt!
“Vô Ưu ca ca, người ta đúng là muốn bồi tiếp ngươi mà, vừa rồi đều là người ta không tốt, bây giờ đến bồi thường cho ngươi mà.” Hàm Yên vẻ mặt nước mắt giàn giụa, không hiểu nổi nha đầu này thay đổi sắc mặt sao mà nhanh thế. Tuy Diệp Vô Ưu đã sớm biết rõ mấy cái trò này của nàng ta, không bị sập bẫy, nhưng từ trong lòng vẫn còn lộ ra vài phần thương hại.
“Nha đầu xấu xa, lại dụng mị thuật đối với ta.” Diệp Vô Ưu thầm mắng trong lòng, cuộc đời này chạm phải Hàm Yên hắn xem như thất bại, hỏng cả tám đời.
“Được rồi, Hàm Yên, ngươi không được làm càn ở đây!” Yến Băng Cơ rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, Diệp Vô Ưu cuối cùng thở phào một tiếng, đừng thấy Hàm Yên trời không sợ đất không sợ, nhưng trước mặt Yến Băng Cơ nàng ta cũng rất nghe lời, đương nhiên chỉ tương đối ngoan ngoãn.
“Băng tỷ tỷ, người ta không đùa giỡn mà.” Hàm Yên lần này lại chui vào thẳng vào trong chăn, nằm ở chính giữa Yến Băng Cơ và Diệp Vô Ưu, nằm sấp trên người Yến Băng Cơ làm nũng.