Trương Vô Kỵ vừa chuẩn bị đi ngủ, liền bị tỳ nữ thiếp thân của Ân lão phu nhân gọi đi.

Chờ hắn đến, phát hiện trong phòng Ân lão phu nhân đứng đầy người.

Trương Vô Kỵ suy đoán là Ân lão phu nhân thân thể không tốt, nhưng ánh mắt bà tuy vẩn đục, lại không phải cảm giác của người sắp chết, ngược lại còn có chút sắc bén, đang lấy một thái độ kì lạ đánh giá hắn.

Không phải là từ ái của trưởng bối đối với vãn bối như ngày đầu tiên gặp mặt, mà là một loại ước đoán bình phán dò xét.

Ân Dã Vương đứng một bên, hai cậu bé đứng hai bên trái phải, đứa nhỏ hơn ngây thơ hiếu kì nhìn chằm chằm hắn, đứa lớn hơn ánh mắt nhìn hắn có chút địch ý, nhưng đều không nói gì.

Lý Thiên Viên chờ hắn đi vào liền đóng cửa lại, đứng ở cửa nhìn bóng dáng của Trương Vô Kỵ.

Ân Thiên Chính ngồi ở đầu giường Ân lão phu nhân, đánh giá ngoại tôn chưa từng gặp mặt này, hồi lâu mới nói: "Lớn lên rất giống ta lúc còn trẻ."

Lời này vừa ra, cảm giác áp lực nặng nề vốn đang âm thầm đè nén trong phòng bỗng nhiên buông lỏng, tia sáng sắc bén ẩn trong mắt Ân lão phu nhân tán đi, nở nụ cười: "Đừng có dát vàng lên mặt mình, Vô Kỵ tuấn tú hơn ông nhiều."

Ân Thiên Chính cười một tiếng, vỗ vỗ tay thê tử, nói với Trương Vô Kỵ: "Vô Kỵ, con lại đây."

Trương Vô Kỵ đi qua, Ân Thiên Chính kéo hắn tay, nhéo nhéo xương, lộ ra một tia thần sắc tán dương: "Thể chất gân cốt của con vô cùng cường kiện, xem ra Huyền Minh hàn độc kia tuyệt không tổn hại đến nền tảng của con, quả thật đại hạnh."

Vừa mới nói xong, Trương Vô Kỵ đột nhiên cảm thấy một luồng nội lực bàng bạc tràn vào thân thể, khí thế hung hăng, Cửu Dương Thần Công trong cơ thể theo bản năng vận chuyển lên chống đỡ, ngăn được một chớp mắt.

Nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt, Trương Vô Kỵ liền lập tức tan tác, bị đẩy lui mấy bước, ngẩng đầu lên, liền thấy Ân Thiên Chính ra tay như điện, thẳng đến ba chỗ yếu hại giữa mày, hai mắt, ngực của mình!

Không kịp nghĩ nhiều, Ân Thiên Chính cũng không phải nhân vật hắn có thể hồ lộng, Trương Vô Kỵ toàn lực ứng phó tránh né thế công, lúc né tránh cánh tay phải bị kình phong quét đến, nhất thời tê rần, đau đớn không thôi.

Nhưng ba đòn này chung quy đều tránh được.

Mèo vờn chuột giao thủ mấy lần, tổng cộng chẳng qua mấy tức, Trương Vô Kỵ đã tiêu hao toàn lực, mồ hôi tuôn như tắm, toàn thân nhũn ra suýt nữa ngồi sập xuống đất, giờ phút này cưỡng ép dừng lại, vận khí điều tức.

Ân Thiên Chính cười ha hả: "Tốt! Không hổ là ngoại tôn của Ân Thiên Chính ta! Tuổi còn nhỏ đã nổi bật bất phàm như thế!" Ông cực kỳ mừng rỡ, đá băng ghế mềm bên cạnh đến trước mặt Trương Vô Kỵ: "Đừng cố chống đỡ, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.

Ta mấy ngày nay bận bịu bên ngoài, vẫn chưa gặp được con, chúng ta từ từ nói chuyện!"

Trương Vô Kỵ toàn thân mềm nhũn, không từ chối, ngồi xuống nhìn ông.

Ân Thiên Chính chỉ chỉ hai đứa bé bên cạnh Ân Dã Vương, nói: "Làm quen trước đi đã.

Vô Kỵ, đây là hai vị biểu đệ của con, đứa lớn tên Ân Phi Bạch, đứa nhỏ tên Ân Lận Sinh.

Các con tuổi tác xấp xỉ, có thể cùng nhau chơi đùa."

Trương Vô Kỵ kiếp trước không thân với hai biểu đệ này, bây giờ này cũng có thể cảm giác được địch ý của Ân Phi Bạch với mình, bởi vậy chỉ khẽ gật đầu.

Ân lão phu nhân nhắm ngay cơ hội này, mở miệng nói: "Vô Kỵ, ta cũng chỉ còn mấy ngày, sau khi ta đi rồi, con sẽ về Võ Đang sao?"

Trương Vô Kỵ trong lòng đại khái có một phỏng đoán, gật đầu: "Trở về."

"Vô Kỵ, sau này con thường xuyên quay lại được chứ?" Ân lão phu nhân nói: "Về sau ngoại công con cũng chỉ còn mấy đứa kia, con đến thăm ông ấy nhiều một chút đi!"

"Vô Kỵ." Ân Thiên Chính bỗng nhiên mở miệng: "Sau khi con về Võ Đang, có dự tính gì?"

Trương Vô Kỵ cứng lại.

Truyện Teen Hay

"Người trong chính đạo nặng nhất là xuất thân, con mang dòng máu của ta, đến lúc đó..." Ân Thiên Chính hơi hơi dừng lại: "Con có muốn thường xuyên đi theo ta không?"

"Không cần lập tức cho ta đáp án, con trở về, suy nghĩ kỹ một chút."

"Vô Kỵ, lão phu nhân thế nào rồi?" Tống Thanh Thư thấy Trương Vô Kỵ khi trở về, sắc mặt rất khó coi, có chút lo lắng: "Ngươi làm sao vậy?"

"Bệnh của bà ngoại bệnh vẫn luôn như vậy." Trương Vô Kỵ lắc đầu, bỗng nhiên nói, "Ông bà ngoại đều rất tốt với ta, sau này ta muốn thường xuyên đến thăm họ...!Thái sư phụ không muốn, đến lúc đó ta đi cầu tình, ngươi nói giúp ta có được không?"

Tống Thanh Thư sửng sốt.

Trương Vô Kỵ thấy y sắc mặt do dự, cũng không muốn y trả lời, mà là nở nụ cười: "Ngươi ngủ đi, ta đi tắm rửa một cái, ngày mai ta dạy cho ngươi phương pháp hướng huyệt."

Vì để cho hắn mời Tống Thanh Thư đến ở cùng mình trông không kỳ quái, Trương Vô Kỵ tìm cớ dạy Tống Thanh Thư phương pháp hướng huyệt, như thế, hai người cùng ăn cùng ngủ liền rất hợp lý.

Tắt đèn, Trương Vô Kỵ mở mắt nhìn ánh trăng lọt qua khe cửa, không có chút nào buồn ngủ.

Sau khi về Võ Đang thì sao?

Vấn đề này, Trương Vô Kỵ chưa từng nghĩ tới, suy nghĩ của hắn vẫn theo thói quen dừng lại ở kiếp trước.

Hắn võ công cái thế, danh chấn võ lâm, trên đời người có thể là đối thủ của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn đương nhiên có thể an gối không lo, đây là an tâm và tự tin mà năng lực hùng mạnh mang đến cho hắn.

Nhưng hiện tại hắn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, thân mang bí mật của Đồ Long Đao, kết quả của mối tình giữa thiếu hiệp chính đạo cùng yêu nữ ma đạo, phủ một lớp lụa mập mờ cho sự giữ gìn của Võ Đang, tựa như một tảng thịt mỡ bị ném giữa hoang dã, ai cũng muốn cắn một miếng.

Kiếp trước chẳng phải chính là như vậy sao? Hắn vừa bước lên lục địa đã bị lão già luyện rắn dụ bắt, trúng Huyền Minh độc chưởng, suýt bị Kim Hoa bà bà bắt đi, thiếu chút nữa táng thân bụng người, bị vợ chồng Hà Thái Xung truy sát, lại bị gian kế một nhà Chu Trường Linh lừa bịp.

Nếu không phải hắn "ngã xuống vực mà chết", tình trạng nguy cơ tứ phía hoảng sợ không ngày nào thôi này sẽ theo hắn lớn lên, cho đến khi hắn thất bại bỏ mình hoặc trưởng thành đến kiên cố không thể phá vỡ.

Hắn đã không còn cơ hội ẩn thân ở tiên cảnh Côn Luân, trắc trở mà kiếp trước hắn tránh thoát được, cuối cùng vẫn phải nếm trải lại từng chút một.

Trương Vô Kỵ tâm loạn như ma, đây hết thảy là gian nguy cỡ nào? Trở lại một lần, lại không thể nhẹ nhàng hơn kiếp trước sao?

Có lẽ hắn nên suy xét giữ liên hệ với Thiên Ưng Giáo, người có đường người, quỷ có đường quỷ, Võ Đang làm danh môn chính phái, tuy có thể bảo vệ hắn từ đầu đến cuối, nhưng cũng có chỗ không thể bằng.

"Vô Kỵ." Một thanh âm phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

Tống Thanh Thư cũng không ngủ sao? Trương Vô Kỵ hơi chần chờ, bỗng nhiên cảm giác có một bàn tay chui vào trong chăn, cầm tay hắn, Tống Thanh Thư mềm giọng nói: "Thiên Ưng Giáo...!rốt cuộc là Ma giáo...!Vô Kỵ, ngươi sống chung với họ không nhiều, cũng không hiểu rõ bọn họ, chớ đi sai đường, làm thái sư phụ thất vọng."

"Mẹ ta là người của Thiên Ưng Giáo." Trương Vô Kỵ cảm thấy bàn tay đang nắm khẽ run lên, thở dài: "Không thể thay đổi được."

Trương Vô Kỵ trở mình, đối diện với Tống Thanh Thư, tuy trong bóng tối không nhìn rõ, lại vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Tống Thanh Thư.

Trong lòng có thứ gì đang nảy mầm...!Kỳ thật không phải hắn không hiểu, chỉ là không nghĩ...!Trương Vô Kỵ cười một tiếng, thanh âm nhẹ nhàng: "Ngươi yên tâm, ta và ngươi về Võ Đang."

Xuất thân của hắn làm hắn đứng trên giới tuyến đen trắng giao nhau, người ngấp nghé hắn trải rộng mỗi một góc giang hồ, khiến hắn sống như giẫm trên băng mỏng.

Mặc dù lợi dụng tính kế như vậy là chuyện Trương Vô Kỵ không muốn làm, đặt chân vào chốn giang hồ lợi ích tranh chấp cũng không phải ước nguyện của hắn, nhưng tình thế bức bách, thế gian này không cho phép hắn sống những ngày vô tranh với đời, tưởng tượng về tương lai mà hắn vẽ ra lúc sống lại, chung quy chỉ có thể là tưởng tượng.

Võ Đang sẽ giúp hắn lấp kín miệng lưỡi thế gian của người trong chính đạo, Thiên Ưng Giáo sẽ giúp hắn ẩn trong bóng tối mưu ma chước quỷ, hắn không thể bỏ qua bất cứ trợ lực nào.

Cho đến ngày hắn trưởng thành..