*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Uống thuốc rồi, ăn kẹo rồi, An Du lại ngủ thiếp đi.

Trong đèn đuốc mờ mịt, Hoắc Chi Tiêu nhét góc chăn thay cậu, đứng dậy đi ra ngoài, hỏi Lính gác: "Chỗ nghe hí tìm được chưa?" Lính gác nói: "Đã tìm được. Gia, ngài cứ yên tâm, không phải diễn viên giỏi nhất, thì chúng tôi không dám đưa đến trước mặt Tiểu thiếu gia."

Hoắc Chi Tiêu có hứng, bèn hỏi: "Gánh hát đó hát bài gì?" Lính cảnh vệ cũng chỉ biết gánh hát rất tài danh, còn về việc rốt cuộc bọn họ hát bài gì, thì không có đầu mối nào: "Hình như  là Nhịp chậm của điệu Tây Bì."  Hoắc Chi Tiêu gật đầu, xoay người trở về phòng ngủ.

Lúc đầu cứ tưởng chỉ là một gánh hát bình thường,  ngày hôm sau An Du nhìn thấy tấm bìa cứng đỏ được kê ở trước cửa rạp hát, đột nhiên hét lên: "Là bọn họ sao?" Hoắc Chi Tiêu  đứng đằng sau cậu  cởi mũ lính xuống: "Ai?"  "Anh rể, anh không biết ạ?" An Du cực kỳ hứng thú kéo cánh tay Hoắc Chi Tiêu,  "Đoàn hí này  tài danh lắm, lúc trước khi em còn ở An gia, Lão tổ tiên muốn mời bọn họ tới nhà để hát hí, bọn họ còn chẳng thèm quan tâm... em không ngờ, thế mà anh lại có thể dắt em tới nghe hí của bọn họ được."

Hoắc Chi Tiêu mít đặc với hí kịch, nhưng thấy An Du vui vẻ, thuận tiện nắm tay cậu đi vào trong rạp hát.

Dù là nghe hí, thì người đàn ông vẫn mặc quân trang như cũ, tôn lên An Du đứng ở bên cạnh càng thêm nhỏ nhắn. Hôm nay cậu diện trên người một bộ áo dài nam màu xanh lam, bên ngoài khoác thêm chiếc áo gi-lê tối màu, ăn mặc theo hướng chín chắn, chỉ là mặt mày quá linh động, mặc lên trông càng trầm lắng, cả người tràn đầy sức trẻ.

An Du đi theo Hoắc Chi Tiêu đến ghế lô đã được đặt sẵn từ lâu, nên không nhìn thấy phía sau lưng, người An gia nối gót theo sau mà tới. An lão thái thái cũng không nhìn thấy cậu.

Bà vú già dìu Lão tổ tiên đi vào rạp hát: "Đông người thật." "Sao mà không đông?" An lão thái thái đắc ý nói: "Ngươi tưởng ai cũng mua được vé hí kịch của bọn họ đấy à?" Bà vú không để tâm lắm: "Nhưng chỉ là mấy diễn viên..." "Hừ, mấy diễn viên?" An lão thái thái cười nhạo bà vú thiếu hiểu biết: "Diễn viên nức tiếng, có người nâng, đó chính là quý nhân." Bà vú dạ vâng liên tục, dìu Lão thái thái tới chỗ ngồi.

An lão thái thái nhìn trái nhìn phải, không hài lòng với chỗ ngồi của mình: "Hết ghế lô rồi à?" Bà là Lão tổ tiên của An gia, nghe hí chưa bao giờ phải chen chúc chung một bàn với người khác. "Lão tổ tiên, chẳng phải người đã nói đó sao? Diễn viên của gánh hát này là quý nhân, người đến xem bọn họ tất nhiên cũng là quý nhân... chúng ta mua được vé đã rất khó rồi ạ!"

"Người trong ghế lô là ai?" "Không thấy rõ, nhưng hình như là quân nhân."

An lão thái thái nghe vậy, lập tức ngậm miệng. Quân nhân có súng, An lão thái thái không dám đắc tội, nhưng bà cau mày lẩm bẩm: "E rằng đó là Cô gia." "Làm sao Cô gia lại tới nghe hí?"

"Nói không chừng đã vừa ý được nữ diễn viên nào rồi." An lão tổ tiên cười khẩy, "An Du nhà ta còn quá non nớt, ở trên giường không đủ điêu luyện, buộc không được nam nhân."

Con ngươi bà vú già xoay chuyển, thấp giọng chúc mừng cho An lão thái thái: "Chúc mừng cái gì?" "Cô gia có thể vừa ý được nữ diễn viên, thì tất nhiên sẽ có thể vừa ý An Tiếu mà Lão tổ tiên sắp đặt ạ."

An lão tổ tiên không rõ ý tứ hừ vài tiếng, sau đó lại lạnh lùng nói: "An Hân sao rồi?" Bà vú nghiêm mặt, cúi người ghé sát vào tai An lão thái thái: "Bác sĩ nói, Đại tiểu thư sẽ mãi như vậy cả đời, hơn nữa trước khi cô ấy lên cơn điên thì cũng đã  sức cùng lực tận..."

"Khốn nạn! Bọn họ nói bệnh điên của An Hân có trị được không?" "Thưa lão tổ tiên!" Nhìn thấy khách mời bên cạnh xoay đầu nhìn bọn họ, bà vú vội vã kề sát An lão thái thái: "Chúng ta đang ở bên ngoài mà, xin người đừng kích động." "Phải, chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài." An lão thái thái ngồi vào ghế lần nữa, miệng thì đang nói về An Hân, nhưng trong lòng thì lại ghi hận An Du một cách tàn nhẫn.

Mà An Du đáng ghét trong lòng của An lão thái thái đã bị Hoắc Chi Tiêu chọc cho giận dỗi, Nguyên nhân không có gì khác ngoài việc—— anh rể mới vừa bước vào ghế lô, thì đã ra vẻ muốn đè cậu lên ghế mây bắt nạt một phen.

An Du giãy giụa hai lần, nắm vài cục mứt quả hồng (*)lạnh ngắt, nhét hết vào trong miệng Hoắc Chi Tiêu. Hoắc Chi Tiêu nhai mứt quả hồng, bật cười nhẹ: "Giận rồi đấy à?" Cậu không thể hiểu được: "Anh rể, đây là rạp hát cơ mà!"

(*)Mứt quả hồng nhìn ngon thé 🌝"Hử?" "Tối qua chúng ta... chúng ta mới làm còn gì!"

"Xung quanh ghế lô không có ai."  Hoắc Chi Tiêu đánh trống lảng, vỗ lên đùi mình, ý bảo An Du trèo lên ngồi. Cậu không chịu, quay đầu nằm xuống chiếc ghế dựa khác, bực bội ăn mấy cục mứt quả hồng còn lại.

An Du cảm thấy anh rể lúc vụng trộm và lúc chưa vụng trộm, là hai người khác nhau. Lúc chưa vụng trộm, anh rể rất thương cậu, sợ cậu đau này kia, còn sợ cậu mệt nữa.

Bây giờ vụng trộm rồi, anh rể thật tham lam. An Du tức giận nghĩ, người đàn ông như Hoắc Chi Tiêu, lúc không có mình, thì giải tỏa dục vọng như nào? Có phải sẽ đi ra ngoài...

Cậu bị suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu làm cho hoảng sợ, ngẩn ngơ cầm quả mứt hồng, có tiếng gõ bảng vang lên ở dưới đại sảnh, xém chút nữa thì hét toáng lên. Tay Hoắc Chi Tiêu theo đà ôm lấy: "Làm sao vậy?"

An Du tỉnh táo lại, lơ đãng lắc đầu: "Không có gì." Nhưng trong lòng vẫn còn suy nghĩ.

Vẫn là những suy nghĩ không nên có. Vốn dĩ anh rể chính là cậu đoạt lấy từ chị.

Bây giờ chị bị đưa trở về An gia, mùng tám tết cậu chính là Đại thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của Hoắc gia, chuyện tốt này, đổi lại là ai, cũng đều nên mãn nguyện.

Nhưng trong lòng An Du có anh rể, tính chiếm hữu cũng được anh rể cưng chiều mà ra. Cho nên cậu rất lưu tâm.

Vở kịch hay đến nỗi An Du nghe mà hồn vía lên mây, hí còn chưa hát xong, cậu đã không thể ngồi yên, bỏ mặc Hoắc Chi Tiêu, chạy ra ngoài ghế lô đi hít thở không khí. Đầy tớ xách ấm đun nước đi lại giữa các gian ghế, đào kép cứ bi ba bi bô, trong đại sảnh ồn ào chật kín người, cậu rụt cổ dựa vào tường, các ngón tay chắp lại ở sau lưng.

An Du nghe thấy bọn người hầu không biết theo hầu ông chủ của nhà nào, khua môi múa mép ở trong góc tối: "Con dâu của vợ cả sắp sinh rồi nhỉ?" Một người khác đáp: "Lại chẳng phải thế à? Dì sốt ruột chết mất thôi, e là con trai đấy." "Thời nào rồi, mà còn phân biệt con trưởng với con thứ chứ?"

"Thời nào chả phân, nói không phân, toàn là giả vờ giả vịt." "Phủ soái đâu có phân." "Nói tới Phủ soái, ngươi có biết cái người của An gia đó..."

Trọng tâm câu chuyện lại chuyển sang mình, An Du không muốn nghe tiếp, quay đầu đi đến chỗ càng ít người, thì vừa hay, gặp phải bà vú của An gia. Bà vú bị An lão thái thái sai đi tìm nhóc tiểu đồng rót trà nóng, nên đúng lúc xuất hiện trước mắt An Du. Cậu trốn rất nhanh, trước khi bà vú kịp phát hiện, thì cậu đã núp vào trong góc tối cạnh ghế lô.

Bà vú không tìm được tiểu đồng, thấp giọng nói chuyện với một người khác của An gia: "Lão tổ tiên gần đây khó hầu hạ." "Vẫn là chuyện của tiểu thư An Hân sao?" "Nào có." Bà vú than vãn không ngớt: "Lão tổ tiên đã không còn trông mong gì tới Đại tiểu thư nữa." "Không trông mong đến Đại tiểu thư, chẳng lẽ lại trông chờ vào An tiểu thiếu gia sao?"

" An tiểu thiếu gia?" Bà vú chế giễu: "Bụng của cậu ta còn chẳng to được, An lão tổ tiên trông chờ gì được chứ? Nhưng An Tiếu kia được đưa vào thì khác, Lão tổ tiên đang mong mỏi lắm."

"Cô gái An Tiếu kia lớn lên xinh đẹp, không thua kém gì Tiểu thiếu gia con vợ lẽ cả, chủ kiến của Lão tổ tiên rất hay." "Nói cho cùng thì, bà ấy cũng là Lão tổ tiên của An gia mà."

Tiếng nói dần đi xa, An Du trốn trong góc tối khiếp sợ đi ra. Bà vú đã nói rất nhiều, cậu chỉ nhớ mỗi một câu——Bụng cậu không to được. Con trai sinh con được rất ít, nhưng ít thường quý, thế cho nên dù dì Miêu có tầm thường đi nữa, thì An lão thái thái vẫn xem An Du như một món đồ chơi đổi lấy được rất nhiều lợi ích, nếu nuôi ở An gia. An Du không muốn làm quân cờ để trao đổi lợi ích như một món hàng, nhưng nếu cậu mà không sinh được, thì An lão thái thái sẽ không nhét cậu vào Phủ soái, để rồi gặp được anh rể. Phước lành và tai họa kề nhau, cậu may rồi lại không may.

Bà vú già hầu bên cạnh An lão thái thái đột nhiên nói cậu không thể sinh, chuyện này là sao? An Du nhất thời quên mất xích mích giữa mình và Hoắc Chi Tiêu, vội vàng chạy về ghế lô, khi chạm phải ánh mắt tình tứ của anh rể, cậu liền giật mình.

Anh rể luôn không đi vào tận bên trong của cậu. Anh rể thường mời bác sĩ khám cho cậu. Trước khi ngủ anh rể đút cậu uống thuốc...

An Du như bị sét đánh ngang tai. Chẳng lẽ, lời bà vú nói là thật?

"A Du?" Hoắc Chi Tiêu chờ cậu nhào vào trong ngực mình, nhưng đợi lâu quá, bèn chủ động bước tới, "Sao đi lâu thế?"

Một tiếng "anh rể" như kẹt trong cổ họng, giống như đang ngậm một viên đá, hòa vào máu và nước mắt, từng chút từng chút rưới vào trong tim.

An Du không nghĩ đến tương lai mình sẽ sống như thế nào, cậu chỉ nghĩ về Hoắc Chi Tiêu—— Anh rể là con một, dưới gối không trai không gái, người đàn ông của các gia đình bình thường khi tới tuổi này, con cháu đời sau đều có thể đính hôn được rồi.

Người Hoắc gia chắc chắn cũng mong chờ con của Hoắc Chi Tiêu ra đời. Nhưng Hoắc Chi Tiêu đã gặp phải cậu.

An Du nhắm mắt lại, ôm lấy cổ Hoắc Chi Tiêu, hôn nhẹ lên môi anh rể: "Anh rể, anh có hối hận không?" "Hối hận gì?"

"Hối hận khi gặp em, hối hận khi vụng trộm với em." Hoắc Chi Tiêu cong mắt, giúp An Du gài chặt khuy áo: "Ai bảo vụng trộm? Em và anh tâm đầu hợp ý, trời đất chứng giám." "Nhưng em là con trai."

"Vậy thì sao?"

Phải, vậy thì thế nào? Vẻ hờ hững trong lời nói của Hoắc Chi Tiêu đã cảm hóa cậu, cậu nắm tay anh rể, do dự một lúc, nói: "Về nhà thôi." Hí trên đài sắp hát xong, vở hí kịch của An Du cũng vừa mới bắt đầu.

"Đi về à?" Hoắc Chi Tiêu xách áo choàng, khoác trên đầu vai An Du, "Nếu em còn muốn nghe nữa, anh kêu bọn họ để lại rạp hát này, mai lại đưa em tới." "Không cần đâu ạ, em cũng chỉ nghe cho vui thôi." Lòng cậu ngổn ngang bước nhanh ra khỏi rạp hát, lúc trèo lên xe, thoáng liếc nhìn điếu thuốc anh rể móc ra từ trong túi.

Ngón tay thon dài của người đàn ông xoa xoa gói thuốc, chú ý tới ánh mắt của cậu, bèn mỉm cười, lại nhét thuốc vào trở lại, cúi người ngồi vào xe.

"Anh rể, anh muốn hút thì cứ hút đi." "Nhìn thấy em là anh không muốn hút nữa."

Cậu cắn răng, ánh mắt hơi nóng, bối rối dời đi tầm nhìn.

Hoắc Chi Tiêu đối xử với cậu thật tốt, cậu sẽ mãi giữ trọn trong lòng.

"A Du, em có tâm sự trong lòng." Hoắc Chi Tiêu lại nhéo cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt anh, "Nói anh nghe." Cho dù An Du cực kỳ không muốn, nhưng khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông, thì cũng phải chịu thua. Cậu lẩm bẩm: "Anh rể, sao anh... sao lần nào anh cũng không vào ạ?" Hoắc Chi Tiêu vuốt má cậu, bỗng cười bảo: "Em hỏi anh ư?"

"Anh...anh rể?" "Là ai không cho anh rể vào?" Hoắc Chi Tiêu ôm An Du ở trước người, "Là ai la đau, là ai lần nào cũng run như cầy sấy?"

Là cậu. Lòng An Du bỗng chùng xuống, nỗi băn khoăn tận đáy lòng cũng tiêu tan thành mây khói, không nhận ra vẻ thương tiếc trong mắt anh rể.

An Du đã sống đủ khổ rồi, Hoắc Chi Tiêu không nỡ để cậu buồn.

"Không về nhà." Hoắc Chi Tiêu đè nén sự chua chát trong lòng, ngẩng đầu căn dặn Lính cảnh vệ: "Đi mua đồ tết trước đi." "Ngay ngày hôm nay ạ?"

"Ừ, ngày hôm nay." Đây là lần đầu tiên An Du đón tết ở Phủ soái, qua tết, cậu sẽ phải đường đường chính chính gả cho Hoắc Chi Tiêu, thế nên không thể thiếu quà năm mới cho người nhà Hoắc gia.

An Du lập tức gác lại chuyện có sinh con được không ra sau đầu, hăng hái tiến lại gần anh rể: "Các thím đó, đều thích gì ạ?" "Các cô ấy rất dễ gần, không thích bắt bẻ, cứ hễ là quà của em, thì các cô ấy đều thích hết."

"Thế cụ Hoắc thì sao ạ?" "Sau này phải gọi là cha." "Anh rể..."

"Cũng không được kêu anh rể nữa." Hoắc Chi Tiêu bất lực dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào trán An Du.

Cậu chợt nhận ra. Sau khi thành hôn, Hoắc Chi Tiêu chính là ông xã của cậu rồi.