Sáng nay Lâm Vị nhận phỏng vấn của một tập san giải trí, vừa về đến nhà, điện thoại đi động lại reo lên. Mấy tháng nay Lương Cảnh Thâm liên tục tiến công, điện thoại không ngừng nghỉ, làm Lâm Vị đối với tiếng chuông điện thoại của mình quả thật phi thường nhạy cảm.

Lâm Vị nghe tiếng nhạc, thân thể không kiềm chế mà cứng đờ, tim không ngừng nghỉ đập mãnh liệt vài cái, lúc này cậu mới phát hiện, chỉ vài ngày không được nghe thanh âm trầm thấp thân thiết của Lương Cảnh Thâm, lòng đã có chút nhớ nhung. Tay chân luống cuống cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình, một hồi run sợ mới bắt đầu nghe máy.

Phía bên kia, Trần Minh Nhất oang oang nói tới, nghe ra có vẻ tâm trạng đang vô cùng tốt: “Đang làm gì vậy? Lâu như vâỵ mới chịu nghe điện thoại.”

Lâm Vị lười biếng trả lời: “Có chuyện gì sao? Chuyện gì để em kích động tới vậy.”

“Không có gì thì không được gọi cho anh hả? Nghĩ là biết không muốn tiếp điện thoại em rồi, lâu rồi không gặp, anh cũng không có chút nào nhớ em.” Tràn tiểu công tử giọng điệu bao hàm tủi thân lên tiếng trách móc.

Lâm Vị phì cười một tiếng: “Làm gì mà nghiêm trọng như vậy, anh chỉ không nghĩ là em thôi.”

Đầu dây bên kia Trần Minh Nhất cũng không tiếp tục giữ hình tượng “thiếu phụ u oán nơi khuê phòng” nữa, ngữ khí nhẹ nhàng nói với Lâm Vị: “Anh đang đợi điện thoại ai sao? Chân ổn rồi chứ?” Trần Minh Nhất vì mới tiếp nhận biên tập chuyên môn cho một ca sĩ, ước ao tạo nên xu thế mới trong làng nhạc nên nay đây mai đó khắp nơi tham dự các cuộc hội nghị, phát hành album, các chương trình… bình thường cũng chỉ có thể hỏi han Lâm Vị qua điện thoại.

“Đươc rồi, anh giờ nhảy còn được nữa là, em ở trên trời rơi xuống sao?” [ý Lâm Vị là chân ok lâu rồi mà Minh Nhất giờ còn hỏi] Vừa nói đến chân phải bị thương, Lâm Vị lại không thể đè nén mà nhớ đến khuôn mặt dịu dàng của Lương Cảnh Thâm, nhớ đến khoảng thời gian phải nằm giường bệnh nhưng lại có một người luôn bênh cạnh, yêu thương chăm sóc.

Cảm giác chính mình có điểm không thích hợp, Lâm V

ị thu lại thần tình nơi đáy mắt, chỉ nghe Trần Minh Nhất nói: “… cuối cùng cũng có một khoảng thời gian nghĩ ngơi, hôm qua em về lại Hồng Kông rồi, anh vẫn ở nhà chứ? Anh ngoài trừ đi làm cũng chẳng đi đâu. Hôm nay em mang anh đến chỗ này.” Lại dùng thanh âm mềm mại uyển chuyển mà nói: “Tiệc tối lần trước định mang anh đi rồi, ai ngờ anh lại đi đứng không cẩn thận, cả người thơm ngát một mùi rượu. Hôm nay anh chắc chắc phải đi với em.”

Lâm Vị vuốt vuốt cánh tay vừa đột nhiên nổi gai ốc, hơn nữa tthực sự cũng đã quá lâu không gặp Trần Minh Nhất hoạt bát hiếu động, không thể làm gì khác hơn là đáp: “Buổi tối em đến dưới lần rồi gọi anh.”

Trần tiểu công tử hoan hô một tiếng, hi hi ha ha với Lâm Vị vài câu, mỹ mãn vui mừng mà gác máy.

Lâm Vị nghĩ đến bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ đêm đó, lần đầu gặp gỡ Lương Cảnh Thâm, nhìn khuôn mặt lạnh lùng xa cách của anh, nhìn xa xôi quá đỗi, mới đó mà đã hơn nửa năm, cậu và anh cũng dây dưa không dứt, lòng chợt cảm thán: Thế giới này quả là kỳ diệu.