“Đại ca. . . . . .”
“Ừ?”
“Ngươi không thể ở lại kinh thành sao?”
“Kinh thành không phải là nơi ta có thể sinh sống an ổn lâu dài, mỗi lần trở lại nơi này là y như rằng lại xảy ra chuyện, có lẽ, ta thật sự không thích hợp với nơi này.”
“Không phải, ta muốn. . . . . .” Sắc mặt Tiểu Tứ căng thẳng, dường như chất chứa tâm sự “Đại ca, ta chỉ muốn có ngươi bên cạnh, mỗi lúc ta buồn phiền, ta chỉ cần được nhìn thấy ngươi là hạnh phúc lắm rồi.”
“Sẽ có người như thế, sau này ngươi sẽ thích một người còn hơn như vậy, chỉ sợ tới lúc đó ngươi còn không nhớ có một đại ca là ta đây. . . . . .”
“Sẽ không, ta. . . . . .”
“Tán gẫu chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Thôi Ân Trạch bước đi thong thả mà vào, khiến câu chuyện của hai người bị gián đoạn.
“Không có gì, ngươi mới đi đâu về?” Niệm Nghiễn theo thói quen mà rót cho Thôi Ân Trạch một chén trà.
“Giải quyết nốt một vài chuyện tồn đọng trước kia. Lão Tứ, ta và đại ca ngươi còn ở lại đây rất lâu, để hôm khác huynh đệ các ngươi lại hàn huyên đi.”
Niệm Nghiễn không nói gì thêm, y cũng không muốn nói chuyện với Tiểu Tứ về vấn đề kia nữa.
“Dạ, phụ hoàng.” Tiểu Tứ có chút cô đơn, không chỉ vì bị Thôi Ân Trạch làm cho mất hứng mà bởi vì khi đại ca ở chung với phụ hoàng, giữa hai người hình thành một thế giới vô hình mà mãnh liệt, dù là ai cũng không thể bước vào thế giới đó.
Nhân triết đi rồi, hai người ngồi ngay dưới tán cây trong trang viên mà ăn qua loa vài món điểm tâm. Hạ sắp tàn, Niệm Nghiễn vừa uống trà trái cây ướp lạnh, vừa nhìn hoàng hôn xa xa, trong đầu đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện.
“Sau này, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi đi đâu thì ta theo đó, ta cũng chẳng có chuyện gì để làm.”
“Vậy sao. . . . . .”
Những ngày hai người ở kinh thành rất thanh nhàn, đối với hai kẻ đã quen đương đầu với sóng to gió lớn như hai người thì thật là nhàm chán, cả ngày không có việc gì để làm, ăn uống cũng không thông đành phải tìm đối phương mà phát tiết —— cãi nhau rồi lại đánh nhau.
Hai người từ nhỏ lớn lên trong những hoàn cảnh khác nhau nên tất nhiên nhiều quan niệm sống của họ cũng không hề giống với đối phương – ví dụ như Thôi Ân Trạch quen ăn sung mặc sướng, mọi thứ hắn sử dụng đều phải là những thứ xa xỉ, đắt tiền nhất trong khi Niệm Nghiễn lại quen sống cần mẫn, đề cao tiết kiệm – chỉ riêng chuyện này thôi mà hai người đã đấu võ mồm với nhau không dưới chục lần.
Võ công của Niệm Nghiễn ngoài phận do sự phụ Dị nhân truyền thụ thì còn lại đều học từ Phong Vong Trần – kẻ thù số một của Thôi Ân Trạch nên hắn vô cùng khó chịu, chỉ cần có cơ hội thì sẽ ngay lập tức chê bai võ công của Mặc giáo không có bài bản, cũng chẳng có ai biết đến. Niệm Nghiễn lại rất bực mình với những chiêu thức tàn ác của Cổ Âm phái, hai người cứ nói qua nói lại một hồi chắc chắn sẽ dẫn đến đại chiến mộ trận. Tất nhiên, Thôi Ân Trạch thương hoa tiếc ngọc nên chỉ dùng vài chiêu cơ bản, Niệm Nghiễn lại nghĩ là hắn dám coi thường mình.
Hai người đùa giỡn với nhau nửa tháng như thế, kết cục là ——
“Ngươi muốn làm gì?” Niệm Nghiễn trừng mắt nhìn nam nhân đang nằm đè lên mình mà cười gian xảo. Từ sau chuyện ở quán trà, Niệm Nghiễn tăng cường canh phòng nghiêm ngặt nên Thôi Ân Trạch chưa có cơ hội động thủ, không ngờ, đêm nay vẫn bất cẩn để cho hắn có cơ hội làm càn.
“
“Bảo bối, đã qua nhiều ngày như vậy, chúng ta chưa cùng nhau ôn lại chuyện xưa lần nào a, ta lại không muốn miễn cưỡng nhưng ngươi lại thật tàn nhẫn a~, ngươi coi . . .” Dứt lời, Thôi Ân Trạch trưng ra một vẻ mặt bi thương, nắm lấy tay Niệm Nghiễn đưa xuống phía hạ thân của mình.
“Ngươi . . .vô sỉ . . .” Niệm Nghiễn rụt tay lại trước khi bị thứ to cứng kia thiêu cháy.
Thôi Ân Trạch cũng không thèm để ý, nhanh chóng thoát hết y phục trên người rồi chạy tới cởi hết phần thân trên của Niệm Nghiễn.
“Không cần. . . . . .” Nói thật, nhiều ngày như vậy chưa giải quyết, đối với một nam tử trưởng thành thì quả là khó chịu nên khi tên kia vừa chạm vào người, cơ thể Niệm Nghiễn đã lập tức phản ứng, khắp nơi, sóng tình dâng trào.
“Ngươi thẹn thùng gì nữa, mau chiều ta đi, bảo bối.” Thân thể mềm nhũn, nóng rực của đối phương khiến Thôi Ân Trạch biết bảo bối của hắn dần thích thú với những chuyện hoan ái này, lần này chắc là được ăn uống no nê một phen rồi.
Nếu Niệm Nghiễn muốn thì y hoàn toàn có thể chống lại sự tiến công của Thôi Ân Trạch. Nhưng . . . cứ mỗi lần tên kia nổi máu dê mà dờ dẫm trên người là Niệm Nghiễn lại nhũn cả ra, đặc biệt là phần eo, còn có . . . còn có . . . cả chỗ phía sau nữa . . .
Không, chẳng lẽ bản chất của mình là như vậy? Ta sao lại *** đãng thế này. . . . . .
“Đừng nghĩ vớ vẩn, ngươi không hề *** đãng chút nào” như đọc được ý nghĩ của Niệm Nghiễn, Thôi Ân Trạch bồi thêm “Tất cả đều là lỗi của ta, là do ta đã khiến ngươi như vậy, ngươi không cần phải tự trách mình, chỉ cần hưởng thụ thật tốt là được rồi.”
Niệm Nghiễn còn đang ngây ngất mà ngẫm nghĩ những lời Thôi Ân Trạch vừa nói thì hắn đã nhanh tay, trắng trợn lột bỏ hai mảnh quần áo mỏng manh trên người Niệm Nghiễn – một dáng người thon thả, xinh đẹp cứ thế mà hiện ra trước mặt Thôi Ân Trạch.
“A!” Niệm Nghiễn phản ứng, lấy tay che đi thân hình lộ liễu thì bị Thôi Ân Trạch ngăn lại, đặt tay y về phía sau.
“Bảo bối, nhìn cho kỹ, xem ta ‘yêu’ ngươi như thế nào!” Nói xong liền cúi đầu. . . . . .
“A! Ngươi, ngươi. . . . . .”
Ai ngờ Thôi Ân Trạch lại bất ngờ ngậm tiểu kê kê của Niệm Nghiễn vào miệng. Niệm Nghiễn không hề có trải nghiệm nào về loại tình huống này, lập tức la to ái ái.
Nhiệt độ ấm áp của khoang miệng khiến Niệm Nghiễn thoải mái đến mức không tự chủ mà nhấc mông lên, nhưng Niệm Nghiễn vẫn cố tình liều mạng lắc đầu cự tuyệt loại khoái cảm này.
Cơ thể lắc lư thích thú, đối phương lại tận tâm không nề hà mà phục vụ. Chỉ một lát sau, Niệm Nghiễn hét lên thỏa mãn, nhiệt dịch phun trào trong miệng Thôi Ân Trạch.
“Ngươi —— ngươi ——” Niệm Nghiễn trợn to mắt khi thấy Thôi Ân Trạch cứ thế mà ngậm dịch thể của y trong miệng, không rớt một giọt nào ——
Thôi Ân Trạch không nuốt tinh hoa của Niệm Nghiễn, sau một lúc đã phun ra lòng bàn tay rồi dùng nó mà xoa lên cặp mông căng chắc của Niệm Nghiễn, vừa xoa lại vừa bóp thật mạnh.
“A. . . . . .” lại là một đợt khoái cảm tê người kích thích, Thôi Ân Trạch đã mang ngón tay dính đầy dịch thể của mình cho cái miệng nhỏ của Niệm Nghiễn thưởng thức.
“Tại sao. . . . . . Mỗi lần ngươi đều biến ta thành kẻ bại hoại như vậy?” sao lại khiến cho ta càng ngày càng mê luyến thứ xúc cảm này, có thể vui vẻ mà khát cầu sự va chạm hung bạo của nam nhân.
“Ta chỉ muốn ngươi hạnh phúc, vui vẻ. . . . . . Niệm của ta. . . . . .” Giọng nói Thôi Ân Trạch trầm thấp chứa đầy dục vọng gọi mời tựa như có ma lực khiến thân thể Niệm Nghiễn càng thêm khát khao. . . . . .
Được hai ngón tay khuếch trương, huyệt sau dần trở nên mềm mại, Thôi Ân Trạch vừa lòng mà cười ranh mãnh. Chút tài nhỏ này hắn đã biết từ lâu, nhưng đây là người đầu tiên mà hắn tận tâm hầu hạ như vậy, trên đời này chưa và sẽ không có kẻ thứ hai.
“A. . . . . .” Ngón tay của đối phương cố tình ma sát vào vách tường mềm mại, cọ xát một lần rồi lại móc móc thêm lần nữa. . . . . . Niệm Nghiễn sợ nhất chính là thứ kĩ xảo này, khiến y mất hồn, muốn sống không được, muốn chết không xong. . . . . .
Nam nhân một lần nữa đè lên thân mình Niệm Nghiễn, gập hai chân của y về phía ngực, cơ thể Niệm Nghiễn vốn mềm dẻo nên mọi chuyện vô cùng thuận lợi.
“Không. . . . . .” Niệm Nghiễn rất xấu hổ khi bản thân ở trong những tư thế như bây giờ, tuy rằng ban đêm trời tối nhưng có ánh trăng, nam nhân chắc chắn có thể nhìn rõ không thiếu một thứ gì.
Quả thật như vậy, dưới ánh bạc, đóa cúc hoa nhỏ xinh của Niệm Nghiễn không ngừng nở ra, khép lại như nức nở, thổn thức mà quyến rũ, gọi mời thứ cự vật kia đi vào. Nhìn thấy khuôn mặt ngây dại đỏ ửng vì sung sướng trái ngược hoàn toàn với phản ứng cố chấp của cánh tay, Thôi Ân Trạch càng nổi lên ham muốn chinh phục kẻ khẩu thị tâm phi dưới thân.
Hắn cởi khố tử, kéo tay của Niệm Nghiễn qua vuốt ve bảo kiếm to lớn của mình. . . . . .
“A!” Niệm Nghiễn giống như chạm phải thanh sắt nung ngàn năm, theo phản xạ mà rụt tay lại, Thôi Ân Trạch nhanh chóng bắt lấy tay y.
Đáng giận, tại sao của hắn lại lớn như vậy. . . . . .
Niệm Nghiễn có chút khiếp đảm, tuy rằng không còn sợ hãi, cũng không phải lần đầu tiên, thậm chí hôm trước ở trong quán trà, y không mất một giọt máu nào. Nhưng —— cứ nghĩ đến cảnh Thôi Ân Trạch dùng sức đẩy vật thể nóng bỏng kia vào huyệt nhỏ của mình thì thật là. . . . . .
Hắn đang muốn làm gì. . . . . . Không, không thể. . . . . .
Tay của Niệm Nghiễn đang dừng lại trước huyệt khẩu của chính mình, y hoàn toàn có thể cảm nhận được sự nóng của nam vật bên cạnh, biết nó không chịu dừng lại tại đó. . . . . . .
“A. . . . . . A a. . . . . .”
Đột nhiên, không hề báo trước, Thôi Ân Trạch nắc mạnh phần eo, chỉ một động tác mà cự vật đã đi được nửa đường, quá bất ngờ, Niệm Nghiễn hoảng hốt mà rên la.
Động tác của nam nhân thật dịu dàng, dừng lại một chút, Thôi Ân Trạch cúi xuống mút lưỡi Niệm Nghiễn, được một khắc, hắn lại tiếp tục hoạt động.
Giúp Niệm Nghiễn lau mồ hôi trên trán, Thôi Ân Trạch tăng tốc phần thân dưới. Sự ân cần này khiến cảm giác đau đớn chậm rãi giảm bớt, thân thể dần thả lỏng, cảm giác khoái hoạt quen thuộc bắt đầu chiếm lĩnh đại não.
Dù sao thì, ngày mai. . . . . . Ta cũng sẽ rời khỏi đây, đêm nay, phóng túng một lần đi. . . . . .
Dưới sự va chạm ngày càng mãnh liệt của đối phương, Niệm Nghiễn vẫn có thể thanh tỉnh, nhấc cao chân, cố tình kẹp thật chặt . . . rên rỉ vừa *** loạn vừa khát cầu, theo bản năng mà tiếp nhận sự nhiệt tình của nam nhân./