Một buổi tối nghĩ đông nghĩ tây, đương nhiên là rất khó ngủ. Nửa đêm mơ mơ màng màng lại thấy có kẻ nào chán sống mà leo lên người mình, Niệm Nghiễn dụi dụi hai mắt./

“Ngươi muốn làm gì?” Đối với một người còn chưa ngủ đủ giấc đã bị kẻ khác quấy rầy – tất nhiên không hề muốn nhã nhặn với kẻ ấy làm gì, huống chi tên này vẫn dùng biện pháp biến thái như vậy.

Thôi Ân Trạch làm càn ngồi chồm hỗm trên người Niệm Nghiễn, vốn định hôn y cho tới khi y khó thở mà tỉnh dậy mới thôi, không nghĩ tới Niệm Nghiễn lại chưa ngủ say, mới vừa hành động, y đã mở mắt – trừng to như nhìn thấy quỷ háo sắc.

“Không có gì, gọi ngươi xuống giường mà thôi. Nhanh lên đi, một lát nữa gặp nhau tại cửa sau của khách ***.” Thôi Ân Trạch thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ung dung mà leo xuống giường, thuận tiện giúp Niệm Nghiễn thu dọn chút hành lý.

Niệm Nghiễn hung hăng địa trừng mắt liếc theo bóng người đã khuất dạng, không khỏi thầm than số mình sao lại khổ như thế – bỗng đâu lại bị con sắc lang này ám suốt không thôi.

Chưa tới một nén nhang, rửa mặt xong xuôi, Niệm Nghiễn bước ra đại sảnh. Xuống lầu đã thấy Thôi Ân Trạch đang đứng ở cửa để chờ mình. Niệm Nghiễn lúc này có chút phân vân. Có nên bỏ qua chuyện quá khứ hay không? Chẳng lẽ mình muốn cùng hắn ở chung một chỗ hay sao? Mình có thể coi hết thảy những chuyện kia như chưa từng phát sinh được không?

Nghĩ vậy, Niệm Nghiễn lập tức hạ quyết tâm—— nếu đã muốn sống vui vẻ, muốn đối mặt với tương lai thì trước hết phải vượt qua bóng ma quá khứ. Nếu trốn không thoát, tại sao không ưỡn ngực mà nghênh chiến?

Bước vài bước lại gần người kia, ánh nắng ban mai mặc dù dịu nhẹ cũng khiến người ta không khỏi chớp mắt mấy lần. Nắng mai như sưởi ấm cả tâm hồn, lạnh giá đêm qua tan biến đi đâu hết cả!

Niệm Nghiễn thấy nam nhân hơi hơi hướng mình mà cười cười, một tay còn đưa ra tỏ vẻ muốn dìu y tiếp bước . . . . . . .

Vô sỉ – Niệm Nghiễn mắng thầm trong bụng.

. . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . .

Trên xe ngựa ——

Xe này không hề nhỏ, bố trí thực hoa lệ, rèm che bốn phía đều được làm bằng màn gấm, so với nơi ở của phú gia còn có phần xa xỉ hơn. Bên trong xe ngựa, có hai người đang ngồi, một kẻ thì thoải mái, khoái hoạt mà tựa vào chiếc gối dày giữa xe. Kẻ còn lại ngồi thu lu trong một góc.

Thôi Ân Trạch cũng không muốn khó dễ Niệm Nghiễn, hắn biết người này chịu đi cùng đường với mình đã là sự nhượng bộ hiếm có, không nên được voi lại đòi tiên. Với tay sang bên cạnh lấy một cái giỏ tre, trong giỏ có mấy cái bánh bao nóng hổi và một chén cháo trứng muối.

“Ngươi đi vội vàng, chắc chắn chưa dùng điểm tâm, ta sai người chuẩn bị một chút cho ngươi – nghe nói là mua ở tiệm bánh nổi tiếng nhất thành.”

Thôi Ân Trạch muốn đưa qua, lại bị Niệm Nghiễn chối từ.

“Ta không đói bụng, không muốn ăn.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta đút thì mới chịu ăn?” Thôi Ân Trạch “bắt trúng mạch” của Niệm Nghiễn, dồn y vào thế không thể từ chối nếu không muốn cảnh tượng nồng đượm tình cảm kia diễn ra.

Trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, Niệm Nghiễn tiếp nhận bánh bao cùng chén cháo, ngoạm một miếng thật to vào bánh bao cho hả giận. Thôi Ân Trạch khẽ cười.

Mới cắn miếng đầu tiên đã cảm nhận được hương vị bánh này rất ngon – không hổ là loại bánh nổi tiếng nhất thành, lại đang đói bụng, Niệm Nghiễn ngấu nghiến một lúc hết ba cái bánh bao.

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Ăn uống no đủ, Niệm Nghiễn mới nhớ tới chính sự.

“Thành châu, nghe nói Liễu Thành Thành vừa mới xuất hiện ở đó, chắc hẳn hắn đang phác thảo kế hoạch tiếp theo.”

“Ngươi tìm hắn làm gì?”

“Không phải rất rõ ràng sao? Hắn ta đến Đại Vũ lần này chắc chắn là có âm mưu gì đó, không thể chỉ dừng lại ở việc bắt cóc hụt đám võ lâm nhân sĩ kia. Hơn nữa, độc trên người ngươi cũng phải tìm hắn để lấy thuốc giải, Đại Vũ ta không có giải dược cho thứ thuốc độc này.”

“Ra là vậy.” Độc trên người mình quả thật là một vấn đề lớn, không nói tới việc vì nó mà mình mất đi nội lực, khiến võ công có cũng như không; nhưng nguy hiểm hơn chính là thứ “tác dụng phụ” của nó không biết bao lâu lại phát tác một lần.

“Nhưng mà, ta nghĩ, nếu như có thể giải được độc chất mà vẫn giữ được thứ độc tính kia thì thật tốt.”

Biến thái! Ngươi càng ngày càng hạ lưu, tốt xấu gì cũng là một nam tử sắp bước vào tuổi tứ tuần, chẳng lẽ ngươi không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào?

Trừ bỏ Thôi Ân Trạch thỉnh thoảng gợi vài câu chuyện, hai người hầu như không nói thêm với nhau lời nào. Niệm Nghiễn thì luôn trong tư thế phòng thủ sẵn sàng chiến đấu – ngồi thẳng người, cứng ngắc như khúc gỗ gần cửa xe. Đến lúc bước xuống, tưởng chừng không đứng lên nổi – Thôi Ân Trạch lại được một phen cười nhạo, châm chọc bảo bối của mình./