Vật trong khố nội trướng lên càng lúc càng to, Niệm Nghiễn chưa từng có thứ dục vọng mãnh liệt như vậy. Hơn hai mươi năm làm người, kinh nghiệm ân ái của y với nữ tử – chỉ có duy nhất thê tử Tiểu Lưu của mình; còn đối với nam nhân thì . . . thì đều do tên Thôi Ân Trạch kia chủ động, đơn phương bắt buộc(Tiểu Nam : Xạo quá à, không biết ai từng cầu xin người ta á ~~). Cảm giác khoái hoạt đến run người này không hiểu sao lại mãnh mẽ như thế.

“Ân. . . . . . A. . . . . .” Không thể khống chế thứ thanh âm *** đãng của mình, tay phải cầm lấy khí cụ, tay trái muốn vươn lên mà che miệng – nhưng cảm giác thích thú đã đạp bay tất cả, y không muốn nhịn nữa, Niệm Nghiễn muốn phóng thích tất cả. . . . . .

“Cáp. . . . . . A. . . . . .” Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, lớp da mỏng nơi đầu khấc không ngừng mở ra, cụp lại – cộng thêm sức ép nơi bàn tay, Niệm Nghiễn đã gần đạt tới cao trào.

“A…….!” Một tiếng rên rỉ cao vút vang lên, chất lỏng nhờn nhợt màu trắng mạnh mẽ tuôn trào ra bên ngoài, thỏa mãn đến mê người, Niệm Nghiễn không thể tự chủ mà buông tay ra, cứ thế, phân thân co rút phóng tinh bắn cả lên mặt.

“Ân. . . . . .” Dư vị sau khi tới đỉnh vẫn vây quanh Niệm Nghiễn, thở hổn hển, hai mắt bỗng dưng hoa lên – Niệm Nghiễn ngồi phịch xuống giường, tưởng chừng trong cơ thể đã không còn một chút khí lực.

Đây là tác dụng phụ của thứ độc dược kia? Quả nhiên không hổ là . . . . xuân dược, rất mãnh liệt. Dù sao thì cảm giác này cũng thật—— thật thoải mái. Đã lâu không phát tiết dục vọng như vậy—— dù có cố gắng kiềm chế đến mấy, Niệm Nghiễn cũng vẫn là một nam tử trưởng thành, đang ở độ tuổi sung mãn, thành thục về tính dục; cho dù chỉ đơn thuần là giải quyết nhu cầu sinh lý thì cũng không thể không có được.

Cảm giác sau khi giải phóng thật dễ chịu . . . . . hai mắt của Niệm Nghiễn bị một lớp sương mờ che phủ, tình thú mãnh liệt lúc nãy vẫn còn chất chứa trong người, Niệm Nghiễn lim dim nằm phe phẩy trên giường. Y phục đã cởi toàn bộ, cơ thể rắn chắc thon dài duỗi thẳng, đêm đã khuya nhưng Niệm Nghiễn không cảm thấy lạnh, vận động kịch liệt khiến thân thể vẫn nóng rực như lửa.

Niệm Nghiễn không hề hay biết, giờ khắc này, chiếc eo thon nhỏ, thân thể gợi cảm, cặp mông nhỏ nhắn trắng nõn – đang bị một kẻ đứng bên ngoài nuốt nước miếng mà thèm thuồng – bộ dạng *** đãng vừa rồi của Niệm Nghiễn khi tự an ủi chính là một thứ xuân dược cực mạnh đối với Thôi Ân Trạch – lần đầu tiên nhìn thấy bảo bối như thiên thần của mình thủ *** trong hoang dại, cuồng loạn – bảo bối ngày thường lạnh như băng của hắn cũng có hứng thú dạt dào như vậy. Xem ra, trước đây là do ta chưa tận lực rồi!

“Hô. . . . . .” Niệm Nghiễn đang thoải mái mà lẩm bẩm. Thời điểm cao trào, tất cả phiền não trong lòng đều tan biến, Niệm Nghiễn rất sợ mình sẽ chìm đắm trong thứ khoái cảm chết người đó——Sao? Sao lại thế này, phân thân vừa mới thoái trào còn xụi lơ vậy mà bây giờ lại phản ứng ngóc đầu làm loạn, không lẽ một lần vẫn chưa đủ?

Kích thích lần này so với lần trước càng thêm mãnh liệt, Niệm Nghiễn không kịp suy nghĩ điều gì cả, không tự chủ mà cầm lấy phân thân, bắt đầu hoạt động lên xuống.

“Sao lại thế này?” Liễu Thành Thành, ngươi rốt cuộc đã dùng thứ thuốc gì, tại sao càng được thỏa mãn lại càng thêm hứng thú, muốn mãi không thôi. Niệm Nghiễn hơi chút xấu hổ, nhưng khoái cảm nhanh chóng bao trùm, chỉ ao ước sớm làm dịu cái thứ trướng to phía dưới, phóng tinh thêm một lần nữa.

“Á. . . . Á. . . .. .A. . . . .ân . . . .”

Trong miệng tràn ra những tiếng rên rỉ sung sướng, mùi dịch thể hòa trộn cùng mùi mồ hôi khiến căn phòng ngập tràn không khí *** loạn. . . . . .

Đột nhiên, Niệm Nghiễn cảm thấy có một thứ thật nóng bao trùm lấy phân thân của mình. Cảm giác rất quen thuộc, hoảng hốt nhìn xuống, chính là . . . là hắn, là hắn!

“Ngươi! A. . . . . .” Vừa định lên tiếng, kỹ thuật cao siêu của đối phương đã khiến Niệm Nghiễn xụi lơ, ngửa đầu về phía sau tỏ vẻ thỏa mãn.

Thôi Ân Trạch một tay bóp nhẹ cơ ngực săn chắc của Niệm Nghiễn, tay kia gắt gao quấn lấy phân thân Niệm Nghiễn, còn “tàn ác” mà xoay qua xoay lại mấy vòng. . . .

“A. . . . không. . . . . Á. . . . . . .”

Khoái lạc đột ngột dâng trào khiến Niệm Nghiễn không kịp chuẩn bị. Dù lo lắng không biết nam nhân định làm gì nhưng chính loại sợ hãi này lại sinh ra một loại cảm giác thích thú khó tả, Niệm Nghiễn hưng phấn bội phần, toàn thân phát run. . .

Thôi Ân Trạch cảm nhận được nỗi sợ và cả hưng phấn đang sục sôi trong người Niệm Nghiễn, hắn khẽ cắn vành tai y “Yên tâm, ta sẽ rất nhẹ nhàng.”

Tim Niệm Nghiễn đập thình thịch như điên, điên vì những ước muốn gợi dục của nam nhân kia. Thôi Ân Trạch ngước lên, dụi sát đầu mình vào đầu Niệm Nghiễn. Hai đôi môi áp sát vào nhau, một loại ham muốn xác thịt bùng cháy, Thôi Ân Trạch cắn mạnh vào môi Niệm Nghiễn như muốn nuốt trọn cánh môi anh đào phấn nộn.

“A. . . .” Vừa đau đớn lại thích thú, Niệm Nghiễn xoay người vặn vẹo vô tình làm cho phân thân của mình đang bị Thôi Ân Trạch nắm chặt tăng thêm ma sát – khoái cảm truyền lên đỉnh đầu, mạch máu nơi thái dương run lên.

Vô tình khép môi lại nhưng không hiểu sao lại mút phải môi đối phương – Thôi Ân Trạch cho rằng bảo bối đang ngầm hưởng ứng, mút mạnh lưỡi Niệm Nghiễn – một nụ hông nồng cháy dây dưa không ngừng. Khó lòng mà chối từ, Thôi Ân Trạch xích lại gần hơn, bắt đầu sờ soạng khắp người Niệm Nghiễn, từng luồng sóng kích tình lan truyền khắp cơ thể.

Chỉ thoáng chốc, Niệm Nghiễn đã không thể tự chủ, đầu óc chỉ còn biết rung cảm và đòi hỏi. Niệm Nghiễn hận chính mình *** đãng, cho dù chỉ ở trong tay nam nhân mà cũng có thể hưng phấn như vậy, phản ứng thành thật của cơ thể đã bán đứng chủ nhân của nó.

Tay phía dưới của Thôi Ân Trạch ngừng lại, chuyển sang cởi bỏ y phục trên người mình. Không bao lâu sau, hai người đã ở trong tư thế trần như nhộng trước mặt nhau.

Thôi Ân Trạch ép sát, đè chặt lên người Niệm Nghiễn, hai tay ôm riết lấy người phía dưới, môi đi tìm vị ngọt của môi. Tay thì tham lam lần mò xuống tấm lưng thon dài, thả xuống bờ mông săn chắc, xoa, nắn, bóp mạnh. Niệm Nghiễn rên lên, không tự chủ mà ưỡn người, vùng hạ thể hai người chà sát vào nhau.

Niệm Nghiễn đỏ mặt vì có thể cảm nhận được tính khí của nam nhân kia vô cùng to lớn, lại đang nóng rực, cứng ngắc như thép mới ra lò. So sánh với thứ tương tự của chính mình, Niệm Nghiễn có chút không cam tâm, lại nghĩ tới thứ kia từng ra vào không biết mệt mỏi nơi hậu đình nhỏ bé của bản thân – Niệm Nghiễn lắc đầu sợ hãi, không tin được chuyện đó đã từng xảy ra.

Thôi Ân Trạch hôn như điên loạn trên mặt, rồi xuống cổ, cắn nhẹ từng cái từng, cái lên chiếc cổ trắng dài – dường như chưa đủ, còn mút chặt xuống làn da, dùng sức kéo nó vào miệng rồi thả ra tạo nên những tiếng kêu “Chụt! chụt!”

Bàn tay thô ráp sờ soạng lên vùng da mịn màng, mẫn cảm, bóp hai khối tiểu châu, nhào nặn, mân mê hai thứ vũ khí lợi hại của Niệm Nghiễn. . . .

“Ngô. . . . . . Ô. . . . . .” Lịm người đi vì tê tái, hai thứ phân thân phía dưới theo nhịp lên xuống của Thôi Ân Trạch mà không ngừng cọ xát vào nhau. Phân thân Niệm Nghiễn đã cứng tới cực điểm, theo phản xạ, tiết ra vài giọt dịch thể nhờn nhợt.

Sợ hãi, hưng phấn, xấu hổ . . . . liên tiếp công kích, Niệm Nghiễn nhẹ nhàng mà khóc nức nở.

Thấy Niệm Nghiễn như vậy, Thôi Ân Trạch không thể cầm lòng – suốt hai năm qua, hắn không hề chạm qua người nào khác – nghĩ tới việc suốt hai năm ròng không được hưởng thụ thân thể mê người kia – Thôi Ân Trạch tự hỏi không biết vì sao mà mình lại có thể vượt qua những ngày tháng đó. Nhưng đã chờ được hai năm, hắn cũng sẽ không vội. Với lại, hưng phấn như vậy, nếu bây giờ tiến vào chắc chắn bản thân mình cũng bị tảo tiết – như thế thì thật mất mặt với bảo bối. Cứ từ từ đã, trước tiên phải khiến cho người kia sung sướng như tiên.

Dáng vẻ Niệm Nghiễn khóc lóc lúc này hệt như một xử nam lần đầu tiên nếm trải sự đời – càng thêm bồi đắp cho tình thú của Thôi Ân Trạch. Nhẹ hôn lên má, dùng lưỡi liếm đi những giọt nước mắt kia. Thôi Ân Trạch nhận ra, mình chưa từng đối xử với y dịu dàng như vậy, những lần hoan ái trước, hắn chỉ giống như dã thú mà thỏa mãn chính bản thân mình, mập hợp chỉ toàn dục vọng, thấm mùi máu tươi.

Nhưng giờ phút này, Thôi Ân Trạch lần đầu tiên có loại hứng tình như vậy, cứ như một thứ thuốc phiện, thử rồi thì không thể không muốn thử thêm một lần nữa.

Thôi Ân Trạch di chuyển xuống phía dưới, hấp tấp liếm dọc theo các thớ thịt săn cứng nơi cơ bụng rồi lại di chuyển lên vùng ngực nở nang. Mút khai khối tiểu châu vào miệng, dùng lưỡi là rà rà tạo thêm khoái cảm cho người kia.

“A. . . . . . A. . . . . . Không. . . . . Dừng lại!”

Thôi Ân Trạch cười tà tà, luồn người xuống phía dưới, áp lòng bàn tay vào khối u giữa háng rồi bóp nhẹ.

“Á . . . . .”

Úp mặt vào hạ thân, cảm nhận sức nóng đang tỏa ra từ đấy, thứ mùi nam tính nơi đám mao rậm rạp xông thẳng vào mũi khiên Thôi Ân Trạch mê say không dứt, hai năm rồi, hắn lại có được bảo bối mà hắn ngỡ rằng mình đã đánh mất.

Liếm dọc hai bên háng, nhẹ nhàng chạm vào hai khối tiểu cầu.

“A. . . . . . A. . . . . .Không cần, ta không cần” Niệm Nghiễn xấu hổ, lần đầu tiên nam nhân này xâm phạm mình trắng trợn như vậy, đúng là có một thước lại muốn một tấc. Những lần trước hắn có quan tâm mình thế này đâu?

Nhìn thấy tiểu kê kê của bảo bối lúc này vì kích thích mà quyến rũ vô cùng, đầu nấm nhú ra he hé trong lớp da căng dãn, như nụ hoa còn e ấp, bên trong nụ hoa ấy, mật ngọt vẩn đục đã bắt đầu tuôn trào.

Thời cơ đã chín muồi, Thôi Ân Trạch bắt đầu hành động . . . . .

Không do dự, Thôi Ân Trạch cúi xuống nâng thứ khí cụ kia ngẩng lên cao, dùng tay xoa xoa, dùng chính thứ mật ngọt do nó tiết ra thoa đều một lớp xung quanh đầu nấm. Niệm Nghiễn rên lớn, đầu nấm bị kích thích căng lên, nở ra, cảnh tượng giống hệt như một bông hoa đang bung cánh, nhị hoa đột ngột dâng lên trên.

Thôi Ân Trạch liếm láp, thưởng thức một chút mật ngọt tiết ra từ cái lỗ nho nhỏ nơi phân thân; miệng bao trùm lấy nó – hút mạnh – phân thân non nớt trượt sâu, chui thẳng xuống gần yết hầu. Niệm Nghiễn há hốc miệng thở dồn, hai chân run lên vì tê tái.

Đầu của Thôi Ân Trạch không ngừng lên xuống, xoay qua trái, xoay qua phải tăng thêm phạm vi và lực đạo ma sát, hai tay không ngừng vuốt ve đùi và cái bụng thon chắc của Niệm Nghiễn.

Rà lưỡi bên dưới đầu nấm, phân thân non nớt có đột ngột cứng thêm vài phần.

“Chậm. . . . . . Chậm một chút. . . . . . Cầu ngươi. . . . . .” Thắt lưng Niệm Nghiễn cong lên, đưa người mà đón lấy khoái cảm. Thôi Ân Trạch không thèm để ý lời cầu xin, động tác phía dưới càng thêm mạnh mẽ

“A. . . . . . A. . . . . . Không được, dừng lại, cầu ngươi. . . . . . Dừng lại!” Cuồng loạn lắc đầu, Niệm Nghiễn sợ bộ dạng *** loạn của mình lúc xuất tinh sẽ bị nam nhân nhìn thấy.

Ngón tay lại không chịu yên phận, rờ rẫm lại phía hậu đình, tách hai “lá chắn” cong nẩy sang hai bên, tay Thôi Ân Trạch rê nhẹ quanh mép cái miệng nhỏ. Niệm Nghiễn thất thần nhưng lại nhanh chóng bị khoái cảm phủ gục, không còn sức lực, đành nằm yên “chịu trận”.

Niệm Nghiễn ngây dại, cả người căng cứng như dây thừng, da thịt săn cứng lại. Thôi Ân Trạch càng mút mạnh mẽ, khao khát chờ đợi điều sắp xảy ra. Trong lúc rên xiết, phân thân Niệm Nghiễn nở lớn, giật lên từng hồi, cuối cùng thì “vỡ tung” trong miệng Thôi Ân Trạch :

“Nga. . . . . . Ân. . . . . . A!”

Một tiếng kêu dền vang, chất lỏng nóng bỏng lại phun trào một lần nữa. Thôi Ân Trạch biết bảo bối còn có chút e ngại nên nhanh chóng thả tiểu kê kê của y ra, để nó phóng thẳng lên trời thứ tinh hoa của nam nhân.

Động tác của Thôi Ân Trạch không hề dừng lại, quết nhẹ vào thứ dịch trắng đục, đặc quánh đang nổi bật trên đám mao đen tuyền, xoa một lượt thứ ấy khắp hạ thể.

Bị kích tình quá mạnh, lửa dục lại một lần nữa bộc phát, Niệm Nghiễn chỉ mong được chìm đắm trong khoái hoạt thêm một lần nữa, không biết do xuân dược hay xuân tình ?. . . . . . . . . . . . . . . . . .