Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua, có Liễu Thành Thành bên người bầu bạn, tâm tình Niệm Nghiễn cực kỳ hưng phấn. Buổi sáng thì hai người cùng nhau luyện võ. Võ công của Liễu Thành Thành không tồi, căn cơ cũng không tệ chỉ có điều lúc xuất chiêu thường hay nóng vội nên sức sát thương không cao. Được sự chỉ dẫn của Niệm Nghiễn, võ công của Liễu Thành Thành tăng lên trông thấy, vì thế hắn càng thêm kính ngưỡng vị đại ca này. Cơm chiều xong xuôi, hai người lại đi dạo quanh thành hoặc là ẩm trà, khai tửu. Nửa tháng này, Niệm Nghiễn và Liễu Thành Thành như hình với bóng./

Hai người đang cùng nhau dùng cơm tại Hỷ Lân lầu, Liễu Thành Thành đột nhiên nói một câu “Bạch đại ca, chi bằng, chúng ta kết bái đi.” Liễu Thành Thành không hổ là công tử chốn kim phấn thế gia, hầu bao rủng rỉnh, tiêu tiền như nước. Niệm Nghiễn không muốn mắc nợ hắn quá nhiều nhưng lại không chịu nổi tính khí “trẻ con” của Liễu Thành Thành mỗi lần y từ chối nhận cái gì từ hắn. Như ngày hôm nay, Liễu Thành Thành nằng nặc kéo bằng được Niệm Nghiễn tới tửu lâu xa hoa nhất Hồi An thành là Hỷ Lân lầu để ăn cơm. Tới nơi, Niệm Nghiễn bảo hắn nên gọi một ít thức ăn thôi cũng được, ai dè hắn lại sợ y tiết kiệm quá mức mà không chịu để bản thân mình hưởng thụ một chút – Liễu Thành Thành liền bao luôn toàn bộ lầu hai của Hỷ Lân lầu. Ai, quả nhiên mạnh vì gạo, mà bạo vì tiền.

“A? Khụ khụ. . . . . .” Đang cắn dở một miếng đậu hũ, Niệm Nghiễn mắc nghẹn trong cổ.

“Bạch đại ca ngươi không sao chứ, uống một chút nước đã.”

“Ngươi. . . . . . Khụ, tại sao lại đề cập đến chuyện này?” Niệm Nghiễn vỗ ngực cho tới khi cảm thấy dễ thở hơn.

“Quả thật ta cũng mới chỉ nghĩ tới chuyện này, ta là con một, chưa từng có một huynh đệ tỷ muội nào cả. Bạch đại ca khiến ta có cảm giác ngươi giống như huynh trưởng của ta vậy. Chúng ta lại có duyên, tâm đầu ý hợp, không lẽ, Bạch đại ca chê ta lỗ mãng?” Vẻ mặt Liễu Thành Thành thẳng thắn, nghiêm túc mà khẩn cầu, đôi mắt kiên định lộ rõ vẻ chân thành.

“Việc này, Thành Thành, đại ca hiểu ý của ngươi, ta cũng rất thích ngươi, coi ngươi như huynh đệ ruột thịt, nhưng ta có nỗi khổ khó nói, ta. . . . . . Không thể cùng ngươi kết bái.” Ngay cả tên thật của mình, mình còn chưa nói cho đối phương biết, làm sao có thể nhận lấy tấm chân tình của người ta được? Quá khứ của Niệm Nghiễn giống như một bức tường ngăn cách, tách đôi hai người. Có thể nói, thế giới của Niệm Nghiễn giống như một bầu trời chỉ toàn mây đen u ám, làm sao y có thể nhẫn tâm phá hủy khung trời đầy nắng, ngập gió của người này được?

“Bạch đại ca, tại sao? Ta rất muốn có một ca ca như ngươi, ngươi có nỗi khổ gì, không thể nói cho ta biết được sao?” Liễu Thành Thành thất vọng, khuôn mặt dài ra như một đứa trẻ vòi quà mà mẹ không cho, hắn chưa từng trải qua đau khổ gì, căn bản là không thể hiểu nổi những thương tổn mà Niệm Nghiễn phải trải qua.

“Thực xin lỗi, ta không muốn liên lụy tới ngươi, mong ngươi tha lỗi cho ta.” Có lẽ sẽ có một ngày, mình sẽ đem chuyện quá khứ mà thẳng thắn dãi bày cùng người thanh niên này, khi đó, hai người mới có thể kết bái huynh đệ với nhau được.

“Vậy. . . . . . Ngươi phải hứa với ta, nếu có muốn kết nghĩa huynh đệ, ngươi nhất định phải kết nghĩa với ta, không được đi tìm kẻ khác.” Liễu Thành Thành mất hứng, bĩu môi.

“Ha ha, đương nhiên! Ta sẽ không kết bái huynh đệ cùng người khác, ngươi cứ an tâm.” Liễu Thành Thành làm nũng mà bĩu môi nhìn cực kỳ đáng yêu như con đại cẩu lông rậm, cái đuôi nghoe nguẩy. Nói tới đệ đệ, Niệm Nghiễn lại nghĩ tới Tiểu Tứ – đứa nhỏ ngày nào còn mếu máo mà chạy đuổi theo phía sau y – nay đã là đế vương thống trị thiên hạ. Tiểu Tứ, hiện giờ ngươi sống ra sao . . . . .

Ánh mắt Niệm Nghiễn mơ hồ, đứng lên, xuyên qua khung cửa sổ mà nhìn về một nơi xa xa – nơi có những người thân yêu của mình. . . . . .

Cơm no rượu say, hai người quyết định đi dạo trong thành, còn chưa tới nửa tháng nữa sẽ tới võ lâm đại hội, một số nhân sĩ đã tụ tập tại Hồi An thành, khung cảnh vì thế càng lúc càng náo nhiệt.

Nào là những danh môn chính phái lừng lẫy trên giang hồ như Không Động, Vũ Đương, Hoa Sơn rồi lại có cả những môn phái mới quật khởi trong mấy năm gần đây, ví như Côn Sơn kiếm phái kia. Thật ra mà nói, người trên giang hồ cũng khó phân chánh tà, mỗi người lại mỗi ý, đúng là vô cùng cần thiết một người có chí, có tài, đủ sức mà tụ họp, dẫn dắt quần hùng. Từ sau khi triều đình tuyên bố không nhúng tay vào chuyện giang hồ nữa, ai nấy đều thấy hứng thú với chức vị võ lâm minh chủ kia. Không hứng thú sao được? Trước đây triều đình và Mặc giáo giao tranh, chức minh chủ kia chỉ là một tấm bình phong, một con rối trong tay Mặc giáo. Nay, Mặc giáo quy ẩn, người nào ngồi vào ghế võ lâm minh chủ nhất định sẽ nắm thực quyền, hiệu triệu võ lâm tử sĩ.

Không biết sư phụ có đến không? Tuy rằng sư phụ đã thoái ẩn giang hồ nhưng rất có thể sẽ đem đại sư huynh tới đây để tiêu khiển. Có lẽ —— có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn bọn họ một lần. Tưởng tượng tới điều này, Niệm Nghiễn lại cảm thấy vui sướng khó tả.

Niệm Nghiễn cùng Liễu Thành Thành vừa đi vừa cùng nhau đàm luận dăm ba câu chuyện chốn giang hồ, hai người càng nói càng hăng say, đi được một đoạn thì thấy phía trước có một đám người rất đông đang tụ tập —— liền bước tới xem đã xảy ra chuyện gì.

“Đại gia a, xin ngài thương xót, đây chính là trấn *** chi bảo của bổn tiệm, không thể bán a ~~” – nơi đang ồn áo chính là một cửa hiệu đồ cổ có tên là “Trầm Hương hiên”. Ngoài cửa, một lão bản ước chừng ngoài ngũ tuần đang cầu xin một tráng niên nam tử, mọi người vây xung quanh rất đông để xem náo nhiệt.

“Bổn đại gia cho ngươi nhiều bạc như vậy ngươi còn không bán, hừ! Không biết đại gia ta là ai? Ta chính là đường chủ của Vũ Đương phái lẫy lừng trên giang hồ a.”

“Đáng lẽ ra ngươi nên hiếu kính vật này cho ta mới phải, nhưng dù sao ta đây cũng là đại nhân – lòng dạ bao dung, cho ngươi bạc, ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Đúng là không biết tốt xấu là gì.” Kẻ cầm đầu đang nói lớn kia còn dẫn theo ba tên sai vặt.

“Không được a, đó là bảo vật do tổ tiên để lại, đừng nói là một trăm lượng bạc, cho dù là một vạn hai cũng không bán a.” Lão nhân than thở khóc lóc, hướng đối phương mà bái lạy. Tên Vũ Đương Đường chủ kia không thèm đoái hoài tới, đá văng lão ra bên cạnh, huênh hoang mà đi.

Những người đứng xem đều phê phán phái Vũ Đương hoành hành ngang ngược, nhưng lại sợ phiền phức nên cũng không ai dám đứng ra cản ngăn.

“Đứng lại! Các ngươi rõ ràng là vừa ăn cướp lại vừa la làng mà?” Liễu Thành Thành rốt cục nhịn không được , hắn vốn dễ dàng xúc động, lại thích bênh vực kẻ yếu.

“Chúng ta đã thanh toán cho lão, ai nói chúng ta cướp bóc.” Mấy người kia dừng cước bộ, quay đầu nhìn tên tiểu tử nhãi ranh đang khoa môi múa mép.

“Vậy mà cũng gọi là thanh toán, vậy ta sẽ trả cho các ngươi một trăm hai, mau đưa vật đó cho ta!”

“Tiểu tử, ngươi đang phá đám ta có phải không? Người đâu? Giáo huấn cho nó một trận!” Vũ Đương Đường chủ biết rõ rằng hành động vừa rồi của mình là không thể chấp nhận – không muốn dây dưa khiến nhiều người biết, hắn lập tức muốn xử lý tên tiểu tử trước mặt để nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

“Tại hạ mong được chỉ giáo, mời!” Nói xong, Liễu Thành Thành tung quyền hướng về phía ba tên đệ tử Vũ Đương.

Niệm Nghiễn chưa muốn tiến lên giúp sức, võ nghệ của hắn thừa sức đối phó với vài tên tép riu như vậy. Quả thật không ngờ, đường đường là đường chủ của Vũ Đương lại lấy mạnh hiếp yếu thế này – đồn ra ngoài nhất định sẽ rất mất mặt.

Không tốn quá mười chiêu, ngay cả cái tên đường chủ gì đó cũng đều bị Liễu Thành Thành làm cho tơi tả. Trước khi bỏ chạy, bọn chúng còn ngoái đầu lại hét một câu “Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh thì cứ đợi đấy!” rồi chui rúc như con chuột mà trốn đi. Liễu Thành Thành đem đồ cổ trả lại cho lão bản, lão nhân gia nói ngàn vạn lời cảm tạ hắn, xung quanh mọi người đều trầm trồ thán phục vị thiếu niên anh hùng này.

“Lại ra tay giải quyết thêm một chuyện bất bình a, Liễu thiếu hiệp.” Niệm Nghiễn trêu chọc Liễu Thành Thành.

“Đại ca ngươi giễu cợt ta a, nhưng lần này ta đương đầu với phái Vũ Đương, quả thật có chút mới lạ .” Liễu Thành Thành vuốt gáy, khuôn mặt đỏ ửng do vừa mới vận động kịch liệt

“Đúng vậy. . . . . .” Niệm Nghiễn không nói thêm nữa, có chút đăm chiêu mà nhìn Liễu Thành Thành.

Liễu Thành Thành cảm thán vài câu rồi lại kéo Niệm Nghiễn đến cửa hiệu bán binh khí.

Mười sáu tháng giêng, võ lâm đại hội diễn ra tại Hồi An đúng như dự kiến. Hồi An thành hôm nay, người ra kẻ vào tấp nập, chật như nêm cối vì ngoài nhân sĩ của các môn phái, phần đông là dân thường kéo nhau tới đây để xem náo nhiệt. Võ lâm đại hội cũng là một cơ hội hiếm có đối với nhiều thương nhân, hàng hóa bày bán la liệt, Hồi An thành hôm nay đúng là giống như một cái chợ khổng lồ vậy!

Đại Toàn hỉ lâu cũng chật cứng người, ngoại trừ đại đường là nơi thương thảo đại sự của các chưởng môn thì năm lầu còn lại đều không còn một chỗ trống.

“Oa, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua nhiều người như vậy a!” Liễu Thành Thành ngồi ở lầu ba, phóng tầm mắt mà nhìn xuống dưới. Hắn chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy, cảm thấy cực kỳ hứng thú, đứng lên ngồi xuống không yên mà ngó người này, nhìn người nọ.

“Ngươi a, lớn rồi mà còn như đứa nhỏ vậy, thích xem náo nhiệt đến thế sao?” Để xem được toàn cảnh, mười ngày trước Liễu Thành Thành đã bao trọn phòng tốt nhất ở lầu ba này. Nói đến võ lâm đại hội, Niệm Nghiễn lại nhớ về lần đầu tiên hắn tham gia vào đại hội nhiều năm trước, cũng nhờ đại hội này mà vận mệnh của y thay đổi, hay nói đúng hơn là bánh răng số phận của y bắt đầu chuyển động. . . . . . Niệm Nghiễn cảm thấy dạo này bản thân cứ như một người cao niên vậy, hễ đụng việc gì là lại hoài niệm về quá khứ.

“Oa, ngươi xem Huyền Thiết môn môn chủ quả thật kỳ dị a! Mặt thì như nữ nhân, thân mình lại như một kẻ phàm phu tục tử, ha ha. . . .”

Võ lâm đại hội bắt đầu, Cố Thanh Thương chủ trì đại cục, hắn trở thành tiêu điểm tại hỉ lâu này, cơ thể không cân xứng của hắn cũng được mọi người náo nức đem ra mà bàn luận. Nhưng Cố Thanh Thương cũng chẳng để ý điều này. Sự bình thản, ung dung cộng với khí thế bá đạo trên người đã khiến cho những kẻ ở đây phải nể phục. Ngồi bên cạnh hắn chính là Phó môn chủ Đổng Nhiên Thanh – nhìn hắn với ánh mắt khâm phục và tự hào.

Hai người này. . . . . . Cùng nhau ở một chỗ lại tạo nên cảm giác rất hài hòa, giống như chìa khóa được tra đúng ổ khóa vậy, sư phụ và đại sư huynh cũng hòa hợp giống hệt như vậy. Có thể tìm được một người tâm ý tương thông với mình trên đời này, cho dù người đó là nam hay nữ cũng đáng để người khác phải ngưỡng vọng.

Đại hội giằng co trong suốt hai canh giờ, các môn phái đều đưa ra ý kiến, tiến cử người mà họ cho là thích hợp. Người nào cũng cho mình là đúng, là hay nên chưa thể thống nhất với nhau vấn đề gì, chỉ có thể đồng ý- ngày mai, mười bảy tháng giêng sẽ cùng nhau luận võ, để những người muốn làm minh chủ tỷ thí võ nghệ với nhau, người thắng sẽ được quần hùng chọn làm tân minh chủ.

Đại hội hôm đó tuy không giải quyết được vấn đề gì, nhưng mọi người ai nấy đều háo hức chờ đợi đến việc luận võ vào ngày mai, có thể nhìn thấy những cao thủ hàng đầu trên giang hồ so chiêu với nhau – đây có thể coi là may mắn hiếm thấy. Tất nhiên, điều này khiến cho Liễu Thành Thành hưng phấn hơn nửa ngày. Niệm Nghiễn cho rằng, Cố Thanh Thương của Huyền Thiết Môn có rất nhiều ưu thế so với những người còn lại, tỷ võ ngày mai, có rất nhiều khả năng hắn sẽ thắng. . . . .