Dù tình huống hiện tại không thích hợp để tổ chức hôn lễ, Niệm Nghiễn vẫn cố ý muốn nhanh chóng thành thân với Tiểu Lưu. Các huynh đệ của Mặc giáo lần thứ hai chuẩn bị cho hôn lễ của giáo chủ. Mọi người không dị nghị gì, tuy thời điểm có không thích hợp, nhưng chuyện vui vẫn là chuyện vui. Mặc giáo đang tiêu điều như vậy, cũng cần phải làm việc gì đó để chấn hưng sĩ khí các huynh đệ – hôn điển của giáo chủ có thể coi là một việc như thế. Giáo chúng còn có người ca ngợi Niệm Nghiễn dùng chiêu này quả thật là tuyệt vời – vừa đưa mỹ nhân về phủ, vừa hâm nóng tinh thần của các huynh đệ, nhất cử lưỡng tiện, giáo chủ quả thật anh minh!

Tứ đại trưởng lão vẫn không có tin tức gì, chủ trị hôn sự cho Niệm Nghiễn lần này chính là hai vị sư phụ – Dị nhân và Phong Vong Trần. Tổng đàn mới của Mặc giáo ở Trọng Hoa này còn bí ẩn hơn nhiều so với Huyền Vu đỉnh trước đây. Tương truyền, giáo chủ đời thứ ba của Mặc giáo vì trốn tránh kẻ thù truy sát đã cho xây dựng một hành cung ngầm dưới đất, địa thế xa xôi hiểm trở này. Bái thiên địa xong, Niệm Nghiễn ở lại nhận sự chúc mừng của các huynh đệ, lần này vẫn là đãi trà thay rượu – dù vậy, hôn lễ đông đúc, nhiều người ồn ào, khiến Niệm Nghiễn mặt đỏ tai hồng, đầu óc cũng nặng nề hơn. Nhân lúc mọi người không ai để ý, Niệm Nghiễn ly khai hướng tới tân phòng.

Lễ đường trang nghiêm, trải đầy một màu đỏ khiến Niệm Nghiễn cảm thấy phấn chấn. Mấy ngày nay, nhiều chuyện xảy ra, Niệm Nghiễn vẫn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, chưa thể sẵn sàng làm một trượng phu tốt – hắn có phần áy náy với Tiểu Lưu. Từ lễ đường đến tân phòng chỉ mất khoảng hơn trăm bước, Niệm Nghiễn chậm rãi bước chân theo xúc cảm dâng trào.

Niệm Nghiễn tuy nói hỗn lễ tổ chức hôm nay nhằm đề cao sĩ khí, kỳ thật cũng là làm cho chính mình có một khoảng thời gian thảnh thơi, không lo nghĩ. Thương tổn đã nhiều, tinh thần trở nên yếu ớt. . . .cần phải có một người nào đó ở bên cạnh mà an ủi, vỗ về hắn. Hôn sự với Tiểu Lưu chính là lựa chọn duy nhất lúc này của Niệm Nghiễn – Niệm Nghiễn thấy mình thật đê tiện, lợi dụng một nữ nhi để che dấu vết thương lòng. Như vậy, chỉ có yêu thương nàng, chiều chuộng nàng, tôn kính nàng mới có thể bù đắp được thiệt thòi mà Tiểu Lưu phải chịu

Đẩy cửa tân phòng, trong nháy mắt, Niệm Nghiễn sợ hãi, giống như sắp đối diện với bản thân yếu đuối, hay khóc chứ không phải hiền thê xinh đẹp. Hai tay run rẩy khép cửa lại, xoay người, Tiểu Lưu đầu đội khăn đỏ của tân nương đang ngồi lặng yên trên giường, Niệm Nghiễn thoáng yên tâm một chút—— nha đầu này, không biết từ bao giờ lại ngoan ngoãn như vậy?

Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nương tử, chậm rãi tháo khăn trùm đầu. Niệm Nghiễn nhìn Tiểu Lưu – vô cùng ngạc nhiên – hoàn toàn khác với Tiểu Lưu thường ngày, hai má nàng ửng đỏ tỏ vẻ thẹn thùng. Niệm Nghiễn thấy Tiểu Lưu như vậy thật đáng yêu.

“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, mau uống rượu giao bôi thôi, ta còn chưa ăn cơm a.”

Niệm Nghiễn không khỏi bật cười: “Vừa mới khen ngươi được vài câu – không hiểu sao hôm nay ngươi lại ngoan ngoãn, ra dáng thiếu phụ như vậy, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thê tử của ta , không được bướng bỉnh như trước đây nữa, nghe chưa?.”

“Thiếp biết, phu quân đại nhân, thiếp có thể ăn cơm được chưa?”

Lúc uống rượu giao bôi, Niệm Nghiễn cảm thấy hạnh phúc tràn dâng, nhìn hiền thê trước mặt, cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình thật buồn cười. Mặc kệ mục đích của hình khi tiến hành hôn sự này là gì, thê tử chính là thê tử, chính là bạn hữu cả đời của mình, cần phải dồn toàn bộ tình yêu của mình cho nàng. Ý định chuộc lỗi đó chỉ khiến mình thêm khúc mắc, như vậy sẽ không thể thương yêu Tiểu Lưu thật tốt được.

Niệm Nghiễn sung sướng đến ngạt thở. Cuối cùng, hắn cũng có một gia đình, một gia đình của riêng mình. Tương lai, hắn và Tiểu Lưu sẽ có thật nhiều con, đến khi cả hai tóc đã bạc trắng, họ sẽ cùng nhau hưởng phúc con cháu đầy đàn. Niệm Nghiễn cảm thấy giờ khắc này đây thù hận, địa vị, vinh quang . . . . tất cả đều không quan trọng, chỉ có hạnh phúc nho nhỏ này mới chính là mục tiêu theo đuổi suốt đời của hắn.

“Ngươi làm sao vậy, cứ ngây ngô cười như thế, người khác nhìn được giáo chủ như vậy, sẽ cười đến rụng răng!” Niệm Nghiễn đại ca cười nhiều như vậy, thật là đáng yêu.

“Yên tâm, bộ dạng này của ta chỉ có ngươi, sau này còn có . . . con của chúng ta thấy thôi, ta cam đoan.” Si mê nhìn thật lâu Tiểu Lưu, Niệm Nghiễn thấy mình thật may mắn.

Tiểu Lưu không đáp lời, hai tay xoa nắn khuôn mặt Niệm Nghiễn “Niệm Nghiễn ca ca, ta xin ngươi, đừng bao giờ làm chuyện gì khiến bản thân mình mệt mỏi như vậy nữa. . .”

“Mệt, hôm nay đại hôn, ta vui mừng không hết, sao lại mệt được?.”

“Không phải thể xác mà là tâm hồn của ngươi, ngươi bề ngoài không khóc nhưng trong lòng thì không ngừng rơi lệ.”

Niệm Nghiễn không nói nên lời.

“Ta yêu ngươi a, nên ta vẫn luôn dõi theo ngươi, ngươi cứ tra tấn mình như vậy, ta thật khổ tâm. Hứa với ta, nếu cảm thấy mệt mỏi, ngươi phải nói với ta, để ta chia sẻ cùng ngươi, vì ta là. . . thê tử của ngươi”.

Niệm Nghiễn không nói gì, cúi đầu.

“Ngươi biết khi ngươi nói muốn thành thân với ta ta vui sướng đến nhường nào không? Ngươi cuối cùng cũng biết quan tâm đến chính mình, cho ta cơ hội được chăm sóc ngươi. Từ nay về sau, nơi nào có ta và ngươi, nơi đó chính là gia đình của chúng ta, có được không, Niệm Nghiễn ca ca?” Muốn nhìn ngắm thật kĩ gương mặt Niệm Nghiễn, lại thấy những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống tay mình—— nước mắt của Niệm Nghiễn. Tiểu Lưu dang hai tay ôm Niệm Nghiễn vào lòng như ôm một đứa trẻ, để cho hắn gục đầu vào nàng mà khóc. . . . .

Niệm Nghiễn vừa khóc, miệng thì thào “Tiểu Lưu, Tiểu Lưu, ta hứa, ta hứa với ngươi. . . . . .” Niệm Nghiễn ôm Tiểu Lưu thật chặt, cảm nhận hạnh phúc nồng nàn của giây phút này.

Hai người cũng không có nhiều thời gian bên nhau, tình thế khẩn cấp, trưa hôm sau, Niệm Nghiễn đã phải rời xa tân nương.

“Tiểu Lưu, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều một chút, ta phải đi giải quyết một số chuyện.”

Nhớ tới cảnh tượng hai người “nhu tình mật ý” đêm qua, Tiểu Lưu đỏ mặt. Dấu vết ân ái trên người Niệm Nghiễn vẫn còn đó, chưa phai.

“Ta. . . . . . Ta biết rồi, Niệm Nghiễn đại ca, ngươi yên tâm đi đi.”

Được kiều thê như vậy, nam tử còn mong gì hơn!”Còn gọi đại ca, nên gọi ta là tướng công.”

“Tướng công. . . . . .” Ai nha, ngươi sao cứ làm khó Tiểu Lưu a.

“Được rồi, được rồi, giáo chủ, chờ chúng ta đắc thắng trở về, giáo chủ cùng phu nhân tha hồ mà . . . Hắc hắc, cần gì phải nóng vội như vậy a?” Niệm Nghiễn bước ra, các huynh đệ bắt đầu huyên náo.

“Đúng vậy, đúng vậy, giáo chủ, ngài như vậy khiến thuộc ra rất ghen tỵ a•!”

Mọi người thúc giục đôi vợ chồng son lưu luyến không rời. Niệm Nghiễn bây giờ không còn phiền muộn hay lo lắng gì nữa, cả người hưng phấn, toát lên khí thế trầm ổn, uy nghiêm của giáo chủ Mặc giáo.

Sự thật chứng minh bản đồ phân bố binh lực Niệm Nghiễn mang về không phải là giả. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Mặc giáo tấn công năm cứ điểm thì cả năm nơi này đều bị tiêu diệt, triều đình tổn thất không nhỏ. Giáo chúng ăn mừng thắng lợi, ca ngợi giáo chủ đúng là nhân tài hiếm thấy, anh dũng phi thường.

Ba tháng sau, Niệm Nghiễn nhận được thư của Tiểu Lưu, nàng đã có tin vui, tâm trạng Niệm Nghiễn liền vui vẻ như điên. Lập tức gửi thư trở lại thăm hỏi Tiểu Lưu cùng đứa bé trong bụng. Niệm Nghiễn bàn với Tiểu Lưu, Niệm Nghiễn không họ hàng thân thích, muốn đứa trẻ sau này sẽ mang họ của nàng.

Thắng lợi gần đây khiến mọi người đều chấn hưng tinh thần anh dũng quả cảm. Có điều, Niệm Nghiễn vẫn cảm thấy không yên tâm, tại sao triều đình không hề có phản ứng? Nếu có cũng chỉ là vài nhóm tàn binh, Mặc giáo tấn công đến đâu, triều đình rút quân đến đó. Mang theo tâm trạng hoang mang, Niệm Nghiễn cùng mọi người bắt đầu kế hoạch bất ngờ tấn công một căn cứ của triều đình ở Vô Lượng sơn.

Kế hoạch được thực hiện vào tháng sáu năm đó, đúng bốn tháng sau khi Niệm Nghiễn rời khỏi hoàng cung.

Cứ điểm Vô Lượng sơn này quả nhiên là khó giải quyết. Không có nhiều cao thủ, nhưng Vô Lượng sơn thiết kế rất nhiều cơ quan, hầm ngầm, bẫy rập, muốn tiến vào nơi này là điều vô cùng khó khăn – đã có không ít huynh đệ đi theo Niệm Nghiễn phải bỏ mạng. Niệm Nghiễn quyết định chính mình sẽ đi trước thăm dò – mọi người nghĩ đúng là càng nhiều người càng bất lợi, giáo chủ thân thủ phi phàm, dù có mai phục cũng không thể làm tổn thương người nên cũng ưng thuận để Niệm Nghiễn một mình thâm nhập Vô Lượng sơn.

Niệm Nghiễn dùng khinh công, cẩn thận quan sát trước sau . . . từng bước tiến lên đỉnh núi. Nơi này được xây dựng còn kiên cố hơn cả hoàng cung, chẳng lẽ bên trong có chứa bí mật quan trọng? Suy đoán là thế có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng khi Niệm Nghiễn vận công đẩy cánh cửa là một tảng đá nặng nề ra thì. . . .

Một làn khói mù mịt từ trong bốc ra nghi ngút, Niệm Nghiễn ngừng hô hấp, lùi lại vài bước, trên lưng cảm thấy đau nhói như bị hàng ngàn mũi kim châm. Vừa muốn xoay người, tay chân lại bủn rủn, ý thức dần mơ hồ. Một lát sau, thân thể vô lực chống đỡ, khói tỏa mù mịt phía trước, lảo đảo sắp ngã. Đúng lúc này, Niệm Nghiễn cảm nhận có một vòng tay mạnh mẽ ôm chầm lấy mình – không nhận biết gì thêm được nữa, Niệm Nghiễn liền bất tỉnh. Trước khi mê man, Niệm Nghiễn còn nghe thấy một giọng nói phát ra, giống như trong cơn mê vậy.

“Ngươi rốt cuộc cũng chịu quay về với ta. . . .”