Chưa đầy nửa giờ sau, một đám binh lính chừng năm mươi người kéo tới vây
quanh y quán. Đi đầu là tên quản gia vừa lúc nãy rời đi cùng Triệu Tuấn, còn Triệu Tuấn đứng sau đám người, ánh mắt tràn đầy tham lam nhìn vào
hai thân ảnh kiều diễm trong y quá.
“Thật sự rất nhàm chán.”
Tiếu Tiếu có chút khó chịu nói. Trình Y Y mặt lạnh gật đầu. Nàng bây giờ đang nghĩ nên làm thế nào thì bên cạnh đã vang lên tiếng của Phùng Ngọc Yến:
“Y Y, đuổi chúng đi đi! Đừng gây ra án mạng!”
Phùng Ngọc Yến chẳng qua không thích có người chết trước cửa y quán của
nàng thôi. Hậu quả là có kéo nhiều lính tới nữa, trước mặt Phùng Ngọc
Yến cũng không đủ xem. Nàng nhưng là Bạch Y Chiến Thần, tự tay giết quá
năm vạn binh lính. Huống hồ hiện tại nàng mạnh hơn xưa nhiều lắm, một
cái thành Lâm An nho nhỏ, kéo hết binh lính đến đây cho nàng giết có khi cũng không đủ.
Trình Y Y nhẹ nhàng gật đầu. Nàng từ từ đi ra ngoài.
Bên ngoài Triệu Tuấn có chút sợ sệt Trình Y Y, bản lĩnh của nàng, hắn đã được chứng kiến rồi. Trước mắt vị thiếu nữ xinh đẹp này có thể nói là
một cao thủ.
Đám lính trai tráng nhíu mày, tính tình của Triệu tiểu vương gia này bọn họ không lạ lẫm gì. Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của hai vị cô nương trong y quán này, dễ dàng đoán ra tại sao bọn họ lại phải ở chỗ này. Bọn họ quả thật rất không cam lòng, nhưng ai bảo bọn họ là binh lính Triệu vương
phủ đây.
“Bắt lấy các nàng!”
Quản gia Triệu phủ hô to, hai mươi tên lính tiến tới định tóm lấy Trình Y Y. Chỉ thấy khóe miệng Trình Y Y nhấc lên một nụ cười nhạt, nàng rút ra một cái roi nhỏ quật tới đám lính. Roi này chẳng qua là Trình Y Y tự
mình mua từ sau khi được Phùng Ngọc Yến tặng cho nguyên bộ Cửu Âm Chân
Kinh đấy, đến lúc này sử dụng mới là lần đầu tiên.
Chưa đầy mười hơi thở, hai mươi tên lính đã lăn ra đất, mũ giáp có mấy
vết roi quật rách. Bản thân Trình Y Y nội lực rất cao, kèm theo tiên
pháp của Cửu Âm Chân Kinh rất mạnh, mũ giáp bằng đồng thường quả thật
không đáng nhắc tới.
Nhìn thấy Trình Y Y múa roi uy vũ, đám dân thường đứng ngoài nhiệt liệt
vỗ tay. Bọn họ vốn căm ghét đám nhà giàu phách lối bắt nạt dân thường,
hơn nữa chỗ này lại chính là nơi Bạch Ngọc Tiên Tử khám chữa bệnh miễn
phí. Đối với vị thần y xinh đẹp này, đám dân thường vô cùng sùng bái
nàng đấy. Từ khi nàng đến nơi này khám chữa bệnh, các chứng bệnh chữa
rất nhanh chóng, lại còn không tái phát, khiến cho người dân nghèo vốn
lo lắng bệnh tật lúc này đã thoát khỏi một nỗi lo lắng lớn.
Năm mươi lính mang đến, lúc này đã tổn hại mất hai mươi lính. Triệu Tuấn sắc mặt thật sự khó coi. Hắn có thể điều động cũng chỉ là ngần này
người mà thôi. Nhiều hơn nữa thì phụ thân hắn sẽ không cho phép. Nhưng
nhìn hai tuyệt sắc mỹ nữ trước mặt mà bảo hắn trở về tay không, hắn thật sự không cam lòng.
Ba mươi tên lính còn lại hoảng sợ, lùi lại mấy bước, để lại quản gia đứng đấy sợ hãi.
Trình Y Y liếc mắt đẹp khinh bỉ đám người, lạnh lùng nói:
“Muốn bắt thì đến đây mà bắt đi.”
“Ngươi… ngươi dám đánh trả? Ngươi biết chúng ta là ai không?”
Trình Y Y khinh bỉ nói:
“Ngu xuẩn! Các ngươi là ai ta cần gì phải biết? Muốn bắt thì nhanh lên, không thì biến đi.”
Đám đông hò reo lên:
“Biến đi!”
“Biến đi!”
…
Đám người Triệu Tuấn xanh mặt, vội vã cúp đuôi chạy mất.
Trình Y Y xoay người đi vào trong y quán, Tiếu Tiếu ngược lại có chút lo lắng hỏi:
“Sư phụ, chuyện như thế liệu có kết thúc không?”
“Tốt nhất là hắn nên biết điều, nếu không ta thật sẽ cho hắn đoạn tử tuyệt tôn.”
Trình Y Y tức giận nói.
“Được rồi, hôm nay các ngươi vất vả, tối ta xuống bếp một chuyến.”
Phùng Ngọc Yến cười cười nói.
“Sư phụ vạn tuế!”
Tiếu Tiếu vui mừng nói, rồi lao ra ôm lấy cổ Phùng Ngọc Yến.
“Được rồi, khám bệnh tiếp đi.”
“Người tiếp theo!”
…
Nói qua nói lại, Trình Y Y cùng Tiếu Tiếu có chút muốn cảm ơn Triệu
Tuấn, nếu không bữa tối hai nàng cũng không có một bữa ăn ngon như vậy.
Thậm chí Tiếu Tiếu trong lòng còn thầm ước rằng ngày mai, Triệu Tuấn sẽ
mang theo nhiều nhiều người nữa đến đây tìm rắc rối, đến lúc đó nàng sẽ
lại được hưởng mỹ vị sư phụ nấu rồi.
Hai ngày tiếp theo trôi qua rất bình thản, số lượng người khám chữa bệnh lúc này duy trì ở mức năm mươi người. Phùng Ngọc Yến một bên chỉ dẫn
Phùng Tiếu Tiếu, một bên cũng tham gia khám bệnh.
“Người tiếp theo!”
Phùng Ngọc Yến đang ghi chép lại nhật ký khám bệnh, chợt thấy một người
trẻ tuổi ăn mặc sang trọng ngồi xuống đối diện. Nàng buông bút nhìn
khuôn mặt người trẻ tuổi này. Đây là một thanh niên thân hình có chút ốm yếu, nhưng ánh mắt có tia uy quyền, mặc dù che dấu khá kỹ nhưng cũng
không qua được mắt Phùng Ngọc Yến. Đằng sau hắn là một người khoảng ba
mươi tuổi, mặt mũi cương nghị, có lẽ là người bảo vệ thanh niên trẻ tuổi này.
“Ngươi đưa tay ra.”
Người trẻ tuổi giơ tay trái ra đặt lên bàn. Bàn tay trắng trẻo, có chút
chai sạn giống như người luyện qua kiếm, hiển nhiên cũng là một người
tập võ, tuy vậy khuôn mặt lại có chút tái xanh. Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng đặt tay lên bắt mạch, chỉ thấy trong kinh mạch người này có một chút
độc tố.
“Thân thể có một chút độc tố, thời gian trúng độc chưa lâu, khoảng hai
ngày. Ngươi rất may mắn khi đến đây khám, bằng không nếu nhỡ trúng thêm
một lượng nhỏ nữa thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa chất độc để
một thời gian sau liền gây suy yếu thân thể ngươi, dẫn đến sau này có
khả năng liệt nửa thân.”
“Cái gì? Ngươi xác định?”
Thanh niên cả kinh, vội hỏi lại.
Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ thấy khuôn mặt thanh niên trầm xuống, sau đó hắn hỏi:
“Xin hỏi, ngươi có thể chữa khỏi cho ta?”
Phùng Ngọc Yến không nói gì, lẳng lặng ghi ra một đơn thuốc đặt lên bàn
cho hắn, sau đó đứng dậy lấy ra ba gói thuốc kèm một viên giải độc đan.
“Đây là giải độc đan kèm theo ba gói thuốc uống bồi bổ thân thể. Cách
dùng ghi trên giấy, ngươi mang về dùng mỗi nửa ngày một gói, sau hai
ngày có thể hoàn toàn bình phục.”
“Nhanh như vậy?”
Thanh niên có chút bất ngờ hỏi lại.
“Được rồi, ngươi cầm thuốc đi về đi.”
Phùng Ngọc Yến cũng không muốn mất nhiều thời gian, trực tiếp mời người
rời đi. Nàng nhìn qua cũng biết người này thân phận không tầm thường,
mình không muốn rắc rối thì tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều.
…
“Chủ nhân, ngài định thế nào?”
Người cận vệ hỏi thanh niên trẻ tuổi. Thanh niên trẻ tuổi cầm viên thuốc suy nghĩ một chốc lát, sau đó đưa tất cả thuốc cho người cận vệ rồi
nói:
“Ngươi cầm về mang cho Thạch Xương nghiên cứu xem uống cái này có nguy hiểm gì hay không.”
“Vâng.”
Người cận vệ kính cẩn cầm lấy đám thuốc, sau đó cùng người thanh niên trẻ tuổi rời đi.
Thanh niên trẻ tuổi quay lại nhìn y quán một chút, sau đó cười nói nhỏ:
“Thật là có ý tứ.”