Phùng Ngọc Yến nhìn lên mỉm cười nói:
“Đại ca, ngươi còn ở trên đấy đến bao giờ?”
Phía trên xà nhà phát ra tiếng cười vang, Hồng Thất Công nhảy xuống, đứng cạnh Phùng Ngọc Yến, cười nói:
“Phùng muội, ngươi vẫn xinh đẹp.”
Phùng Ngọc Yến nụ cười hơi có chút cứng ngắc. Hồng Thất Công không để ý, chỉ vào Âu Dương Khắc nói:
“Thằng này tội lỗi tuy trầm trọng, nhưng ngu ca vẫn xin Phùng muội giải cho hắn phụ cốt châm…”
Phùng Ngọc Yến không nói gì, đi tới Âu Dương Khắc, ngón tay điểm nhẹ vào vai hắn.
Hồng Thất Công trông thấy vậy vô cùng ngạc nhiên, muốn mở miệng ra hỏi, nhưng lại nuốt vào.
Phùng Ngọc Yến giọng thanh thoát cất lên:
“Ta đã giải phụ cốt châm cho ngươi. Tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể tha được.”
Nói xong cũng không giải thích, quay lại đứng cạnh Phùng Tiếu Tiếu và Hồng Thất Công.
Âu Dương Khắc ngẩn ngơ nhìn Phùng Ngọc Yến tuyệt mỹ khuôn mặt. Vô Song tức giận nói:
“Còn chưa cút?”
Âu Dương Khắc giật mình tỉnh lại, vội vàng mang đám nữ nhân rời đi. Đi
ra cửa, Âu Dương Khắc quay lại nhìn Trình Y Y, chỉ thấy Trình Y Y lắc
đầu nói:
“Đi đi, ta với ngươi từ giờ không liên quan gì nữa.”
Âu Dương Khắc cũng đã ba mươi tuổi làm người, dĩ nhiên biết tại sao nàng lại như thế, ánh mắt ủ rũ rời đi. Trước khi đi còn không quên quay lại
nhìn Phùng Ngọc Yến một lần.
Trình Y Y thở dài. Vô Song kỳ quái hỏi:
“Ngươi không đi theo hắn sao? Ngươi không phải là “Khắc Khắc” não tàn phấn sao?”
Trình Y Y đỏ mặt nói:
“Cái gì mà não tàn phấn? Ta cũng là nạn nhân có được không?”
Vô Song cười hắc hắc nói:
“Ngươi một tháng trước toàn ở ngoài Triệu Vương Phủ ngắm Âu Dương Khắc, còn định giấu diếm sao?”
Trình Y Y nấp ngắm Âu Dương Khắc, điều này là Phùng Ngọc Yến nói cho Vô Song biết sau sự kiện Triệu vương phủ đấy.
Trình Y Y mặt càng đỏ, Vô Song vậy mà lại biết đến chuyện như vậy, khiến nàng chỉ muốn có một cái lỗ nẻ để chui vào.
Hồng Thất Công ở bên nghe, càng nghe càng không hiểu. Nhưng hắn vốn tính tình phóng khoáng, cũng không muốn biết nhiều chuyện như vậy.
Phùng Tiếu Tiếu lúc này mới nhìn Phùng Ngọc Yến nói:
“Sư phụ, vừa rồi ta ra tay có được không?”
Phùng Ngọc Yến biết Phùng Tiếu Tiếu muốn mình khen ngợi, nhưng lại giơ tay gõ Phùng Tiếu Tiếu đầu một cái mắng:
“Ngươi người này làm việc quả thật quá sức liều lĩnh. Ngươi mới tu luyện nội công bao lâu? Còn chưa được một tháng a. Vậy mà định tấn công Âu
Dương Khắc? Nếu hắn thật sự tiếp chưởng lại, ngươi liền trọng thương.
Nếu hắn ra tay nặng một chút, vậy cái mạng nhỏ của ngươi nhất định không còn.”
Phùng Tiếu Tiếu nghe Phùng Ngọc Yến mắng, hai mắt dâng lên luồng thủy vụ, ấp úng nói:
“Ta… Ta là lo hắn tấn công sư phụ…”
Phùng Ngọc Yến nghe xong, thở dài một hơi, tay nhẹ xoa đầu Phùng Tiếu Tiếu nói:
“Tốt rồi, lần sau không được lặp lại như vậy nữa. Sư phụ ngươi cũng không phải ăn chay. Hiểu chưa?”
Phùng Tiếu Tiếu lau nước mắt gật đầu. Sau đó ôm chầm lấy Phùng Ngọc Yến
hít vào một hơi. Phùng Ngọc Yến cũng để mặc nàng ôm mình. Trên danh
nghĩa nàng là sư phụ Phùng Tiếu Tiếu, nhưng thật ra Phùng Ngọc Yến coi
Phùng Tiếu Tiếu như một người tiểu muội.
Hồng Thất Công nhìn hai người sư phụ đệ tử cũng hâm mộ. Hắn đột nhiên hỏi:
“Phùng muội, vừa rồi tiểu nha đầu này sử dụng có phải Nhất Dương Chỉ?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu nói:
“Chính là Nhất Dương Chỉ.”
“Vậy nàng không phải đệ tử thuộc dòng Nam Đế sao? Sao lại gọi ngươi là
sư phụ? Chẳng lẽ ngươi cũng là hậu nhân của lão Hoàng Đế kia? Không
được, vậy chẳng lẽ bối phận của ta lại kém hắn?”
Hồng Thất Công rất nhanh toát ra một loạt câu hỏi. Phùng Ngọc Yến nghe
xong mà buồn cười. Đại ca a, đây là ngươi lúc đầu muốn kết nghĩa huynh
muội với ta có được không, sao lúc đó không hỏi kỹ thân phận ta.
Phùng Ngọc Yến lắc đầu nói:
“Ta không có quan hệ gì với Nam Đế cả.”
“Vậy sao ngươi lại biết Nhất Dương Chỉ?”
Hồng Thất Công nói xong quay ra nhìn Vô Song hỏi:
“Còn nữa, sao tiểu tử ngươi lại biết Giáng Long Thập Bát Chưởng?”
Vô Song cười cười nói:
“Biết Giáng Long Thập Bát Chưởng thì rất lạ sao?”
Phùng Ngọc Yến trả lời:
“Đại ca, ngươi cũng đừng hỏi hắn. Hắn chưởng pháp cùng Tiếu Tiếu Nhất Dương Chỉ đều là ta dạy đấy.”
Hồng Thất Công trố mắt ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi? Tại sao ngươi lại biết Giáng Long Thập Bát Chưởng? Không đúng,
chiêu Long Chiến Vu Dã kia uy lực đều muốn vượt qua ta bốn thành, tại
sao lại thế?”
Phùng Ngọc Yến trả lời:
“Vì Vô Song chưởng pháp, vốn chính là Long Chiến Vu Dã chính thức. Đại
ca chưởng pháp là do ngươi dựa vào hình thức chiêu thức tự sáng chế
thêm, có đúng không?
Hồng Thất Công vội nắm lấy vai Phùng Ngọc Yến lắc lắc nói to:
“Ngươi… ngươi có Giáng Long Thập Bát Chưởng bản chính thức? Mau nói cho ta. Mau nói cho ta.”
Đám cái bang còn lại cũng chấn kinh rồi, hóa ra võ công của Hồng Thất
Công lại là do hắn tự nghĩ ra. Thật ra chuyện Hồng Thất Công sáng tác ba chiêu cuối của Giáng Long Thập Bát Chưởng cũng không có mấy người biết, chủ yếu là các vị trưởng lão chín túi biết chuyện này.
Phùng Ngọc Yến bị lắc, cười khổ nói:
“Đại ca, ngươi có thể trước tiên buông ta ra?”
Hồng Thất Công biết mình thất thố, vội vàng buông Phùng Ngọc Yến ra, gãi đầu nói:
“Xin lỗi, ta quá phấn khích rồi.”
Phùng Ngọc Yến lắc đầu nói:
“Đại ca, cái này không trách ngươi. Ta về quán trọ sẽ ghi ra lại cho ngươi.”
Hồng Thất Công gật đầu, vui mừng nói:
“Vậy đa tạ muội muội rồi.”
Phùng Ngọc Yến nhìn Trình Y Y, thấy nàng ánh mắt buồn rầu, bèn mỉm cười nói:
“Trình Y Y, ngươi đi theo chúng ta đi, chúng ta cũng có chuyện nói cho ngươi.”
Trình Y Y nghe xong vui mừng gật đầu. Ánh mắt lén lén nhìn Vô Song, chỉ
thấy Vô Sóng ánh mắt chỉ nhìn Phùng Ngọc Yến, nhất thời có chút thất
vọng.
Phùng Ngọc Yến thấy ánh mắt Trình Y Y, dĩ nhiên là biết nàng nghĩ gì.
Nhưng Phùng Ngọc Yến cũng không nói, chỉ là mỉm cười quay sang hỏi Lê
Sinh:
“Ngươi tên Lê Sinh?”
Lê Sinh nghe Hồng Thất Công gọi Phùng Ngọc Yến là Phùng muội, nhất thời
không biết Phùng Ngọc Yến thân phận, ánh mắt quay sang hỏi ý Hồng Thất
Công. Hồng Thất Công ho khan một tiếng rồi chỉ Phùng Ngọc Yến giới
thiệu:
“Đây là nghĩa muội của ta, Phùng Ngọc Yến. Các ngươi lần sau nhìn thấy nàng như nhìn thấy ta!”
“Vâng!”
Đám Cái Bang đồng thanh nói. Lê Sinh chắp tay nói với Phùng Ngọc Yến:
“Phùng cô nương, tại hạ chính là Lê Sinh.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, lấy ra một lọ sinh cơ tán, đưa cho Lê Sinh rồi nói:
“Ngươi vừa rồi bị nội thương, chỉ cần một móng tay thuốc là có thể lành
lại trong hai ngày. Thuốc còn lại cho ngươi, phòng trường hợp cần
thiết.”
Lê Sinh nghe xong ánh mắt ngạc nhiên nhìn lọ thuốc trong tay mình, sau
đó dùng móng tay hơi bị dơ của mình lấy ra một móng tay thuốc, cho vào
trong miệng. Phùng Ngọc Yến xem xong cũng có chút rùng mình, Cái Bang
này cái nổi tiếng nhất có lẽ là dạ dày a, bẩn như vậy mà ăn cũng không
sợ đau bụng…
Thuốc vừa xuống cổ họng, Lê Sinh cảm thấy trong người một luồng thanh
mát. Nội thương vừa bị Âu Dương Khắc gây ra, nháy mắt đã dịu nhẹ đi
nhiều. Lê Sinh lập tức cảm kích cúi đầu với Phùng Ngọc Yến nói:
“Đa tạ.”
Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng dùng một bàn tay nâng Lê Sinh dậy. Lê Sinh cảm
thấy một luồng ấm áp tràn vào cơ thể, khiến hắn không tự chủ được đứng
lên. Đến khi Phùng Ngọc Yến rời tay, Lê Sinh cảm giác luồng ấm áp trong
cơ thể biến mất, thương thế mình đã khôi phục được phân nửa, không sai
biệt lắm ngày mai sẽ bình phục hoàn toàn.
Lê Sinh cúi đầu vái Phùng Ngọc Yến một vái dài. Phùng Ngọc Yến chỉ nhẹ
nhàng đứng qua một bên rồi đứng đó mỉm cười. Lê Sinh biết nàng không
muốn nhận vái này của hắn, cũng bất đắc dĩ ôm quyền cảm ơn Vô Song. Vô
Song khách khí một phen, sau đó cùng Hồng Thất Công, Phùng Ngọc Yến,
Phùng Tiếu Tiếu, Trình Y Y rời đến khách điếm.
Phùng Ngọc Yến tốn nửa ngày ghi lại đủ Giáng Long Thập Bát Chưởng bí
kíp, sau đó giao cho Hồng Thất Công. Hồng Thất Công vui vẻ cầm Giáng
Long Thập Bát Chưởng rời đi, quên mất tại sao Phùng Ngọc Yến lại biết
Nhất Dương Chỉ, lại càng quên mất ước muốn gặp lại tiểu muội kết nghĩa
mong nàng nấu cho một bữa cơm ăn…