Đường Tinh ánh
mắt ngưng trọng nhìn Giang Minh. Hắn tuyệt đối tin tưởng phi đao của
chính mình rất chuẩn xác, nhưng lại không có một cái nào chạm đến được
người của Giang Minh.
“Ngươi rất tốt!”
Đường Tinh gật đầu nói.
“Ngươi tu luyện Thiên Diệp Phi Đao cũng rất tốt, đã đạt tới mười đao cùng phát cảnh giới.”
Giang Minh lạnh nhạt đáp.
Đường Tinh gật đầu nói:
“Tiếp ta chiêu này, nếu ngươi tiếp được, ta liền nhận thua.”
“Vậy thì đến đây đi.”
Tay Đường Tinh chợt lật ra, trên tay hắn xuất hiện ba mươi sáu cái phi đao.
“Xem chiêu! Thiên Diệp Tàng Đao!”
Ba mươi sáu cái phi đao thành hình vòng cung, chặn lại mọi hướng, ngăn không cho Giang Minh tránh thoát.
Giang Minh khóe miệng nhếch lên một cái, tay phải di động. Từng đạo tàn
ảnh hiện lên, giống như Giang Minh mọc thêm đủ ba mươi sáu cái tay, nắm
lại ba mươi sáu cái phi đao.
“Không thể nào!”
Đường Tinh không tin vào mắt mình. Hắn là người rõ hơn ai hết Giang Minh chiêu thức này có ý nghĩa thế nào.
“Không thể nào, tại sao ngươi lại biết được Thiên Diệp Thủ của Đường Môn chúng ta?”
Đường Tinh gào lên hỏi.
Ở bên dưới lôi đài, Đường Môn đại trưởng lão Đường Bất Nhiễm cũng run
run nhìn. Thiên Diệp Thủ là bí kíp tối thượng của Đường Môn, nghe nói tu luyện tới đỉnh cao chính là để lại ngàn đạo cánh tay tàn ảnh.
“Thiên Diệp Thủ? Cái này chẳng qua chỉ là chút tiểu ý tứ.”
Giang Minh cười đáp, sau đó vung tay.
Ba mươi sáu cái phi đao như có ý thức tự chủ, từng cái phi đến khóa chặt mọi phương vị tránh né của Đường Tinh.
“Thiên Diệp Tàng Đao!”
Đường Tinh trong lòng kinh hoàng. Hắn phải mất năm năm trời mới đạt tới
cảnh giới ba mươi sáu đao này. Vậy mà giờ đây Đường Tinh lại phải chính
mình cảm nhận Thiên Diệp Tàng Đao khủng bố từ trên tay của một người
không thuộc Đường Môn.
Mặc dù cố hết sức né, nhưng Đường Tinh vẫn bị phi đao rạch ra một đường. Nhưng hắn biết rõ ràng, hắn không né được một cái phi đao nào, chẳng
qua Giang Minh cố tình chỉ một phi đao trúng hắn mà thôi.
Cảm thấy toàn thân tê liệt, Đường Tinh ủ rũ nói:
“Ta chịu thua…”
Đường Tinh biết, giải này đối với mình thế là xong rồi. Vì lượng độc hắn thường bôi lên phi đao đủ để thân thể hắn cảm thấy tê nhức trong vòng
năm ngày.
Giang Minh mỉm cười, tay trái nâng lên ném một viên thuốc vào miệng Đường Tinh.
Đường Bất Nhiễm cả kinh, vội vàng phi lên lôi đài, nhưng không cản kịp Đường Tinh nuốt vào viên thuốc.
“Ngươi!”
Đường Bất Nhiễm tức giận định xông về phía Giang Minh, chợt nghe thấy tiếng Đường Tinh hô lên:
“Trưởng lão, ta không sao!”
Đường Bất Nhiễm ngạc nhiên quay lại, chỉ thấy Đường Tinh đang giơ hai tay nhìn, nơi nào có dấu hiệu trúng độc?
Đường Bất Nhiễm thở dài một cái, bất quá hắn rất nhanh cảm thấy không
đúng. Chẳng phải Đường Tinh vừa trúng tê liệt độc của chính phi đao hắn
hay sao? Thế mà giờ đây hắn lại có thể động được rồi?
“Trưởng lão, ta tốt lắm?”
Đường Tinh có chút không tin tưởng nhìn Đường Bất Nhiễm. Sau đó cả hai đều nhìn về phía Giang Minh.
“Ta nói hai người các ngươi có thể xuống lôi đài được không?”
Giang Minh cười tà tà hỏi.
“Làm sao ngươi lại có thể giải được tê liệt độc của Đường Môn? Ngươi vừa rồi cho Đường Tinh ăn cái gì?”
Đường Bất Nhiễm ánh mắt kích động hỏi.
“Ai, chỉ là chút Bách Sương Giải Độc Hoàn mà thôi, đừng có ngạc nhiên như vậy.”
“Bách Sương Giải Độc Hoàn? Ngươi nói là trong truyền thuyết đã thất truyền từ lâu giải độc thần đan Bách Sương Giải Độc Hoàn?”
“Thất truyền?”
Giang Minh nghi hoặc hỏi lại.
Bách Sương Giải Độc Hoàn là lợi dụng trăm loại thảo dược giải độc, thu
lấy sương sớm từ trên thân cây, sau đó chắt lọc cùng với bảy bảy bốn
mươi chín loại độc chất, lấy độc biến thuốc trở thành độc nhất vô nhị,
võ lâm tối hiệu quả Bách Sương Giải Độc Hoàn.
Có thể nói Bách Sương Giải Độc Hoàn chế tạo chỉ hơi lâu một chút, còn lại hoàn toàn dễ dàng, sao lại thất truyền?
“Hiện tại mười sáu vị thảo dược cùng ba mươi vị độc chất đều đã tuyệt
tích giang hồ, vì thế nên Bách Sương Giải Độc Hoàn cũng thất truyền theo năm tháng.”
Đường Bất Nhiễm nhìn Đường Tinh có chút tiếc nuối nói.
“Ta đã nuốt vào thất truyền thần đan? Đây là bao nhiêu kí lô vàng a?”
Đường Tinh hận không thể mình nôn ra đan dược khiến Đường Bất Nhiễm xấu mặt, giơ chân sút hắn một cái bay xuống lôi đài.
“Hừ, thật mất mặt!”
Nói xong quay sang Giang Minh hỏi:
“Xin hỏi vị thiếu hiệp này, tại sao lại biết võ công Thiên Diệp Thủ cùng Thiên Diệp Tàng Đao chiêu thức?”
Giang Minh nhìn hắn một lúc rồi cất tiếng nói:
“Thiên Diệp Thủ ta không thể nói, còn Thiên Diệp Tàng Đao, ta nói ta nhìn hắn thi triển liền học được, ngươi tin sao?”
Giang Minh hiện tại đã là tu chân giả trúc cơ kỳ, mấy cái kỹ xảo võ công nhìn một cái là biết, không có gì phức tạp.
Nhưng câu nói của hắn khiến cho rất nhiều người lâm vào sợ hãi.
Đơn giản, nhìn người khác thi triển liền học, chính là yêu nghiệt tồn tại!
Mộ Dung Lập kích động nhìn màn hình. Hắn không ngờ tên tiểu tử này lại
có thể biến thái đến như vậy. Nếu có thể thu hắn vào Côn Luân phái, vậy
thì Côn Luân phái chắc chắn sẽ trở thành đứng đầu võ lâm. Cái gọi là tứ
đại phái sẽ không thể ngăn trở được Côn Luân phái quật khởi. Không chỉ
Mộ Dung Lập, rất nhiều trưởng lão, chưởng môn các phái đều có chung suy
nghĩ này.
Nhưng Đường Bất Nhiễm hiển nhiên không để hắn vui mừng:
“Giang thiếu hiệp, có muốn hay không gia nhập Đường Môn? Chúng ta môn
phái tuy không phải đứng đầu võ lâm, nhưng danh tiếng so với các phái
khác không hề thua kém.”
Cái này lão già thật biết hàng!
Giang Minh cười đáp:
“Xin lỗi, ta đã có sư phụ, không thể gia nhập bất kỳ môn phái nào.”
Đường Bất Nhiễm cùng rất nhiều người nghe vậy, trong lòng vô cùng thất lạc.
Cũng phải, yêu nghiệt như vậy ai thấy cũng vội thu nhận.
Đường Bất Nhiễm cũng không có ý tứ đứng trên lôi đài, liền cám ơn Giang
Minh đã giải độc cho Đường Tinh, sau đó mang theo Đường Tinh rời đi tìm
chỗ nghỉ.
Vũ Băng ba người cũng đã đơn giản giành thắng lợi. Ba cái đại võ sư bởi
vì cắn dược lực đột phá, cho nên tuy nội lực mạnh hơn võ sư đỉnh phong,
nhưng lại không thể bức đám người Vũ Băng trổ tài nghệ. Ba người cũng
chỉ dùng đến võ sư cảnh đỉnh phong nội lực liền có thể dễ dàng thắng
trận.
Ngày thi đấu vòng loại đầu tiên kết thúc.