Tinh thần lực khôi phục không sai biệt lắm, Giang Minh lại tiếp tục ngự phong phi hành.
Lần này Giang Minh không có lộn xộn phi hành lung tung nữa mà theo
phương hướng G thành quay về. Bất quá khi hắn đi được một đoạn liền thấy một nhóm người đông đảo đang đứng tụ tập xung quanh rất nhiều chiếc xe. Giang Minh có chút nghi ngờ, đáp xuống gần đó rồi lẳng lặng dùng khinh
công lại gần nghe ngóng.
“Hội chủ, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta chuẩn bị tấn công chứ?”
“Phải đấy, chuyến này chúng ta nhất định làm thịt Huynh Đệ hội! Đông Bắc khu vực phải là của chúng ta!”
Giang Minh nghe vậy, trong lòng nổi lên sát ý. Dám tấn công Huynh Đệ hội?
Trung niên nhân hội chủ lúc này giơ tay, toàn bộ hơn trăm con người lặng xuống. Trung niên nhân nói:
“Hiện tại Long Hổ Môn vì tiểu công chúa Vũ Băng của bọn hắn đang ở trong tay chúng ta nên không thể lộ diện. Chúng ta cần tranh thủ cơ hội này
tiêu diệt Huynh Đệ hội, sau đó là bắt đám đàn bà Hồng Diệp hội phục vụ
chúng ta. Lúc đó G thành sẽ là thiên hạ của Hắc Long hội chúng ta!”
Nói xong quay sang bên cạnh một vị trông tiên phong đạo cốt nói:
“Kha Lâm đ*o trưởng, phiền ngài dẫn đội. Xong việc không thể thiếu ngài chỗ tốt.”
Đạo nhân gật đầu, đang chuẩn bị quay người, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng trong trẻo đầy hàn ý:
“Bằng vào các ngươi cũng xứng tiêu diệt Huynh Đệ Hội?”
Kha Lâm giật mình, phải biết hắn cũng là võ sư cảnh giới đấy. Vậy mà có người ở ngay bên cạnh mà hắn cũng không biết.
Toàn bộ đám người kinh ngạc quay về phía tiếng nói. Chỉ thấy một tiểu
hài đang đứng ở trên cành cây gần Kha Lâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.
Trung niên nhân hội trưởng Hắc Long hội cau mày, rút súng ra chỉ vào
tiểu hài, định bóp cò. Bỗng hắn cảm thấy tay mát lạnh, sau đó đau đớt
tột cùng từ cánh tay truyền đến. Bàn tay cầm súng của hắn từ lúc nào đã
bị chặt tận cổ tay.
“A!!!!!!!” Trung niên nhân ôm cổ tay cụt gào thét. Đám người ai nấy cũng kinh hoàng rút súng bắn về phía tiểu hài, chỉ có một người không động,
đó là Kha Lâm.
Không phải vì Kha Lâm không muốn động, mà hắn không thể cử động. Lúc này trong lòng hắn tràn ngập nỗi sợ hãi. Không biết từ lúc nào, Kha Lâm đã
nhiều ra một lỗ máu ở giữa trán hắn. Võ sư cấp cao thủ Kha Lâm, cứ như
vậy không động tĩnh chết đi. Đến lúc chết, hắn cũng không biết mình chết thế nào, tại sao lại có cái tiểu hài đứng ở trên cây…
Tiểu hài vẫn đứng đó, từng viên đạn bay tới, sau đó xuyên qua cơ thể nhỏ bé. Đám người vội vã vừa chạy vừa bắn, tiểu hài vẫn đứng yên một chỗ
lạnh lùng nhìn xuống. Từng tên từng tên một trên đầu hiện ra lỗ máu rồi
gục xuống. Đám người lúc này kinh hoàng vứt súng bỏ chạy. Đây không phải là tiểu hài. Đây chính là ác quỷ!
Phải biết Giang Minh đã từng đồ sát vài vạn quân địch trên chiến trường
đấy, vài trăm tên xã hội đen quả thật không đáng để hắn phải bận tâm.
Còn một tên duy nhất run như cầy sấy ngồi dựa vào xe, chất thải đã chảy
hết ra quần. Giang Minh không vội giết hắn, liền thi triển Di Hồn Đại
Pháp hỏi tin tức.
Sau khi hỏi xong, đại khái Giang Minh đã nắm được cụ thể:
Hắc Long hội thèm muốn Hồng Diệp nữ nhân cùng Đông Bắc khu giàu có đã
lâu. Đột nhiên có một ngày một vị võ sư tên là Kha Lâm đi đến Hắc Long
hội muốn thu phục Hắc Long hội. Vị võ sư này chính là một vị chấp sự của Liệt Hỏa Giáo, một giáo phái ở nước H. Hắc Long hội không hề ngại ngần
đồng ý phục vụ Liệt Hỏa Giáo, đồng thời mong muốn Liệt Hỏa Giáo giúp đỡ
hắn trở thành bá chủ của G thành. Tuy nhiên sự tồn tại của Long Hổ Môn
khiến việc tiêu diệt Huynh Đệ hội trở nên rất khó khăn. Vì vậy lần này
Kha Lâm trực tiếp tấn công và bắt cóc Vũ Băng của Long Hổ Môn võ quán để ép võ quán không can thiệp vào việc tấn công Huynh Đệ hội. Đến khi binh lực từ Liệt Hỏa Giáo đến, Hắc Long hội sẽ cùng Liệt Hỏa Giáo tiêu diệt
Long Hổ Môn, nhất thống toàn bộ G thành.
Lần này kế hoạch tiến hành thuận lợi, chỉ có điều bọn hắn không biết, dù tiến công Huynh Đệ hội, kết cục của bọn hắn cũng giống như bây giờ, đều là bị Giang Minh tiêu diệt. Có điều Huynh Đệ hội chắc sẽ có tổn thất,
cùng với võ công Giang Minh bại lộ. Điều này cũng khiến Giang Minh âm
thần hô may mà hôm nay quyết định đột phá.
Về phần Liệt Hỏa Giáo, Giang Minh ngược lại chỉ nghe mỗi tên giáo chủ
bọn hắn có ngoại hiệu Hỏa Vân Tà Thần. Giang Minh cười khẩy, cái thời
đại này vẫn có kẻ xưng thần, không biết tài nghệ thế nào? Giang Minh
ngược lại có chút hứng thú. Thế giới này cũng không phải an tĩnh như
mình nghĩ a.
Không do dự tiêu diệt nốt Hắc Long hội hội chủ cùng với tên xã hội đen kia, Giang Minh tiến tới đoàn xe cộ.
Kiểm tra một loạt xe cộ, Giang Minh thấy được không ít vũ khí. Trực tiếp thu toàn bộ vũ khí cùng xe cộ vào Động Tiên, dù sao cũng là một ít sắt
thép, đỡ phải đi mua. Nếu để trung niên hội chủ Hắc Long hội biết Giang
Minh thu súng ống chỉ vì sắt thép, chắc sẽ trực tiếp từ âm phủ trồi lên
mắng hắn là đồ phá sản.
Đến một cái xe cuối cùng, Giang Minh nhìn thấy trong xe có một tiểu nha
đầu đang an lành ngủ ở ghế sau xe. Giang Minh âm thầm lắc đầu. Đây là
tiểu nha đầu Vũ Băng, tiểu công chúa của Long Hổ Môn đi. Thật là một
tiểu nha đầu nha, bị bắt còn ngủ ngon như vậy.
Liếc mắt nhìn lại đám thi thể, Giang Minh thở dài, khẽ bế Vũ Băng ra
khỏi xe, thu xe vào Động Tiên, sau đó bay ra một khu vực khác.
Đến một khu vực gần khu dân cư, Giang Minh hạ xuống, sau đó bế Vũ Băng đặt xuống một gốc cây.
Tiểu nha đầu lúc này vẫn chảy nước dãi, không biết mơ gì, miệng mỉm
cười. Giang Minh trông thấy vậy, có chút buồn cười, đưa tay vỗ nhẹ má Vũ Băng gọi:
“Này, tỉnh lại đi.”
Sau mấy lần lay, tiểu nha đầu mơ màng mở mắt. Trước mắt nàng là một đứa trẻ nít không lớn hơn mình được bao nhiêu.
“Ta đang ở đâu đây? Ngươi là ai nha?”
Tiểu nha đầu dùng một giọng buồn ngủ hỏi Giang Minh.