Tuy nhiên như vậy cũng quá khó khăn cho Ngô Chính, hắn hiện tại vẫn còn nhiệm vụ mang theo bên cạnh Nhậm Doanh Doanh, còn có mục đích chuyến này vẫn chưa thể đạt được nếu như lúc này lại phân tâm chuyển sang lo lắng suy tính cho Lâm Bình Chi, khó có thể hai tay hai việc phân tâm không thể nào làm tốt a.

- Ngươi trước lại trở về trông coi tiểu tử kia, vẫn như trước kia nếu không có gì nguy hiểm đến tính mệnh của hắn, ngươi không cần phải can thiệp sâu.

Ngô Chính nhìn về hắc y nhân nhàn nhạt nói, hắn quyết định tạm thời vẫn không cần quan tâm đến vấn đề này, cứ để Lâm Bình Chi tự mình lún thật sâu vào sau đó lại tiếp tục suy tính, hơn nữa biết đâu lão thiên muốn Ngô Chính được nhàn rỗi phái xuống người nào đó thay Ngô Chính làm phần việc kia thì sao? Nếu được như thế thì thật tốt, còn không thì cũng chẳng sao.

- Vâng!

Hắc y nhân gật đầu nhận lệnh, sau đó cũng không chậm trễ thoát ly qua cửa sổ theo con đường đến đây trước đó mà rời đi.

- Thủ hạ của công tử lợi hại như vậy? Ta còn tưởng công tử là một thân một người độc hành a.

Nhậm Doanh Doanh bên kia phòng đối diện lúc bấy giờ bất ngờ mở cửa vào gian phòng của Ngô Chính, nàng trên người được thay thế bằng một bộ thường phục thanh sam không gây chú ý, đồng thời vẫn là là lụa mỏng che lấp đi dung mạo không để người khác trông thấy chân dung.

- Nghe lén chuyện riêng tư, còn tự tiện xông vào phòng của nam nhân, “tiểu nữ” ngươi là muốn đại gia ta phải làm sao để trừng phạt ngươi?

Ngô Chính không bất ngờ khi trông thấy Nhậm Doanh Doanh còn là thú vị nhân cơ hội trêu hoa ghẹo nguyệt, từ lúc hắc y nhân lẻn vào báo cáo Lâm Bình Chi tin tức cho Ngô Chính, cả hai người đều phát hiện Nhậm Doanh Doanh đang trước cửa phòng, nhưng là Ngô Chính không lên tiếng nhắc nhở nên hắc y nhân còn tưởng là người mình, cũng mặc kệ không quan tâm.

- Công tử không cần phải trêu ghẹo ta, ta còn là biết cái gì kia Lâm Bình Chi chính là nhi tử của Lâm Chấn Nam tổng tiêu đầu Phúc Uy tiêu cục, không ngờ công tử còn có mặt này hảo tâm a.

Nhậm Doanh Doanh trên đường bị Ngô Chính nhiều lần trêu ghẹo lúc bấy giờ cũng đã đề kháng được phần nào, tuy nhiên nếu không phải vải lụa che đi dung mạo Ngô Chính lúc bấy giờ đã có thể nhìn thấy hai áng mây ửng hồng trên đôi má của Nhậm Doanh Doanh.

- Chỉ là mang bên mình thêm một gánh nặng không thể vứt xuống a, giống như ngươi Nhậm Doanh Doanh, phải chăng là lại muốn tạo thêm gánh nặng cho ta?

Ngô Chính giọng nói ôn hòa nửa đùa nửa thật nhưng là có bên trong thâm ý, Nhậm Doanh Doanh từ khi cho Ngô Chính biết danh tính của mình cũng đã là gián tiếp muốn nói cho Ngô Chính mục đích chân thật của nàng, là một nữ tử mang họ Nhậm còn có thân phận là Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo, dù là ngu ngốc đến mức nào cũng liền có thể liên tưởng đến tiền nhiệm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo trước kia bị Đông Phương Bất Bại lật đổ Nhậm Ngã Hoành cùng nàng là có quan hệ.

Hơn nữa trong thời gian ở cùng một chỗ mặc dù là rất ngắn ngủi, nhưng là Ngô Chính diễn xuất tài tình chân thật đã đạt đến thượng thừa cảnh giới khiến Nhậm Doanh Doanh trong lòng dần dần ghi nhận Ngô Chính là một người chính nhân quân tử có lòng nghĩa hiệp, mặc dù lời nói của Ngô Chính luôn luôn phủ nhận hoặc là mỗi lúc đều là hành động trái ngược vô liêm sỉ, nhưng càng là như vậy càng khiến Nhậm Doanh Doanh tin tưởng vào trực giác của mình.

Một chính nhân quân tử người có lòng nghĩa hiệp chính là làm người có tình có nghĩa có trách nhiệm lại luôn muốn cứu giúp người lương thiện nhưng không cần được kẻ khác biết đến cũng không cần phải khoa trương rêu rao, không nghi ngờ Ngô Chính từ lai lịch hành vi trước kia cho đến từng cái hành động lúc bấy giờ trong đôi mắt Nhậm Doanh Doanh hắn chính là một người như thế.

Dù nói là chỉ số danh vọng điểm của Ngô Chính quá mức cao cho nên dễ dàng có được hảo cảm của Nhậm Doanh Doanh nhưng là không thể phủ nhận diễn xuất của Ngô Chính cũng quá mức chân thật, từ lần đầu gặp nàng biểu lộ tâm trạng sầu khổ bi ai, cho đến lúc giúp nàng giải quyết rắc rối còn đồng ý mang nàng cùng đi mặc dù Nhậm Doanh Doanh khinh công không cao để Ngô Chính trên đường tiêu tốn rất nhiều thời gian.

Hơn nữa một đường đi tới Ngô Chính mặc dù miệng lưỡi ánh mắt rất không biết kìm chế nhưng càng là giữ lễ không làm chuyện gì xúc phạm để nàng nhìn hắn bằng ánh mắt khác, sau đó Nhậm Doanh Doanh lại biết được Ngô Chính đến bây giờ vẫn còn âm thầm bảo vệ Lâm Bình Chi cũng là phần nào nói rõ thực hư sự kiện thảm sát ở Phúc Châu xảy ra, dù là thế nào đi nữa ba chữ “tình, nghĩa, trách nhiệm” được Ngô Chính diễn đạt một cách rất sâu sắc chân thực, để Nhậm Doanh Doanh không thể nào không tin.

- Đúng vậy, tiểu nữ còn có một thỉnh cầu quá đáng, hy vọng công tử có thể giúp đỡ ta, nếu là có thể tiểu nữ trong lòng sâu sắc biết ơn!

Nhậm Doanh Doanh tuy là trong lòng rất khâm phục Ngô Chính càng tự cho là bản thân nàng đã hiểu được phần nào cách Ngô Chính làm người và đối nhân xử thế, cho nên nàng vạn phần khẳng định Ngô Chính mặc dù sẽ nhân cơ hội trêu ghẹo nàng nhưng chắc chắn sẽ không bỏ mặc làm ngơ, dù sao hảo cảm chỉ là hảo cảm cũng không liên quan đến tính cách sẵn có của Nhậm Doanh Doanh, nàng vẫn là muốn lợi dụng Ngô Chính hoàn thành mục đích của mình, sau này nếu có cơ hội nàng sẽ tìm cách báo đáp hắn sau.

- Ta không phải là thánh nhân a, đã mang theo ngươi bên cạnh còn muốn ta giúp ngươi làm việc, rốt cuộc ngươi là tiểu nữ hay ta là tiểu nữ đây!?

Ngô Chính trưng ra bộ mặt lười nhác càu nhàu nói, nhưng là trong lòng lại đang ôm bụng cười to, quả nhiên là Nhậm Doanh Doanh đã muốn dính lưới, chỉ cần thêm một thời gian Ngô Chính không tin hơn mười sáu vạn điểm danh vọng tích lũy lại không thể tác động được Nhậm Doanh Doanh chân tâm.

- Ta biết là quá đáng, nhưng thỉnh cầu công tử chỉ cần giúp ta một này nữa thôi, ta sau này nhất định sẽ báo đáp cho công tử, tuyệt sẽ không gây thêm rắc rối cho ngươi.

Nhậm Doanh Doanh trông thấy bộ dáng Ngô Chính trong lòng rất ư là buồn cười nhưng là vẫn biết lúc này không phải là lúc để cười, bằng không Ngô Chính lại muốn sĩ diện tiếp tục làm khó nàng một phen, cho nên vẫn là kìm nén hài hước cố gắng nghiêm trang cầu khẩn.

- Báo đáp cho ta? Ngươi có cái gì để báo đáp? Trừ phi, hắc hắc...

Ngô Chính thú vị đáp lời sau đó lại cười rất gian xảo, để một bên Nhậm Doanh Doanh càng là thẹn thùng cúi mặt.

Nói vậy cũng đúng, nàng có cái gì để báo đáp người ta? Nói về võ công nàng có thể so được với hắn sao? dù là phụ thân của nàng đến đây cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn, lại nói Ngô Chính đương đầu chính là toàn bộ giang hồ các thế lực, Nhậm Doanh Doanh nàng một cái nữ tử có thể giúp được gì cho hắn?

Hơn nữa lại nói ở trên người nàng có cái gì quý giá để báo đáp cho hắn sao? Nhưng khoan... không đúng, Nhậm Doanh Doanh nàng có chỗ nào mà không quý giá? Nói về dung mạo nàng tự tin mình không thua kém bất cứ ai, nói về tài trí nàng cũng tương tự là như thế, chỉ là nếu nói như vậy... là muốn lấy thân để báo đáp cho hắn sao?

- Công, công tử, ý ngươi là... ta, ta...

Nhậm Doanh Doanh yểu điệu thục nữ xấu hổ e thẹn lấp bấp thều thào trong miệng, nàng tuy là không phản cảm với Ngô Chính, nhưng là trong lòng cũng rất ủy khuất a, dù sao nàng cũng là một cái tuyệt diễm mỹ nhân như thế nào lại không được quyền tự mình lựa chọn còn lại bị cưỡng ép bắt về, làm sao có thể khiến cho nàng can tâm!?

- Này này, không cần phải suy nghĩ sâu xa, không phải là ngươi rất giỏi đàn sao? Sau này đàn cho ta nghe nhiều một chút là được, ta dạo gần đây cũng rất khó ngủ a, ha ha...

Ngô Chính lại lần nữa trêu ghẹo nàng thành công tỏ ra rất đắc chí ha hả cười to, phải nói Nhậm Doanh Doanh làm người thông minh cũng rất khổ sở a, Ngô Chính chỉ nói một câu không đầu không đuôi lại có thể để nàng suy nghĩ chắp cánh bay cao đến tận trời mây, còn thêm cái bộ dạng ủy khuất kia, không thể không khiến Ngô Chính đắc ý.

- Ngươi... ngươi... đáng ghét!

Nhậm Doanh Doanh trên mặt đỏ bừng xấu hổ chỉ tay vào Ngô Chính mắng to, nàng đúng là không còn một chút mặt mũi rất hối hận trước đó như thế nào lại nghĩ rằng tên khốn kiếp này là chính nhân quân tử, là tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ thì có, sau đó lại giận dỗi quay lưng rời đi trở về căn phòng của mình bỏ mặc Ngô Chính một mình đang ôm bụng khoái chí cười to.