Một khi Thiếu Lâm tự thành công gạt bỏ khiến Võ Đang phái không thể tiếp tục cản trở, thì những chuyện xảy ra tiếp theo nếu Ngô Chính đoán không lầm đầu tiên chính là “đoàn kết” quân hùng lấy lý do truy sát Tiếu Diện Ma đầu mà đến làm phiền Hành Sơn kiếm phái.

Lần trước Ngô Chính thảm sát Ngũ Nhạc kiếm phái người tại Lưu phủ nhưng lại bỏ qua Hành Sơn kiếm phái, vô tình trở thành cái cớ hoàn hảo để Thiếu Lâm tự kích động chiến đấu tiêu diệt Hành Sơn, thậm chí nếu như không có cái lý do này thì việc Lưu Chính Phong trở thành chó săn cho triều đình ăn bổng lộc của vua làm việc cho vua cũng là lý do rất không tệ để Thiếu Lâm tự lợi dụng.

Nếu mọi việc suôn sẻ tiếp đến không nghi ngờ chính là tiêu diệt “tà ma ngoại đạo làm hại bách tính” Nhật Nguyệt thần giáo, sau đó mũi tên tiếp tục chuyển sang Hoa Sơn kiếm phái, lại đến nữa sẽ là Võ Đang phái, sau cùng là tất cả đều bị cuốn vào vòng chiến đẫm máu.

Cho đến khi giang hồ chỉ còn lại hai chữ “ân oán” cùng một chút lực lượng thưa thớt còn lại thoi thóp mấy hơi thở ai nấy cũng đều lo giữ mình an toàn, còn hơi sức đâu mà quan tâm đến cái gì là liên minh hay không, mà lúc này để tiêu diệt kẻ thù không nghi ngờ lựa chọn quy phục đầu hàng cho triều đình là một biện pháp rất không tồi!

Đương nhiên mọi chuyện có thể sẽ là như vậy nếu như Ngô Chính trong lúc đó không chịu xuất đầu lộ diện, hoặc là không muốn can thiệp để mặc cho bọn hắn tự tung tự tác.

Nhưng là tất cả cũng chỉ là giả thuyết mà thôi, ai mà biết Thiếu Lâm tự có phải cũng có ý nghĩ tương tự Ngô Chính hay không!? Hoặc là mối liên kết giữa Thiếu Lâm tự và triều đình còn chưa xác định được động cơ bên trong có khi cũng sẽ dẫn đến biến số không thể lường trước, suy cho cùng dù Ngô Chính có thông minh đến đâu cũng không dám tự phụ lỗ mãng vào thời điểm này.

Đừng quên nhiệm vụ chính tuyến của Ngô Chính là gì, tranh chấp ở thế giới này toàn bộ không liên quan đến hắn, Ngô Chính nhắm đến chỉ có duy nhất một mục tiêu đó là: Thiếu Lâm tự! Cũng là cái nôi của võ học gắn liền với lịch sử trôi qua không biết bao nhiêu năm tháng, đồng thời cũng là mấu chốt gần như hết thảy những sóng gió to lớn từ trước đến nay trên giang hồ, nên nhớ cứ mỗi khi Thiếu Lâm tự “vô tình” đánh mất một môn tuyệt học võ công vào tay một ai đó thì cứ y như rằng huyết tươi lại một lần nữa nhuộm đỏ cả thiên khung!

...............

Đã là hai ngày trôi qua kể từ khi Đông Phương Bạch trở về là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, Ngô Chính lại trở về là trước kia tiếu diện tử y một thân một mình độc hành trên giang hồ.

Lúc bấy giờ bên trong một trúc lâm phụ cận một tòa thành tên là Lạc Dương, Ngô Chính bước chân phiêu du tựa như đi mây về gió tự do tự tại không một chút ràng buộc, thân ảnh như có như không lúc ẩn lúc hiện lướt qua từng ngọn trúc thon dài cao vút đung đưa, rất nhanh đã đến một con ngõ vắng bắt ngang qua trúc lâm dày đặc tạo thành một con đường nhỏ hẹp chỉ vừa đủ để hai người sánh vai cùng đi.

Nơi này ngoại trừ những ngọn trúc cao vút xếp hàng cùng nhau, bên dưới hai bên làn đường phủ đầy hoa cỏ dại tươi tốt sum suê, cùng sương mù không phân biệt ngày đêm bao trùm cả trúc lâm mờ ảo, khung cảnh ngắm nhìn từ bên trong trông vô cùng xinh đẹp tưởng chừng là tiên cảnh khiến người ta mê muội như quên đường về, nơi này được biết đến với một cái tên rất quen thuộc đối những ai mê say võ hiệp Kim Dung, được người bản xứ gọi là ngõ Lục Trúc.

Mỗi danh tự đều có ý nghĩa của nó, nhưng ngõ Lục Trúc ý nghĩa lại vô cùng đơn giản chỉ là một con ngõ mọc thật nhiều trúc xanh nên được gọi là Lục Trúc, mà tại ngõ Lục Trúc tình cờ lại có một ông lão trú ẩn ở nơi đây, nhưng bởi vì ông lão không có tên lại đàn rất giỏi cho nên danh tự của ông cũng là Lục Trúc.

Ngô Chính sở dĩ đến nơi đây chính là vì... muốn nghe tiếng đàn của Lục Trúc ông mà thôi.

Không nhanh không chậm bước đi, Ngô Chính trước mắt đã thấy một gian nhà được làm bằng trúc, bốn trân trụ cách biệt nền nhà với mặt đất nối liền đi lên bằng bậc thang trúc khô đã ngã màu úa vàng, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng đàn êm ái du dương bên tai, cũng là một chút sống động bên trong bầu không khí trầm ngâm êm ả của ngõ trúc vắng.

Ngô Chính bước chân đã đứng trước bậc thềm nhưng vẫn không bước lên, cứ thế yên lặng lắng nghe khúc đàn cầm trôi đi cho đến khi kết thúc.

- Thật hay, có thể lại đàn cho ta nghe!

Ngô Chính bỗng nhiên mở lời giọng nói ôn hòa thiện ý, bên trong gian nhà lúc này cũng phát ra tiếng động mở cửa, cánh cửa bằng trúc mở ra chỉ thấy là một ông lão râu tóc bạc phơ nhưng da dẻ vẫn hồng hào rất ít nếp nhăn, có thể thấy được ông lão cuộc sống thường ngày trôi qua bình lặng không ưu tư phiền muộn mới có thể phần nào không để năm tháng bào mòn đi sức sống.

- Ngươi là ai? Đến đây có mục đích gì?

Lục Trúc ông trông thấy Ngô Chính thần thần bí bí tiếu diện che mặt, tư thế cũng trở nên đề phòng, trong giọng nói cũng có phần uy hiếp.

- Ta tình cờ ngang qua đây, nghe được tiếng đàn rất êm tai mới lần theo âm thanh tìm đến nơi này, không biết có phải hay không vừa rồi là tiếng đàn của ngươi?

Ngô Chính nghe được Lục Trúc ông uy hiếp nhưng vẫn không mất hứng, rất ôn hòa giải bày hắn tình cờ đến nơi đây hoàn toàn không có ác ý.

- Là... là ta đàn!

Lục Trúc ông vấp lời đáp lại, nhưng là mặt già có hơi ngượng ngùng, rất giống với người đang nói dối cảm thấy rất ngứa ngáy tâm can.

- Ha ha, ngươi nói dối lại còn ngượng mồm, ta thật không có ác ý, khuôn mặt này của ta từ nhỏ bẩm sinh đã rất xấu xí khó nhìn nên mới luôn mang theo mặt nạ không để người khác trông thấy, ngươi không cần lại lo lắng ta có ý đồ xấu, hơn nữa nếu ta có ý đồ xấu ngươi cũng không ngăn lại được a, ta chân ý chỉ là muốn được nghe lại tiếng đàn vừa rồi, sau đó sẽ rời đi cũng không muốn làm khó ngươi.

Ngô Chính cười to nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải biện lý do mình tìm đến đây, Lục Trúc ông một bên nghe xong lại lâm vào trầm mặc, nếu là bình thường Lục Trúc ông có thể đã là một cước đuổi đi, nhưng là người này có thể lẳng lặng không hay không biết đến trước cửa nhà của hắn, nói rõ Ngô Chính tu vi võ công hoàn toàn siêu việt Lục Trúc ông, hơn nữa Ngô Chính mỗi lời nói đều rất chân thành giải bày mong muốn được nghe lại tiếng đàn một lần nữa, thậm chí còn chưa bước lên một bậc thang chỉ lặng yên bất động đứng đó giữ một khoảng cách, cũng là muốn bày tỏ thiện ý đến thăm.

Nhưng lúc này Lục Trúc ông trong lòng như là nhớ đến điều gì đó khiến hắn giật thót dựng đứng cả chân lông, người trước mặt hắn trường bào tử y đi cùng tiếu diện mặt nạ đặc điểm, còn có võ công thâm bất khả trắc sâu không lường được, hội tụ đầy đủ những đặc điểm này trừ phi...

- Tiếu Diện Huyết Ma!? Ngươi, ngươi...

- Ài, đó chỉ là danh tự các ngươi tự gọi, ta cũng không phải là tên như vậy a, rốt cuộc là có muốn hay không lại đàn cho ta nghe.

Ngô Chính tỏ ra bất đắc dĩ trong giọng nói cũng có chút bực bội khó chịu, trông như là vô ý lời nói nhưng khi lọt vào tai Lục Trúc ông tựa như là sấm đánh ngang tai, lệnh trời phải nghe không thể làm trái.

Phải biết Tiếu Diện Ma Đầu một người lực lượng ở Phúc Châu tiêu diệt toàn bộ cao tầng danh môn chính phái, tại Lưu phủ chấn nhiếp đẩy lui quần hùng trong thiên hạ, không thể phủ nhận hiện tại hắn xuất hiện trước mặt Lục Trúc ông, để hắn hồn bay trên mây không kịp rơi xuống.

- Để hắn vào nhà đi thôi!

Đương lúc Lục Trúc ông hồn vía thất lạc, bên trong gian nhà trúc bỗng nhiên phát ra âm thanh, chỉ nghe đó là giọng nói thanh tao của nữ tử nhưng lại rất khó phân biệt tuổi tác chỉ qua thanh âm.

Lục Trúc ông nghe xong tay chân trở nên luống cuống, thật nhanh cũng đã bình phục lại phần nào tâm tình vừa thất lạc, lúc này lùi ra thân hình che chắn cánh cửa, một tay giơ ngang ra hiệu Ngô Chính có thể đi vào bên trong.

- Đa tạ!

Ngô Chính hướng về Lục Trúc ông gật đầu đa tạ tâm trạng trở nên vui vẻ tựa hồ không còn bực bội giống như trước đó, lại không chần chừ bước chân tiếng vào bên trong gian nhà, ánh mắt nhìn quanh một vòng sau đó tự nhiên an vị một bên ngồi xuống tọa đệm.