Đó là một khối u nơi trung tâm lồng ngực, máu tụ tại một điểm đến đỏ sẫm, lớp da trên bề mặt khối u căng phồng bóng loáng, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ vào liền sẽ phun trào huyết nhục, chưa hết, chung quanh khối u còn có những sợi gân máu chằng chịt lan ra đến tận phần bụng tựa như mạng nhện, chỉ việc nhìn thôi đã khiến người khác cảm thấy đau nhức chính lồng ngực mình.

Mắt thấy cảnh tượng này, ba người Lăng Đạo không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng, đồng thời đều có chung một suy nghĩ, “Xuân Cốc Đồng Lão hạ thủ pháp quả thực… đủ tàn độc!” song lại càng nể phục Ngô Chính dưới loại cực hình khủng khiếp bực này, vẫn có thể bình thản như không có chuyện gì.

“Các ngươi xem đủ chưa?”

Ngô Chính nhàn nhạt nói.

Ba người nghe thế liền không tự chủ gật đầu.

Bởi vì chưa từng nghe qua có loại võ công nào gây ra thương tích quỷ dị như vậy, bọn họ chỉ có thể quy vào là do trúng độc như lời Ngô Chính nói trước đó.

Ngô Chính cài lại thắt lưng xong, thở dài đối bọn họ nói:

“Kỳ thực, chút đau đớn này ta còn có thể chịu được, nhưng là, ta rất không yêu thích việc bị người khác làm chủ như vậy, chi bằng cùng các ngươi đánh liều một phen, phỏng chừng còn có thể xoay chuyển tình thế.”

“Tốt, việc này nhờ cậy vào ngươi, bọn ta đợi ngươi tại đây, nếu phát hiện được điều gì lại không thể tự ý ra ngoài, chỉ cần để bọn ta cảm nhận được chân khí dao động liền sẽ xông vào tiếp ứng.”

Hạ Hoàng Kiến nói.

“Được, các ngươi cứ an tâm đợi tin tốt từ ta!”

Thảo luận xong, bốn người đều nhất trí theo cách này mà làm, Ngô Chính một người trở về lại biệt viện.

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi cho đến khi khuất mất, Lăng Đạo liền quay sang Hạ Hoàng Kiến chất vấn:

“Vì sao không nhân cơ hội này khử hắn? Nếu lại để tiểu này trưởng thành thêm ít lâu, mặc kệ chuyến này có thành công hay không, chúng ta sau này nhất định không được yên thân.”

“Không sai, tiểu tử này hết sức yêu nghiệt, chúng ta sớm đã đắc tội với hắn, đã không thể quay đầu được nữa.”

Diễn Tông cũng đồng tình với Lăng Đạo.

Hạ Hoàng Kiến khẽ lắc đầu, từ tốn nói:

“Tạm thời vẫn chưa dám chắc Xuân Cốc Đồng Lão rốt cuộc còn bài tẩy hay không, nếu chúng ta trước tiêu hao sức lực chỉ vì tiêu diệt tên tiểu tử kia, khó nói lại hợp ý bà ta.”

Sở dĩ bọn họ quang minh chính đại tiến đến, là vì muốn khiêu khích Xuân Cốc Đồng Lão xuất đầu lộ diện, đằng này không đạt được chủ đích lại còn phải phân tâm đối phó với Ngô Chính, Hạ Hoàng Kiến cho rằng Xuân Cốc Đồng Lão sớm đã lường trước bọn họ sẽ đến làm phiền, nên mới cố tình bắt giữ Ngô Chính.

Nghĩ đến đây, Hạ Hoàng Kiến lại thầm nhìn về phía Lăng Đạo, thầm suy đoán rốt cuộc người đứng sau là ai.

Trở lại biệt viện, Ngô Chính trực tiếp hướng về phía đại sảnh đi tới.

Phát hiện đại môn đã mở sẵn, dường như Thiên Nhu Thủy đã biết trước, sau khi Ngô Chính sắp xếp ổn thỏa bên ngoài, liền sẽ đến tìm mình.

Không mấy ngạc nhiên, Ngô Chính tiến vào đại sảnh, tự ý ngồi xuống một bên ghế.

Song lại không nói một lời nào, không khí có vẻ trầm tĩnh đến lạ thường, Ngô Chính hướng tầm mắt về phía bức bình phong, tựa như là muốn nhìn xuyên thấu qua lớp gỗ mỏng kia.

Cứ thế trầm mặc nửa ngày, âm thanh khàn khàn hơi run từ phía sau bức bình phong rốt cuộc truyền tới:

“Bên ngoài, đã xảy ra chuyện gì?”

Ngô Chính đáp:

“Đã rõ ràng, hà cớ còn phải hỏi?”

Từ âm giọng nghe được, hắn phát hiện ngay lúc này đây chính là thời kỳ suy yếu đến cực điểm của Thiên Nhu Thủy, bất quá, điều này dường như không khiến đối phương cảm thấy lo ngại cho lắm.

“Khụ khụ… vậy ngươi, quyết định thế nào?”

Thiên Nhu Thủy nói.

“Ta có lựa chọn ư? Tất nhiên phải giúp ngươi dọn dẹp đống phiền toái này rồi.”

Ngô Chính thản nhiên nói:

“Tuy nhiên, muốn giải quyết ba cái lão đầu ngoài kia, ta có thể phải trả đại giá rất đắt a…”

“Ngươi muốn hướng điều kiện với ta?”

Thiên Nhu Thủy nói.

“Ài, nói như vậy cũng không sai, ngươi cũng biết thực lực của ta không thể đồng thời đối phó cả ba người bọn họ, nếu cứ vung tay mà làm, chẳng khác nào là tự tìm đường chết.”

Ngô Chính than thở.

Nhưng một hồi không thấy đối phương trả lời, Ngô Chính lại nói tiếp:

“Kỳ thực, ta có thể giải quyết chuyện này êm xuôi mà không cần phải động quyền cước, thế nhưng, cần phải có sự trợ giúp của ngươi mới được.”

“Nga… ngươi nói thử xem.”

Thiên Nhu Thủy có vẻ hơi ngạc nhiên.

Ngô Chính nhanh chóng giải đáp:

“Chỉ cần ta khiến bọn họ cũng trúng phải loại độc tương tự như Đông Phương Bạch, không phải quyền sinh sát sẽ lại thuộc về tay ngươi hay sao?”

Biện pháp này nghe qua tuy rất hấp dẫn nhưng lại thiếu đi tính khả thi, không phải Thiên Nhu Thủy chưa từng nghĩ tới, mà là muốn thực hiện được điều này gần như là không thể.

Cân nhắc một chút, bởi vì Thiên Nhu Thủy nắm giữ tính mạng của Đông Phương Bạch trong tay, cho nên có thể tùy ý sai khiến Ngô Chính làm việc cho mình, bất quá lấy thực lực của Ngô Chính, khả năng khuất phục được ba người Lăng Đạo rất thấp, tình huống khả quan nhất chính là chiến đấu diễn ra, lưỡng bại câu thương.

Mà trong tình huống này, muốn khiến những lão quái sống lâu thành tinh kia trúng kế, quả thực là chuyện hết sức hoang đường.

“Nói thì thật hay, nhưng là, ngươi định làm bằng cách nào?”

Thiên Nhu Thủy tỏ ra nực cười.

Ngô Chính không để ý tới thái độ của đối phương, từ chối giải thích:

“Quá trình như thế nào, ngươi không cần quan tâm, kết quả mới thực sự trọng yếu.”

Lời này thập phần minh bạch, ngụ ý là: “Giao cho ta Thi Tuyền Hoàn, sau đó, ngươi chỉ cần chờ đợi tin tốt từ ta.”

Bọn người Lăng Đạo có ba người, tự nhiên phải chi ra ba khỏa Thi Tuyền Hoàn để thực hiện ý đồ này, tình cờ là, Đông Phương Bạch cũng cần ba khỏa Thi Tuyền Hoàn trước khi phục dụng giải dược.

Thiên Nhu Thủy ẩn ẩn nhìn thấy điểm tương quan ở đây, thầm ngờ vực Ngô Chính có thể là đang âm mưu gì đó.

Thế nhưng, Thiên Nhu Thủy lại không hề lo ngại, hào phóng ném ba khỏa Thi Tuyền Hoàn qua bức bình phong, rơi vào tay Ngô Chính.

Nắm lấy độc hoàn trong tay, Ngô Chính cẩn thận quan sát một hồi, không phát hiện điều gì bất thường, liền buông xuống tiểu tâm.

Tuy có hơi ngạc nhiên đối phương bỗng nhiên hào phóng như vậy, nhưng điều này cũng khiến Ngô Chính dấy lên ngờ vực.

Rất có thể, giải dược của Thi Tuyền Hoàn… đã thất truyền!

Bởi vì chỉ có lý do này mới giải thích cho những hành động vô lý của Thiên Nhu Thủy, cho dù có tin tưởng vào độc dược của bản môn đi chăng nữa, thì cũng không nên khinh suất như vậy, nhất là khi đối thủ của Thiên Nhu Thủy, lại là Ngô Chính.

Kỳ thực, nghi vấn của Ngô Chính là thập phần chính xác, phái Tiêu Dao đã tuyệt tích cách đây rất lâu, cho đến tận thời đại này vẫn còn truyền nhân tồn tại đã là một kỳ tích vô cùng hiếm hoi, nhưng là, các thành tựu tuyệt luân khác hầu hết đều đã biến mất theo dòng chảy tuế nguyệt, kể cả thành tựu về y – độc dược, thậm chí, số lượng Thi Tuyền Hoàn trong tay Thiên Nhu Thủy cũng là hữu hạn, bởi vì đan phương sớm đã thất truyền, mà giải dược càng không cần phải kể đến.

Ngay từ đầu, Thiên Nhu Thủy chỉ muốn lợi dụng Ngô Chính mà thôi, hoàn toàn không có ý định sẽ giữ lời, chừa cho Đông Phương Bạch một con đường sống.

Tuy nhiên, Ngô Chính cũng chưa bao giờ đặt tính mạng của mình và giai nhân bên cạnh vào tay người khác, mục đích của hắn chỉ đơn giản là ba khỏa Thi Tuyền Hoàn, mà rốt cuộc lại rất dễ dàng đạt được.

“Chờ đợi tin tốt từ ta!”

Nói xong, Ngô Chính không còn hứng thú, liền đứng dậy ly khai khỏi đại sảnh.

Thiên Nhu Thủy tự tin rằng, trên đời này không có thuốc giải cho Thi Tuyền Hoàn, trái lại, Ngô Chính tự thân sở hữu hệ thống, không sợ nhất… chính là độc thủ.

-------*-*-------