Vốn dĩ còn phải chịu áp lực do Nhữ Dương Vương chủ trương dựng lên các doanh trại tập trung quân lực tinh nhuệ để không ngừng viện trợ cho các đầu chiến tuyến phụ cận, nhưng sau khi Ngô Chính tiêu diệt cả ba doanh trại trong vòng một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhất thời khiến quân Nguyên tổn thất nặng nề không cách nào trở tay, đồng thời góp phần rất lớn trợ giúp Minh giáo giải tỏa đi những áp lực này.
Không những thế, sự liên kết giữa các doanh trại bị lũng đoạn tạo thành thời cơ cho Minh giáo bắt đầu manh động hơn, không chỉ dừng lại ở việc chiếm lĩnh các thành trì có địa thế “dễ lấy dễ mất” mang tính chất chính trị, mà đã dần phát động tiến đánh sâu hơn nhắm đến những nơi có địa lợi khó công dễ thủ nhằm đoạt về một cứ điểm quân sự.
Nếu có thể đạt được mục đích này, không thể nghi ngờ đây chính là khởi điểm hoàn hảo để đưa chiến tranh tiến vào giai đoạn cao trào, cũng là lúc những cuộc chiến đẫm máu và dai dẳng không ngừng nổ ra trên khắp lãnh thổ trung nguyên.
Bởi vì chiến lược ở phía nam của Minh giáo đã được dàn xếp thành công, đây cũng là bước tiến vô cùng quan trọng ảnh hưởng đến toàn cục sau này, tin rằng không bao lâu nữa sự hưởng ứng của bách tính sẽ còn tiếp tục lan tràn, cho đến khi người người nhà nhà đều là quân khởi nghĩa, hoặc chí ít là phải khiến quân Nguyên càng thêm cảnh giác và áp dụng đối sách tàn bạo hơn đối với “con dân” dưới triều của mình, đây mới là mục đích chân chính của việc thực thi chiến lược khởi nghĩa ở phía nam.
… … …
Bên cạnh vách núi nhìn xuống vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, thân ảnh một lão nhân đang đưa tấm lưng thô gầy của mình về hướng ngược lại, từ bộ y phục đã tróc sờn cũ kỹ trên người thoạt nhìn lão nhân có phần rất bần hàn, nhưng ẩn ẩn lại khiến người ta cảm nhận được một cổ tư vị đượm màu tang thương.
Chợt lão nhân chậm rãi xoay người lại, trên gương mặt hốc hác xanh xao như mất hết sinh khí, đôi đồng tử đục ngầu giờ phút này chợt lóe lên một tia tinh quang chăm chú nhìn về phía trước.
Sâu bên trong sơn lâm, hai đạo thân ảnh lão nhân khác đang lăng không tiến tới, thoạt nhìn từ bề ngoài, hai người này không có lấy nửa điểm tương đồng, có thể ví như là hai chiều của thái cực.
Một người ăn mặc trường bào nghiêm chỉnh, mái tóc đã úa màu một nửa, mỗi cử chỉ động tác đều rất tự nhiên vừa phải, trông rất có phong phạm của một cao nhân.
Bất quá, người nọ thì hoàn toàn ngược lại, hình dáng lôi thôi nhơ nhuốc, tóc tai rối bù không chút chỉnh chu, chỉ thiếu trên tay cầm theo một cái bát đất liền mười phần giống hệt khất cái, thoạt nhìn là một lão nhân rất thô kệch.
“Lăng lão, đã lâu không gặp.”
Hai lão nhân này không ai khác chính là Hạ Hoàng Kiến và Diễn Tông, trước đây từng khiến Ngô Chính chịu một phen khốn đốn khi còn ở biên cương tây vực.
Mà lão nhân phía đối diện đang đứng bên cạnh vách núi kia, có chút không ngờ lại là Lăng Đạo – người đã từng trước mặt Hạ Hoàng Kiến và Diễn Tông trắng trợn cướp đi “con mồi” của bọn họ.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Lăng Đạo cười đáp lễ.
Nhưng là vẻ cười của lão rất gượng gạo lại trông có phần âm lãnh đến đáng sợ, hai người Hạ Hoàng Kiến thậm chí có thể cảm nhận được tử khí không ngừng toát ra từ trên người lão, xem ra thời gian còn lại của lão đã không còn được bao lâu.
Trông thấy đối phương dùng ánh mắt cảm thông nhìn về phía mình, Lăng Đạo không khỏi lại thở dài thê lương, phút chốc bầu không khí dần trở nên lắng đọng, một cơn gió nhẹ thoảng qua lại tựa như bi thanh ai oán.
Cổ nhân từng nói “nhân sinh tựa giấc mộng dài”, bất quá thế gian có mấy ai thấu hiểu được đạo lý này!? Đến cả những sinh vật vô tri cũng biết quý trọng sinh mạng của mình, huống hồ là con người.
Trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc Lăng Đạo mới áp chế được tâm tình bi quan, lên tiếng đánh tan bầu không khí trầm lắng:
“Sở dĩ ta hẹn các người đến đây là có hai việc, thứ nhất là muốn hóa giải những hiềm khích trước đây…”
“Ài, bọn ta sớm đã không đặt trong lòng, chuyện trước đây không cần lại nhắc đến.”
Diễn Tông khua tay chen ngang nói.
Hạ Hoàng Kiến cũng không nhỏ nhen, từ tốn tiếp lời:
“Đúng vậy, mấy lão già như chúng ta đều có nỗi khổ tâm, những chuyện đã qua rồi thì nên quên đi thôi.”
Nghe những lời này, Lăng Đạo không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, những tưởng đối phương sẽ nhân cơ hội làm khó dễ mình một phen, nào ngờ đơn giản như vậy liền cho qua, tựa hồ đây gọi là đồng bệnh tương liên đi.
“Lăng lão, còn việc thứ hai là gì?"
Hạ Hoàng Kiến hỏi.
Lăng Đạo bỗng nhiên trở nên nghiêm túc nói:
“Ngoài trừ việc hóa giải hiềm khích trước đây, hôm nay ta mặt dày mặt dạn còn muốn thỉnh cầu hai người các ngươi xuất thủ tương trợ, việc này phỏng chừng sẽ có lợi cho đôi bên.”
“Như vậy thì không thể tốt hơn, nếu là chuyện trong khả năng, bọn ta tất nhiên sẽ không chối từ.”
Diễn Tông tỏ ra ngay thẳng nói.
Tuy là hai người bọn họ cảm thông với Lăng Đạo nhưng cũng không thể cứ vô tư xuất thủ tương trợ được, trừ phi sự tình có thể thỏa mãn nhu cầu lợi ích cả đôi bên thì lại là một chuyện khác.
Lăng Đạo cũng hiểu được đạo lý này, liền trực tiếp đi vào vấn đề:
“Các ngươi hẳn là đã nghe qua tin tức của tiểu tử kia đi? Cách đây không lâu, hắn đã rơi vào tay Xuân Cốc Đồng Lão.”
“Ý tứ của ngươi là?”
Không biết tin tức loan ra từ đâu nhưng chuyện Ngô Chính bị Xuân Cốc Đồng Lão bắt đi trong giới tông sư hầu như không ai không biết, Lăng Đạo nhắc đến chuyện này khiến hai người Hạ Hoàng Kiến ẩn nhiên đã đoán ra được điều gì.
Lăng Đạo không lên tiếng giải đáp nhưng lại khẽ gật đầu, hàm ý chính là không phủ nhận phỏng đoán của hai người.
Diễn Tông thấy thế chợt hai mắt sáng ngời, tỏ ra thiếu kiên nhẫn hỏi lại:
“Có phải ngươi biết được thông tin về địa phương trú ẩn của Xuân Cốc Đồng Lão!?”
“Không sai.”
Lăng Đạo khẳng định.
Thế nhưng Hạ Hoàng Kiến dường như có hơi ngờ vực, liền lên tiếng dò hỏi:
“Lăng lão, ngươi là từ đâu mà biết được chuyện này? Hơn nữa có nắm chắc hay không?”
Từ trước đến nay trên giang hồ, thân phận và nơi trú ẩn của Xuân Cốc Đồng Lão là một trong những bí mật rất ít người biết đến, chỉ nghe qua đồn thổi địa phương đó có tên là Xuân Cốc, còn ngoại hiệu “Xuân Cốc Đồng Lão” cũng do người bên ngoài dựa vào những tin đồn này mà đặt ra.
Trong giới tông sư có được thông tin về Xuân Cốc Đồng Lão cũng rất khan hiếm, chỉ biết được Xuân Cốc Đồng Lão sở hữu một môn công phu có thể cải lão hoàn đồng, khiến bao người dấy lên tham niệm muốn cường đoạt bí kíp về tay, bất quá những người này hoặc là đã chết, hoặc là không có manh mối để truy ra tung tích đối phương.
Bởi vì luôn nắm được thế chủ động lại có thực lực thâm bất khả trắc, cái danh Xuân Cốc Đồng Lão trong giới tông sư có phân lượng không hề nhẹ, trước nay chỉ nghe Xuân Cốc Đồng Lão tìm đến người khác phiền toái mà chưa từng nghe thấy chuyện ngược lại.
Hạ Hoàng Kiến không phải là đần độn, tuy rất khó cưỡng lại sức hấp dẫn của hai cái tên Xuân Cốc Đồng Lão và Quỷ Sát Kiếm Ma gộp chung lại một điểm, nhưng chỉ vì thế mà đắc tội với cường địch không thể đối phó thì quả thực hết sức ngu xuẩn.
Phải biết đến cả Không Trí một thân tu vi tông sư hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của Xuân Cốc Đồng Lão, chưa kể những chiến tích gần đây của Ngô Chính cũng không qua được tai mắt của Hạ Hoàng Kiến, không biết từ sau lần chạm mặt sau cùng đã có bao nhiêu tông sư trung kỳ chết dưới tay hắn.
Thử nhìn lại một chút, hai người bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ là tông sư trung kỳ, trong khi đó Lăng Đạo tu vi tông sư hậu kỳ nhưng lấy tình trạng đã khô cằn sinh lực như vậy cũng không thể phát huy được bảy tám thành thực lực thời đỉnh phong, suy đi tính lại vẫn không tìm ra được nửa điểm khả quan.