Hai người Tường Vỹ chịu thương thế vô cùng nghiêm trọng, nhìn dáng vẻ dường như đã không còn thiết sống nữa, Ngô Chính rất yên tâm hai người này sẽ không nhân cơ hội mà bỏ chạy, cho dù có bỏ chạy thì lấy thân thể què quặt đó cũng không chạy được bao xa, điều tất yếu bây giờ chính là một cái gật đầu của Không Trí.

Trông thấy Không Trí vẫn đang lưỡng lự, Ngô Chính giả vờ đưa tay vào lồng ngực, đồng thời dùng ý niệm câu thông với hệ thống, hối đoái một khỏa Liệu Thương Đan phục dụng, song lại chậm rãi đứng dậy thủ thế, tỏ thái độ bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục nghênh chiến.

Không Trí để mặc cho hắn tự tung tự tác, có vẻ lão cho rằng cho dù hắn phục dụng tiên đan diệu dược thần kỳ, thì ở khoảng cách gần như thế này cũng vô phương có thể thoát khỏi tay lão. 

Không khí bỗng trở nên ngưng trọng, Ngô Chính và Không Trí bất động thanh sắc nhìn chằm chằm lẫn nhau, lúc này chỉ cần một trong hai người có động tác nhỏ nào đó, liền sẽ khơi mào chiến đấu diễn ra.

Một khi chiến đấu diễn ra, không thể nghi ngờ, Ngô Chính chính là người chịu thiệt thòi, phải biết, đối đầu với tông sư hậu kỳ sở học là tuyệt kỹ Thiếu Lâm, bất chấp Ngô Chính có yêu nghiệt đến đâu đều phải cam bái hạ phong, ngoại trừ việc trốn tránh ra, hắn căn bản không có nửa phần cơ hội có thể đối kháng.

Thế nhưng sự tình lại không vượt ra ngoài tầm kiểm soát, thần sắc Không Trí lúc này chợt hòa hoãn đi phần nào, lão khẽ gật đầu ra hiệu, tỏ ý không phản đối nguyện vọng của Ngô Chính.

Dưới ánh mắt khó giấu nổi vẻ ngạc nhiên của Tường Vỹ và Hồ Thường Nghị, Ngô Chính không chần chừ vung lên chỉ thủ, súc thế tung ra một đạo kiếm khí.

Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!

Lần này, Ngô Chính không phạm sai lầm nữa, kiếm khí nhanh như thiểm điện phóng về phía hai người Tường Vỹ, trong lúc đó, cả hai đều không có ý định tránh né, hay nói đúng hơn là muốn hay không cũng không cách nào tránh né, chi bằng thản nhiên tiếp nhận.

Sưu một tiếng, hai cái nhân hình lúc bấy giờ đã trở thành tử thi, đồng thời ngã người về phía sau, nhận lấy một cái chết chóng vánh không chút đau đớn.

“Chúc mừng túc chủ thành công vượt cấp chém giết tông sư sơ kỳ, nhận được sát lục tích lũy.”

“Chúc mừng túc chủ thành công vượt cấp chém giết tông sư sơ kỳ, nhận được sát lục tích lũy.”

Hai đạo âm thanh thông báo từ hệ thống lần lượt vang lên trong đầu, báo hiệu cho Ngô Chính biết lần này không hề có sai sót.

Như vậy, để bẫy Ngô Chính một hố thật sâu, Nhữ Dương Vương cũng phải trả giá bằng sinh mệnh của hai tên tông sư thủ hạ, cuộc trao đổi này đối với Ngô Chính mà nói… không lỗ!

Hắn đến thế giới này là để trải nghiệm và tích lũy điểm sát lục, giết chóc càng nhiều càng tốt, sự thành bại của quân khởi nghĩa kỳ thực không phải là quá trọng yếu đối với hắn, nếu có một điều gì khiến hắn phải quan tâm đến ngoài việc giết chóc, thì chính là trách nhiệm với Chu Chỉ Nhược.

Sau khi Ngô Chính rời đi, nếu thế giới này trở nên quá mức hỗn loạn thì không gian trưởng thành của Chu Chỉ Nhược có thể sẽ bị thu hẹp lại rất nhiều, chí ít phải khiến thế giới này ra hình dáng một chút, Ngô Chính mới có thể an tâm rời đi.

Bất quá, hắn biết có Trương Tam Phong trông coi, Chu Chỉ Nhược sẽ không tao ngộ chuyện gì bất trắc, đây âu cũng chỉ là cảm giác trách nhiệm đối với người được hắn xem là thân nhân mà thôi.

“Chuyện ngươi muốn làm cũng đã hoàn thành, tốt hơn hết là không nên dở trò.”

Không Trí nói.

Lời này bị Ngô Chính bỏ ngoài tai xem như không nghe thấy, song lại đánh sang chuyện khác nói:

“Toàn bộ nhân chứng tại đây đều đã chết, Thiếu Lâm tự quả thực là rất ‘trong sạch’ a.”

“Ngươi là muốn tráo trở lật lọng!?”

Sắc mặt Không Trí trở nên âm trầm nói.

Thâm ý bên trong câu nói của Ngô Chính không quá khó hiểu, đừng quên bản thân hắn nhiều lần bị cái quy tắc ngầm ràng buộc tông sư gây phiền toái, Không Trí thân là tông sư tất nhiên cũng sẽ không tránh khỏi.

Không Trí có thể xung đột với Ngô Chính, thậm chí có thể cho người làm khó Đông Phương Bạch, những việc này đều được quy vào ân oán giữa các tông sư, thế nhưng đích thân ra mặt cấu kết với Nhữ Dương Vương đã là phạm vào quy tắc ngầm của giới tông sư, một khi chuyện này lọt ra ngoài, Không Trí sẽ gặp không ít phiền toái.

Phải biết rằng, không ít người có lòng tham đối với sở học của Ngô Chính, mặc dù không hề có chút thông tin đáng tin cậy nào, huống hồ bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm sớm đã nổi danh khắp thiên hạ, lực hấp dẫn so với võ học không biết thực hư thế nào của Ngô Chính còn trội hơn gấp mấy lần. 

Sở dĩ nói “phiền toái” mà không phải “nguy hiểm”, là vì Không Trí có một điểm chung với Ngô Chính, đó chính là hậu trường vững chắc.

Ngô Chính có chưởng môn phái Võ Đang – Trương Tam Phong làm hậu thuẫn, thì Không Trí cũng có ba vị lão tăng chữ Độ chống đỡ phía hậu phương, bất cứ ai muốn dùng cường thủ với Không Trí để đạt được mục đích, còn phải xem tự thân bản lĩnh có đủ dùng hay không.

Cũng vì điểm này, Không Trí mới có thể bất chấp rủi ro, đích thân truy bắt Ngô Chính, chung quy lại bất cứ quy tắc nào cũng có những trường hợp ngoại lệ.

“Không cần phải diễn kịch, nói không ngoa, hiện nay cho dù là ai, chỉ cần nắm giữ được tính mạng của ta, liền có thể nhất thủ già thiên, làm điên đảo cục diện trên giang hồ lúc bấy giờ, chiêu trò của ngươi chỉ có thể qua mặt đám người ngu ngốc kia, người có ánh mắt sáng suốt liền có thể nhìn thấu được điều này, tất nhiên, điểm mấu chốt vẫn là phải nắm giữ tính mạng của ta trước rồi hãy nói.”

Ngô Chính tựa tiếu phi tiếu nói.

Chợt một luồng khí thế cuồn cuộn, lấy thân hình Không Trí làm trung tâm, phát tán ra chung quanh, gắt gao áp bách lên Ngô Chính.

“Không nói không rằng, liền muốn động thủ?”

Ngô Chính nhởn nhơ nói.

Ở khoảng cách gần như thế này, đúng như Không Trí dự liệu, Ngô Chính gần như không có cơ hội triển khai ưu thế khinh công của mình để chạy thoát khỏi tay lão ta, hắn chỉ có thể chọn cách chính diện giao đấu.

Trước đó hắn đã phục dụng Liệu Thương Đan, tranh thủ chút ít thời gian khôi phục lại chân nguyên, giờ phút này hoàn toàn có thể thỏa sức một trận chiến, xem như là ước lượng khoảng cách giữa hắn và đối phương.

“Ta biết, ngươi sẽ không hạ sát thủ với ta, chi bằng để ta lĩnh giáo một chút, công phu Thiếu Lâm tự rốt cuộc là lợi hại thế nào.”

Giờ phút này, Ngô Chính không cần phải úp mở, chỉ việc ăn ngay nói thật mục đích của mình.

Song không đợi Không Trí đáp lời, hắn liền trước một bước động thủ, lục đạo kiếm khí đồng thời huy động, hướng mũi kiếm về phía đối phương phóng tới.

Mắt thấy một màn này, mặc dù đã biết trước Ngô Chính nổi danh từ những ngày đầu chính là nhờ lục đạo kiếm khí, Không Trí cũng không khỏi tán thán một phen, càng khiến lão ngạc nhiên là việc thương thế đối phương dường như không mấy nghiêm trọng cho lắm.

Nên nhớ, trước đó Ngô Chính liên tiếp giơ thân đón đỡ hai trượng của Không Trí, chỉ cần phục dụng một khỏa đan dược nhỏ bé liền đã không thành vấn đề!?

“Lợi hại, nhưng không đủ nhìn!”

Không Trí không nhúc nhích nửa bước, đơn giản vung lên chưởng thủ tiếp chiêu, liền nhẹ nhàng chấn tan lục đạo kiếm khí của đối phương.

Tuy Lục Mạch Thần Kiếm uy lực khôn lường, nhưng đứng trước chênh lệch tuyệt đối về lực lượng, hoàn toàn không có cơ hội phát uy.

Ngô Chính không có vẻ gì là bất ngờ, trái lại còn muốn tranh thủ lúc đối phương phá chiêu, để triển khai Hoành Không Na Di kéo giản khoảng cách.

Bất quá ý đồ của hắn rất dễ nhận biết, còn chưa kịp thực hiện thì ngay lập tức đã bị Không Trí ra tay ngăn cản, nhất đạo kim quang đột ngột đánh tới, như thể muốn phá toái hư không.