Cảm nhận được sát khí tập trung về phía mình, Thành Côn rùng mình bức tốc chạy đến chỗ Không Trí, thậm chí còn không dám có nửa phần ngoái đầu nhìn lại.

Đương nhiên Ngô Chính sẽ không để y dễ dàng đắc ý như vậy, liền lăng không xoay người, chỉ thủ súc thế tung ra một kiếm.

Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!

Nếu chỉ xét về tốc độ, Thành Côn dù có mọc thêm hai chân cũng khó mà so bì được với Thương Dương Kiếm.

“Sư thúc, mau cứu ta!” 

Thành Côn hoảng hốt hô lên.

Không Trí nguyên còn muốn chớp thời cơ tấn công Ngô Chính, nhưng khi nghe được lời cầu cứu, lão không khỏi chần chừ chốc lát.

Dường như không quá thiết tha với tính mạng sư điệt mình, nhưng rồi lão vẫn quyết định cứu lấy Thành Côn, liền vung lên chưởng thủ đánh ra một đạo kim quang.

Đại Kim Cương Chưởng!

Đây chính là chưởng pháp trước đó đồng thời chấn tan Quan Xung Kiếm và Thương Dương Kiếm của Ngô Chính, không có gì bất ngờ khi một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm lại xuất hiện trên giang hồ.

Thế giới này chính là điên cuồng như vậy, hiện tại cho dù tận mắt chứng kiến một người sở hữu cả bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, Ngô Chính cũng sẽ không lấy làm ngạc nhiên.

Thương Dương Kiếm một lần nữa bị đánh tan, tính mạng Thành Côn cũng vì thế mà toàn vẹn, bất quá hiếm có một cơ hội để đánh trúng Ngô Chính lại đã trôi qua, Không Trí không khỏi thập phần cảm thấy nuối tiếc.

Tuy nhiên sự việc vẫn chưa chấm dứt, lại một tiếng oanh vang dội truyền đến, mấy người Không Trí giật mình nhìn lại, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt là một trận thảm sát vô cùng ghê rợn.

Đám người lẫn lộn bao gồm các binh lính, quân nhu, thậm chí những người hán bị bắt làm nô lệ, hết thảy giờ phút này đều trở thành đống thịt vụn bầy nhầy.

Doanh trại được dựng lên rất có quy mô, bây giờ đã trở thành đống hoang tàn, máu chảy thành sông, nhiều đến mức còn chưa kịp thấm đất, tất cả tử thi hầu như đều không nhận ra nhân dạng, tràng cảnh quả thực chẳng khác gì là địa ngục giữa trần gian.

Mà hung thủ chính là tên thiếu niên sắc mặt lúc bấy giờ có phần rất quái gở, không phải là biểu cảm hối hận hay lãnh huyết, mà là nghi hoặc và sững sốt.

Bởi vì âm thanh thông báo từ hệ thống vang lên trong đầu không nhiều như hai lần trước, điều này là nói đội quân Ngô Chính tiêu diệt không phải tinh nhuệ, căn bản chỉ là những tên lính quèn bình thường mà thôi.

“Là ngụy quân!? Ta thật là sơ suất.”

Ngô Chính vô cùng tức giận, bởi vì hắn minh bạch ngụ ý của việc này là gì, Nhữ Dương Vương chính là tương kế tựu kế mượn kiếm của hắn để chấn áp quân khởi nghĩa.

Hắn nhận ra đại đa số những người mình giết đều là người Hán, số lượng tù binh bị nhốt trong doanh trại còn đông đúc hơn cả những tên lính quèn quân Nguyên.

Thử nghĩ một khi tin tức này truyền ra ngoài sẽ tạo thành hậu quả gì đây!? 

Quân khởi nghĩa lấy tôn chỉ chống lại sự tàn bạo của quân Nguyên, bảo vệ những bách tính thiện lương vô tội này, để dấy lên nhân tâm phản kháng.

Vậy mà người được quân khởi nghĩa truyền miệng ca ngợi lấy đó làm gương – Ngô Chính, nay thậm chí còn tàn bạo hơn gấp mấy lần, chỉ vì tiêu diệt vài tên lính quèn lại nhẫn tâm sát hại hàng loạt những nghĩa sĩ can trường chống Nguyên bị bắt làm tù binh.

Đương nhiên tin tức còn có thể bị thổi phồng lên gấp trăm lần để bêu xấu Ngô Chính, việc này hoàn toàn nằm trong khả năng của Nhữ Dương Vương, đồng thời còn ảnh hưởng sâu sắc đến chiến lược của quân khởi nghĩa ở phía nam, quả thực là sách pháp phi thường.

Nguyên bản, Ngô Chính chỉ muốn nhanh chóng tích lũy điểm sát lục, hoàn thành mục tiêu tối thiểu đề ra, sau đó mới tính đến chuyện giải quyết Thành Côn, nào ngờ hắn lại tự mình lọt lưới đối phương giăng ra.

Ngoái đầu nhìn lại, mắt thấy thần sắc mấy người Không Trí không có vẻ gì là phẫn nộ, Ngô Chính liền minh bạch suy đoán của mình hết chín thành là không sai.

“Thật thâm hiểm, ta đã quá xem thường các ngươi.”

Ngô Chính trầm giọng nói.

Sớm biết đối phương tâm trí không tầm thường, Tường Vỹ cũng không cho rằng Ngô Chính sẽ không nhận ra mình sập bẫy, lão không ngần ngại thừa nhận:

“Cổ nhân có câu ‘thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’, ngươi đúng là không thèm đặt ai vào mắt.”

“Lão đầu như ngươi chỉ là chó sai mà thôi, cái gì mà ‘thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’!? Nếu là Nhữ Dương Vương đích thân nói với ta câu này, có thể ta sẽ cân nhắc đặt vào tai, còn ngươi thì… cũng chỉ là mặt hàng tiêu thụ.”

Ngô Chính nói.

“Mặt hàng tiêu thụ!?”

Tường Vỹ tất nhiên không hiểu được câu nói trên có ngụ ý gì, kỳ thực trong mắt Ngô Chính thì lão chẳng khác nào là NPC, chỉ chờ hắn đến giết để tích lũy thêm điểm sát lục mà thôi.

Bất quá lão vẫn hiểu được lời lẽ của Ngô Chính là để phỉ báng mình, hai chữ “chó sai” cũng không phải từ gì quá khó hiểu.

“Nhờ sư thúc ra tay thu phục tên ác tặc này, sớm ngày trừ hại cho võ lâm.”

Thành Côn chen ngang vào nói.

“Tại sao không phải là tiêu diệt mà lại là thu phục!? Thiếu Lâm tự là muốn cảm hóa ta chăng?”

Ngô Chính chê cười nói.

Ý nghĩa của lời này sáng tỏ như ban ngày, nếu tiêu diệt Ngô Chính thì lấy cái gì để châm ngòi phái Võ Đang và Minh giáo đây!? Trừ phi là trì độn ngu ngốc, mới có thể nhìn không thấu được điểm này.

“A di đà phật, trên trời có đức hiếu sinh, ngươi cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.”

Thành Côn thê lương ngước mặt lên trời, chấp tay niệm phật nói.

“Ha ha…”

Mắt thấy trình độ diễn xuất của Thành Côn rất không tồi, Ngô Chính không khỏi hài hước cười to, một màn này chẳng khác nào là trò chơi chính trị ở thế giới hắn trước đây.

Thế gian này có những tuồng kịch mà ai cũng đã biết trước được kịch bản, ấy vậy mà người trong cuộc vẫn phải tỏ ra không hay biết để còn diễn tiếp cho nhau xem, mặc kệ nó có nhàm chán đến nhường nào.

Vi Đà Chưởng!

Không còn hứng thú để xem tuồng, Ngô Chính liền động thủ tiến công, thành thạo áp dụng nguyên tắc “tiên phát chế nhân” mà các trụ trì Thiếu Lâm tự rất thường hay dùng.

Trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm thì Vi Đà Chưởng chính là chưởng pháp mạnh nhất nhưng cũng yếu nhất, đây chính là thành quả cũng như hậu quả của sự giản lược hết thảy các yếu tố khác chỉ để tăng cường lực sát thương đến mức tối ưu.

Chưởng pháp này mạnh nhất với điều kiện đánh trúng mục tiêu, nhưng lại yếu nhất bởi vì gần như không có cách nào để đánh trúng được mục tiêu, trừ phi đối phương quá yếu nhược so với người sở hữu bộ chưởng pháp này.

Thế nên mấy người Không Trí đều dễ dàng tránh né được, thậm chí đên cả Hồ Thường Nghị thân mang thương thế nghiêm trọng cũng không gặp phải vấn đề gì khó khăn.

Tuy nhiên, mục đích của Ngô Chính cũng chỉ đơn thuần như vậy, lúc này thân hình hắn tại vị trí đột nhiên trở nên mơ hồ, phút chốc huyễn hóa tiêu thất.

Thấy vậy, Không Trí kinh nghi không thôi:

“Lâm trận bỏ chạy!?”

“Tiểu tử này công phu rất kỳ dị, mọi người cảnh giác!”

Tường Vỹ lớn tiếng nhắc nhở, lấy kinh nghiệm từng chạm trán qua, lão dĩ nhiên không tin Ngô Chính sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Tường lão, phía sau!”

Hồ Thường Nghị khẩn trương hô lên.

Hốt hoảng quay ngoắt người lại, đối diện Tường Vỹ lúc bấy giờ chính là đạo kiếm khí đáng sợ nhất mà nhân sinh lão từng gặp qua.

Lục Mạch Thần Kiếm, Quan Xung Kiếm!

Tường Vỹ điên cuồng huy động chân nguyên, triển khai khinh công gấp rút thối lui về sau, cố gắng câu kéo chút ít thời gian để Không Trí kịp phản ứng mà cứu giúp.

Thế nhưng Tường Vỹ phải thất vọng rồi, Không Trí hoàn toàn không chút để ý đến tình huống nguy cấp mà Tường Vỹ đang đối mặt, thay vào đó là nắm bắt thời cơ lao lên tấn công Ngô Chính, có vẻ tính mạng Tường Vỹ chỉ đồng giá bằng một cơ hội nhỏ nhoi để bắt được Ngô Chính mà thôi.