Tuy nhiên tác phong chiến đấu của Ngô Chính cũng biểu hiện bộ mặt vô liêm sỉ của hắn, thậm chí Cao Giám tin chắc rằng một khi tiếp nhận tin tức của Đông Phương Bạch, Ngô Chính liền sẽ ‘trảm thảo trừ căn’ tương tự như lời hắn nói.

“Trừ phi ngươi có thể đảm bảo sẽ giữ lời, bằng không dù lão ta có chết cũng không hé ra nửa lời.” Cao Giám kiên quyết nói.

Nắm giữ trong tay thông tin trọng yếu mà Ngô Chính tha thiết mong muốn, lão tuyệt nhiên phải bám víu vào điều này để bảo toàn mạng sống của mình.

“Ngươi thực sự cho là ta không dám giết ngươi?” Ngô Chính lại di chuyển bước chân, tiếp cận đến gần hơn đối phương.

Không đáp trả lời nào, nhưng thần sắc Cao Giám rất kiên định, không hề tỏ ra nao núng muốn lùi bước. Tựa hồ lão rất tin tưởng rằng Ngô Chính chỉ hù dọa mà không dám manh động.

Bất quá điều này không sai, trông thấy Cao Giám quyết không thỏa hiệp, Ngô Chính đành phải chọn cách hòa hoãn, dừng lại cước bộ nói: “Được rồi, ngươi lợi hại, nói đi, ta phải làm thế nào thì ngươi mới không nghi ngờ ta sẽ giữ lời?”

Nghe thế, Cao Giám mới thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may là đoán đúng vấn đề. Vừa rồi nếu lão lùi lại dù chỉ là nửa bước, có khi Ngô Chính liền sẽ bắt được tâm sợ hãi này mà khai thác.

“Đơn giản, ngươi lùi ra xa hai trăm thước, mọi chuyện liền dễ dàng.” Cao Giám nói.

Ngô Chính chau mày nói: “Ngươi là đùa với ta? Khoảng cách này, dù ta muốn truy cũng không bắt kịp ngươi, còn nói cái gì điều kiện?”

“Lấy khinh công của ngươi nếu truy theo nhiều ngày liền vẫn có cơ hội bắt được ta, cách này đã là rất công bằng với cả ta và ngươi rồi.” Cao Giám nói.

Nghe vậy, Ngô Chính hơi trầm mặc nghiền ngẫm, song không có cách nào khác tốt hơn, liền đồng ý làm theo cách này.

Hắn chủ động lùi về phía sau hai trăm thước, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn lấy thân ảnh Cao Giám, đề phòng lão nhân cơ hội bỏ chạy.

“Bây giờ ngươi không ngờ vực nữa chứ?” Ngô Chính nói.

Cao Giám thấy thế khẽ gật đầu nói: “Huyết Y Tiên Tử đang bị bắt giữ, trong tay… Xuân Cốc Đồng Lão!”

Vừa nói dứt lời, Cao Giám không chút chần chờ liền quay lưng ngược về phía Ngô Chính, triển khai khinh công phóng đi.

Bỗng nhiên…

Vù một tiếng, trước mặt Cao Giám liền xuất hiện thân ảnh thiếu niên rất quen thuộc, khiến lão phải ngăn lại quán tính mà đáp xuống mặt đất.

Cao Giám tức giận quát lên: “Ngươi… ngươi không giữ lời!?”

“Nào có, ngươi mới là không giữ lời, ta vẫn chưa biết chính xác Xuân Cốc Đồng Lão là nhân vật nào đây?” Ngô Chính giờ phút này không còn che giấu sát khí của mình, thần sắc cực độ âm trầm.

Vốn dĩ Cao Giám cho rằng Ngô Chính nhất thời sẽ không thể bắt kịp mình, thế nhưng lại không hề hay biết Hoành Không Na Di còn có thể chớp mắt thay đổi vị trí của hắn trong khoảng cách hai trăm thước, nhờ vậy không ít lần trong chiến đấu kết hợp với Loa Toàn Cửu Ảnh giúp hắn chiếm được tiên cơ, đánh với thế thượng phong.

Nếu vừa rồi Ngô Chính không thể chặn lại mà phải mất nhiều ngày tiếp theo để truy đuổi, Cao Giám có một cơ hội để dẫn dụ hắn trở về hang ổ của mình. Đến lúc đó, Ngô Chính phải đối mặt với thứ quái quỷ gì thì chẳng ai mà biết được. 

Hơn nữa, Cao Giám thực tình nói ra thông tin về Đông Phương Bạch đang bị bắt giữ, không có nghĩa là lão làm người trọng tín. Ngô Chính cho rằng vị Xuân Cốc Đồng Lão kia bản lĩnh nhất định rất lợi hại. Có thể Cao Giám muốn gián tiếp trả thù Ngô Chính, bằng cách để hắn đi tìm Xuân Cốc Đồng Lão gây chuyện.

Suy đi tính lại vẫn có rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, nhưng mặc kệ là khả năng nào đi nữa thì đều gây bất lợi cho Ngô Chính. Hắn tất nhiên không thể để Cao Giám cứ thế mà nhởn nhơ rời đi.

“Ngươi đã có được tin tức, rốt cuộc còn muốn làm gì?” Cao Giám hoảng hốt nói.

Ngô Chính đáp: “Không phải ta nói rồi ư? Ta muốn biết thông tin về Xuân Cốc Đồng Lão.”

Tâm tình Cao Giám vừa giận vừa sợ, thậm chí không đủ can đảm để dấy lên ý định phản kháng. Sát khí Ngô Chính phát tán quá mức kinh người, rùng rợn đến mức khiến lão dựng đứng cả tóc gáy. Điều này nói rõ số oan hồn đã chết trong tay hắn so với những lão nhân tóc đã bạc phơ như lão đây chỉ hơn chứ không hề kém.

Tuổi tác Ngô Chính chỉ độ khoảng thiếu niên nhưng lại giết người nhiều đến như vậy, gọi hắn một tiếng ‘Quỷ Sát’ quả thực là rất không oan. 

Rơi vào tình cảnh này, Cao Giám chỉ có thể thỏa hiệp: “Xuân Cốc Đồng Lão ngụ ở Xuân cốc tại phía đông Giang Nam, nhưng không ai biết cụ thể vị trí ở đâu. Ta chỉ tình cờ nghe được tin tức Huyết Y Tiên Tử được Xuân Cốc Đồng Lão bắt về từ tay mấy lão hòa thượng Thiếu Lâm tự kia. Sự tình sau đó thế nào, ta hoàn toàn không hay biết.”

“Nói như vậy, Thiếu Lâm tự công khai nhúng tay vào việc này?” Ngô Chính buột miệng nói.

“Không sai.” Cao Giám nói.

Nghe vậy, Ngô Chính lại trầm mặc thầm nghĩ: “Chuyện này có hai khả năng có thể xảy ra. Có thể là Thiếu Lâm tự bị Thành Côn thao túng từ bên trong, nhưng cũng không thể loại trừ nguyên nhân Thiếu Lâm tự cố tình để Thành Côn làm vậy.”

Phải biết rằng Thiếu Lâm muốn hạ bệ Võ Đang để đoạt lại vị trí độc tôn đã là chuyện được minh chứng từ khi Ngô Chính đến thế giới này. Mà trong lúc đó Minh giáo tình cờ lại là một đòn bẫy rất tiện lợi. Bởi vì Võ Đang biểu hiện thái độ muốn bênh vực cho Minh giáo.

Một khi Thiếu Lâm tự có thể tiêu diệt được Minh giáo, danh vọng sẽ được khuếch đại đến ngất ngưỡng, đồng thời có thể mượn cớ Võ Đang thông đồng với tà ma ngoại đạo để triệu tập các thế lực võ lâm thực hiện mưu đồ chân chính của mình.

Nhưng điều kiện tiên quyết của đống bố cục đầy tham vọng này, chính là phải tiêu diệt cho bằng được Minh giáo. Điều này hoàn toàn không mâu thuẫn với mục đích của Thành Côn. Thế nên Thiếu Lâm tự cố tình để Thành Côn lợi dụng cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.

Mà muốn tiêu diệt Minh giáo không thể nghi ngờ sự tồn tại của Ngô Chính là yếu tố quyết định. Bởi vì Ngô Chính là sợi dây liên kết chặt chẽ giữa Minh giáo và Võ Đang, thậm chí có thể gián tiếp thao túng cả hai thế lực này.

Lại nói muốn kiểm soát Ngô Chính thì điểm yếu dễ dàng để nhắm đến, chính là tình nhân của hắn – Đông Phương Bạch.

Chưa kể những đầu mối quan hệ đầy phức tạp khác chung quanh vấn đề này tỷ như Thành Côn cấu kết với Nhữ Dương Vương, tứ đại môn phái gần đây không có động tác nhưng dường như đang âm mưu gì đó, còn cả việc Minh giáo đã toàn lực phát động khởi nghĩa đối đầu với triều Nguyên, tạo thành thời cơ rất tốt để những thế lực đối lập tìm cách làm khó dễ.

Bấy nhiêu đây thôi đã đủ để khiến Ngô Chính đau đầu nghĩ ngợi, nay lại thêm sự can dự của Xuân Cốc Đồng Lão thần thần bí bí không rõ động cơ, quả thực là đống tơ vò rắc rối không thể giải quyết trong một sớm một chiều.