Vi Đà Chưởng!

Niệm thầm trong đầu, một luồng chân nguyên thâm hậu từ nơi đan điền, vận chuyển qua các lộ huyệt đạo kinh mạch, quỹ tích vô cùng phức tạp, lại hội tụ về lòng bàn tay, sau cùng súc thế ra bên ngoài.

Phóng người lên không trung, Ngô Chính vung tay nhất chưởng đánh ra, đại phật thủ lam sắc kích cỡ vô cùng khủng bố, phiêu vân phúc vũ, phô thiên cái địa giáng xuống.

“Không được cường ngạnh chống đỡ, mau tránh thoát!”

Tường Vỹ lớn tiếng hô lên nhắc nhở đồng bọn.

Chưởng thủ trong mắt ba người Tướng Vỹ tộc độ rất chậm, lại thiếu độ linh hoạt, cho dù là hung mãnh cường bạo đến đâu chăng nữa, nếu không đánh trúng mục tiêu cũng vô dụng.

Cả ba người đồng thời chọn con đường ngắn nhất để thoát khỏi pham vi ảnh hưởng, tách nhau ra ba hướng khác biệt lùi về phía sau.

Ầm!

Động tĩnh vang dội phát ra, san bằng phương viên bán kính hơn năm mươi thước thành bình địa, tạo thành một đại phật thủ khổng lồ in hằng dưới mặt đất. Thật may trước đó dân chúng đã nhanh chân trốn đi khỏi chiến trường, bằng không hậu quả rất khôn lường.

“Mạnh... như vậy!?”

Kiến thức qua một chưởng kinh thiên động địa này, Phiêu Hồng Vân không khỏi trợn mắt hốc mồm, nghẹn nghẹn không thốt nên lời.

Dễ dàng tránh thoát khỏi đợt phản công, Tướng Vỹ không dám một khắc buông lỏng cảnh giác, đảo mắt quan sát tìm kiếm tung tích của Ngô Chính, nhưng tiếc là tìm mãi không thấy, đột nhiên thần sắc trở nên hoảng hốt, lớn tiếng hô lên:

“Cẩn thận, hắn là muốn phân cách trận hình của chúng ta, mau tập hợp trở lại!”

Từ đầu chí cuối, mặc dù Hồ Thường Nghị không nói một lời, nhưng là người bình tĩnh, quyết đoán nhất trong ba người. Ngay khi nghe được lời cảnh báo, Hồ Thường Nghị không vội trở về ổn định trận hình, trái lại đáp xuống mặt đất, hai tay bắt chéo trước ngực, vận lực súc thế.

Oang oang oang...

Chân nguyên xung động tạo thành dư ba, lấy Hồ Thường Nghị làm trung tâm phát tán ra xung quanh, một cỗ áp lực vô hình trầm trọng chấn trụ hết thảy những ai trong phạm vi ảnh hưởng, kể cả hai người Tường Vỹ cũng không ngoại lệ.

Dư ba phát tán với tốc độ quá chóng mặt, khiến thân hình Ngô Chính phải khựng lại một nhịp, đầu óc quay cuồng như là có hàng ngàn cái chuông lớn đang rung chuyển bên tai. Cố sức lấy lại bình tĩnh vận hành Cửu Dương Chân Kinh đánh tan đi đạo dư ba này, Ngô Chính liền có thể khôi phục lại tỉnh táo. Thế nhưng một lần nữa Ngô Chính lại đánh mất phương hướng, buộc phải đáp xuống mặt đất, lảo đảo lùi bước về sau.

Quả nhiên ba người Tường Vỹ sớm đã lường trước tình huống này, hơn nữa còn là chuẩn bị rất chu toàn. Mặc kệ con mồi có vùng vẫy thế nào chăng nữa, nhưng từ khi Ngô Chính đánh mất thị giác của mình, đã là rơi vào mê cung trùng trùng cạm bẫy không thấy lối thoát.

Trong lúc Ngô Chính còn đang lảo đảo, chưa kịp ổn định trọng tâm cơ thể. Từ ba phương giáp công đánh tới, ba loại chân khí mang đặc tính khác biệt ập về phía hắn. Thiết trượng thiên biến vạn hóa nhắm vào phần đầu, quyền thủ vững vàng trầm trọng tung tới phần ngực, kiếm mang rừng rực thiêu hủy quét ngang hạ bộ. Toàn diện mai phục tiến công, không thể tìm ra một kẽ hở.

“Đến rất tốt!”

Đối mặt tuyệt cảnh trong một sát na, trong tâm Ngô Chính không có kinh hãi, chỉ có phấn khích và kích động không thôi. Từ khi Ngô Chính đạt đến tuyệt thế sơ kỳ, loại cảm giác không tìm được đối thủ mới thật nhàm chán làm sao. Đến tận bây giờ không một ai phát hiện, kể cả bản thân Ngô Chính cũng không biết, chính hắn lại rất ưa thích việc phải đối mặt với tuyệt cảnh như thế này đây.

Oànhhh...

Cửu Dương Chân Kinh triệt để bùng phát ra bên ngoài. Lục Mạch Thần Kiếm đợi sẵn đã lâu, phóng ra nghênh tiếp. Thất Thương Quyền bắt đầu súc thế, sẵn sàng áp sát cận chiến.

Ba người Tường Vỹ có chuẩn bị phương thức tác chiến mà đến đây, Ngô Chính cũng có chuẩn bị tâm lý đợi sẵn.

Chân nguyên cuồn cuộn mênh mông tuôn ra như thác, mạnh mẽ làm chậm lại ba người Tường Vỹ, lục đạo lam sắc kiếm khí dựa thế triển khai công kích, sáu loại đặc tính khác nhau, toàn diện bổ khuyết không thể hóa giải, khiến ba người một phen khốn đốn, buộc phải giữa chừng thu về thế thủ, bằng không nếu tiếp tục liều mình xông lên, kết cục không thể nghi ngờ chính là... đồng quy vu tận!

“Muốn lui? Có thể nào dễ dàng như thế!”

Mặc dù không thể nhìn thấy nhưng chỉ cần không bị quấy rối, Ngô Chính vẫn có thể cảm nhận hết thảy sự vật xung quanh, một cách rất chân thực.

Chân đạp địa triển khai Hoành Không Na Di, Ngô Chính vung lên Thất Thương Quyền hung hăng đánh tới, mục tiêu được chọn chính là thiếu phụ Phiêu Hồng Vân.

Giao thủ qua một hồi, Ngô Chính đã thăm dò được phần nào trận hình của ba người. Tường Vỹ tác phong chiến đấu thiên về biến hóa, là đầu lĩnh trực tiếp nắm giữ bố cục. Hồ Thường Nghị thì có sự chắc chắn, có thể sửa chữa sai lầm nếu không may xảy ra. Lực công kích của Phiêu Hồng Vân lại có tính sát thương cao nhất, bất quá ngoài điểm này ra thì không có gì đặc biệt.

Không nghi ngờ, Phiêu Hồng Vân chính là đối tượng dễ tiêu diệt nhất, cũng là mắt xích yếu nhất trong trận hình ba người. 

“Hừ, tiểu tử thúi, ngươi muốn chết?”

Trông thấy Ngô Chính chọn mình làm mục tiêu để khi dễ, Phiêu Hồng Vân oán hận quát lên.

Cơ hội chỉ đến một lần, Ngô Chính không có thời gian chơi đùa với Phiêu Hồng Vân, dốc hết sức lực lao đến tiếp cận, Thất Thương Quyền trực tiếp đánh thẳng, một đòn cơ bản không có bất cứ kỹ xảo nào.

Đồng thời điểm, Lục Mạch Thần Kiếm chia đều cho ba người, hai đạo lam sắc kiếm khí bám riết Phiêu Hồng Vân không buông tha, cản tay cản chân để thiếu phụ không thể ỷ mạnh chống trả lại Thất Thương Quyền, chỉ có thể nghiêng mình tránh né, đồng thời tranh thủ triệt tiêu một trong hai đạo kiếm khí.

Phốc!

Tham vọng quá lớn nhưng khả năng lại không cho phép, Phiêu Hồng Vân một lúc phân tâm làm nhiều việc, tuy là đã thành công tránh né Thất Thường Quyền, còn có thể triệt tiêu một đạo kiếm khí, bất quá Phiêu Hồng Vân là không biết, đạo kiếm khí còn lại đặc tính chính là độc hiểm khôn lường, giấu bên trong vẻ bề ngoài yếu ớt vô lực.

Ngay lập tức liền phải trả giá cho quyết định sai lầm của mình, Thiếu Trạch Kiếm đâm xuyên qua bả vai, ám lực quỷ dị xâm nhập vào cơ thể, phá hủy đi kinh mạch, tạo thành nội ngoại thương thế vô cùng nghiêm trọng, khiến Phiêu Hồng Vân cơ hồ một nửa đã tàn phế, nửa còn lại đặt ở bên kia vực sinh tử.

“Hồng Vân!”

Trông thấy cảnh tượng này, hai người Tường Vỹ điên cuồng gào thét.

Thế nhưng âm thanh lại không thể lọt vào tai, Phiêu Hồng Vũ ánh mắt thất thần nhìn lấy thân ảnh thiếu niên, tiếu dung băng lãnh tựa như quỷ dữ kia, đang vung một quyền không thương tiếc nhắm thẳng vào đầu mình.

Đoàng!

Đó là âm thanh sau cùng mà Phiêu Hồng Vũ còn có thể nghe thấy, thiên linh đã hoàn toàn vỡ vụn, ý thức dần dần tiêu thất, mặc dù đôi mắt vẫn mở to không thể tin được, nhìn chằm chằm vào thiếu niên, chỉ có... tiếu dung nhàn nhạt trên gương mặt.