Ngô Chính tuy rất khoái chí, nhưng cũng không làm trò nữa, liền hốc mồm hớp lấy thìa mật ong kia. Hắn đã nhiều ngày rồi không ăn uống, cảm giác bụng dạ rất xót, cần phải bổ sung ngay lập tức.

Hắn không thèm quan tâm đến hương vị của mật ong thế nào, vào miệng liền ừng ực nuốt xuống, nhưng tức khắc liền cảm thấy khé cổ rất khó chịu, một mùi hương gay gắt đặc trưng của mật ong xông lên sống mũi của hắn, sau đó đầu lưỡi dần dần cảm nhận được vị ngọt bùi thanh khiết. 

Phải nói loại mật ong này rất giống với các loại tửu hảo hạng, ở chỗ vừa gây khó chịu cho người thưởng thức, nhưng sau đó lại khiến người ta say mê, không nỡ từ bỏ nó.

“Khó ăn lắm sao?” – Trông thấy Ngô Chính chau mày nhăn nhó, hoàng sam nữ tử liền hỏi han.

“Toan điềm khổ lạt đều đã nếm qua, có gì mà khó ăn, lại nói mật ong này rất ngon, ta có cảm giác ăn mãi không chán!” – Ngô Chính thản nhiên cười nói.

Sau đó, cảm thấy để hoàng sam nữ tử mớm không biết bao giờ mới ăn xong, quá phung phí thời gian, hắn liền đưa tay chộp lấy bát mật ong trên tay nàng, một hơi trút hết vào mồm, ừng ực nuốt xuống, trong ánh mắt ngơ ngác của hoàng sam nữ tử, hai tay nàng còn làm động tác bưng chén và cầm thìa, nhất thời chưa kịp thích ứng với chuyện này.

“Đa tạ, ta ăn xong rồi!” – Sau khi uống trọn bát mật ong, nếm sạch không còn một giọt, Ngô Chính thản nhiên đặt lại chiếc bát và chiếc thìa đúng vị trí ban đầu, trên tay hoàng sam nữ tử, hữu thuyết hữu tiếu như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Ngươi... ngươi...” – Hoàng sam nữ tử khóe miệng cứng nhắc, không thốt nên lời. Tận mắt nhìn thấy, nàng tất nhiên là phải minh bạch, mình từ đầu chí cuối đều là bị Ngô Chính lừa đảo, làm trò một phen.

“Không thể trách ta được, ngươi không biết là mình xinh đẹp đến mức, ta chỉ ngắm một lúc thôi, thương thế liền đã tốt hơn mấy phần, công dụng rất lợi hại nha. Hay là ngươi ngồi yên thêm một lúc, có khi ta ngắm thêm một hồi biết đâu sẽ hoàn toàn bình phục trở lại!? Đến lúc đó, ta có thể nhanh một chút ly khai nơi này, không cần phải làm phiền không gian thanh tịnh của ngươi nữa, như thế nào?” – Ngô Chính rất vô liêm sỉ vỗ vỗ cái bụng, như là đúng rồi nói.

Hoàng sam nữ tử sắc mặt vẫn ngơ ngác nhìn lấy hắn, dường như là người điếc không nghe tiếng pháo nổ, gió mạnh có thổi ngang tai cũng không khiến nàng nhìn hắn với ánh mắt khác được.

Ngô Chính không để ý đến biểu hiện của nàng, lại thao thao bất tuyệt nói: “Tốt, tốt, rất tốt! Ừm, tươi cười một chút càng xinh đẹp hơn nữa, cười đi, có được hay không? Nếu không muốn cười, thì uốn người tạo dáng cũng được nữa, mau làm cho ta xem, ta càng mau chóng bình phục, ngươi càng nhanh một chút thoát khỏi trách nhiệm mang ta về đây!”

Hắn tay sờ cầm, ánh mắt rất không tiết chế, liếc trên nhìn dưới, soi đến từng đồi núi, thung lũng trên người nàng. Trông hắn lúc này quả thực rất tiểu nhân bỉ ổi, nhất là nụ cười vô cùng xảo trá, rất dễ ăn cước nếu vác bộ mặt này đi lại trên giang hồ.

“Im lặng.” – Hoàng sam nữ tử mãi cho đến lúc này mới hoàn hồn, lại lạnh nhạt nói, tựa hồ là chỉ muốn yên tĩnh, không mấy tức giận với hắn.

Song nàng lại khom người nhặt lên cái khay, đặt lên chiếc bát, sau đó liền đứng dậy, quay lưng ly khai, không đoái hoài gì đến Ngô Chính.

Ngô Chính thấy thế không có buồn bực, lớn tiếng hướng về phía hoàng sam nữ tử nói: “Ngươi thực sự rất đẹp, lần này ta thề, thực sự, thực sự không có nửa lời nói dối a!”

Dường như là nghe được, hoàng sam nữ tử cước bộ khẽ chựng lại giây lát, lại hững hờ bước tiếp đi tới, không buồn quay đầu.

Cho đến lúc nàng rời khỏi thạch thất, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa, một nụ cười khẽ tựa như là tiên nữ giáng trần, hiện hữu trên gương mặt nàng, Ngô Chính, là người may mắn bắt gặp được khoảnh khắc ấy.

Băng tuyết sơ dung, nhất tiếu khuynh thành khuynh quốc!

Đến cả Ngô Chính với sức đề kháng đã đạt đến cảnh giới cực cao, đăng phong tháo cực, cũng vô phương ngăn được thành trì lung lay, nhất thời tâm tình rung động không thể kiểm soát.

Nhưng rồi cũng chỉ là một hồi loạn nhịp, rất nhanh Ngô Chính liền vứt đống huyễn tưởng này ra khỏi đầu, lại chuyên tâm điều hòa thương thế.

“Sau này muốn truy cầu điểm sát lục, còn cần phải tiết chế tâm ma, quả thực là khó cho ta rồi đây. Hệ thống, ngươi không có khuyến nghị nào ư?” – Ngô Chính bất chợt nhớ đến một chuyện khác, liền dùng ý niệm thăm dò hệ thống.

Hệ thống: “Hết cách, bất cứ việc gì cũng có hệ lụy của nó, hệ thống đã hạn chế mọi hậu quả khó lường, vấn đề chỉ nằm ở bản thân túc chủ mà thôi.”

“Mỗi lần bị tâm ma dằn vặt, có phải là ngươi lại để ta tẩy rửa linh hồn tại huyết trì!?” – Ngô Chính nghi vấn. 

Hệ thống: “Không sai, nhưng là huyết trì chỉ là danh từ dựa vào trí tưởng tượng của túc chủ để gọi mà thôi. Thực chất tẩy rửa linh hồn là quá trình dùng lực lượng sinh mệnh để loại bỏ ma tâm, hay nói một cách đơn giản, là thanh lọc tạp chất trong linh hồn của túc chủ, đem chuyển dịch sang một linh hồn khác, một dạng hậu thiên cưỡng ép hình thành từ sinh mệnh lực lượng, sau đó tiêu diệt linh hồn đó liền có thể triệt để giải quyết. Tuy nhiên trong quá trình này, tiêu tốn rất nhiều lực lượng sinh mệnh, trích ra từ trong phần thưởng của túc chủ, vì thế đề nghị túc chủ nên tự mình kiểm soát thật tốt bản thân.”

Từ trước kia rất lâu, hệ thống đã từng giải thích cho Ngô Chính biết, hết thảy sự vật hữu hình hay là vô hình, thậm chí là ý nghĩ tâm trí, tất cả đều được hình thành từ lực lượng sinh mệnh.

Bởi vậy, Ngô Chính mới có thể dùng lực lượng sinh mệnh, một cách gọi khác là điểm sát lục, để thực thể hóa vật phẩm trong thương thành, còn có cả việc lĩnh ngộ công pháp võ kỹ cũng là trong nguyên lý này nốt. 

Chung quy lại, hết thảy đều là từ lực lượng sinh mệnh mà có được, kể cả ý nghĩ này của hắn cũng như vậy.

Ngô Chính nghe qua lời giải thích liền minh bạch cách làm của hệ thống, đây là cỡ nào bất chấp, tàn nhẫn đến vô nhân đạo.

Phải biết, linh hồn cho dù là hậu thiên hay là tiên thiên, nhưng nếu được hình thành từ lực lượng sinh mệnh, tức là tương đương với tính mệnh của một tiểu hài tử vừa mới sinh ra, ấy vậy mà tiểu hài tử này nhiệm vụ từ khi hình thành đã được định sẵn là vật hy sinh, chỉ vì loại bỏ tâm ma của Ngô Chính không thôi. 

Không những vậy, có thể không phải chỉ là một, mà rất rất nhiều tiểu hài tử phải hy sinh cho việc này, bằng không hệ thống sẽ không dùng từ “tiêu tốn rất nhiều điểm sát lục” để nhắc nhở Ngô Chính.

Ngẫm nghĩ một hồi, Ngô Chính cũng chỉ biết ngậm ngùi thở dài, trước nay cho dù là giết chóc nhiều đến bao nhiêu đi chăng nữa, hắn vẫn giữ vững một nguyên tắc: người vô tội không đáng chết!

Người trong giang hồ dù là nhân nghĩa đến đâu, trên tay cũng đã nhuốm máu rất nhiều sinh mạng mới có thể trưởng thành sống sót đến nay, Ngô Chính có thể giết chết bọn hắn không một chút mảy may hối lỗi, thế nhưng hắn chưa từng giết nhầm một người thường dân nào, cũng là bởi vì nguyên tắc này ngăn hắn lại.