Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 14: Thiên kiều bá mị Đông Phương Bất Bại

- Đại sư huynh khoan đã, ngươi còn chưa nói yêu thích thứ hai là cái gì a, có phải hay không là tiểu sư muội!? Hắc hắc...

Lục Hầu Nhi cũng là không bỏ được tính cách của mình, im hơi lặng tiếng bấy lâu rốt cuộc không nhịn được lên tiếng mà châm chọc.

- Ặc, khặc khặc... ngươi con khỉ này mỗi lần đều không quên trêu chọc ta.

- Đại sư huynh không phủ nhận lời nói của ta, có phải hay không lời ta nói không sai a, ha ha...

- Ngươi...

Lệnh Hồ Xung cùng Lục Hầu Nhi huynh đệ hai người diễn trò hề, Ngô Chính đối diện cũng là rất thú vị ngồi xem, nhưng đúng lúc này “giờ lành đã đến”, chứng kiến khách nhân tất cả đều đã ổn định chỗ ngồi, lúc này chính giữa đại sảnh phía trên bậc thềm, một tấm cuộn tròn thật to chậm rãi thả ra tạo thành một con đường thảm đỏ trải dài ngăn cách hai bên dòng người.

Đồng thời bốn phía cột đồng bên trên đã đổ sẵn dầu thất tùng trước đó lúc này cũng được châm lên, trong phút chốc phừng phực ngọn lửa sáng bừng cả đại sảnh bên trong.

Phía trên bậc thềm cánh cửa đằng sau bỗng nhiên mở toang ra, tú bà cũng từ đó bên trong uốn éo dáng người đi ra, chỉ thấy ngoại trừ hàng tá phấn son trên gương mặt, còn lại chính là các vết nhăn hằn theo năm tháng tuổi già cùng dáng người mập mạp đang õng ẹo làm điệu, tương phản với các mỹ nữ chung quanh, nếu là người không có định lực lần đầu tiên gặp phải tú bà chắc hẳn sẽ không tránh khỏi một phen phải nổi da gà vì kinh tởm, có thể nói đây chính là một con hàng “gây ói” chính hiệu.

Tuy nhiên phải nói mọi người có mặt ở đây hôm nay định lực đều là rất tốt, tay trái ôm mỹ nữ, tay phải nâng chung rượu, tận tình mà hưởng thụ thì dù trước mắt bỗng nhiên có bãi phân cũng chẳng mấy ai lại đi quan tâm.

Không để mọi người đợi lâu, tú bà trái phải động tác giơ lên hai tay ngụ ý nhắc nhở để mọi trật tự yên lặng, không khí bên trong đại sảnh lúc bấy giờ cũng trở nên im ắng, tất cả mọi người ánh mắt đều có một phần “bất đắc dĩ” cùng háo hức tập trung về phía tú bà.

Tú bà trở thành tâm điểm đương nhiên cũng không quên một phen điệu đà làm dáng, sau đó lại chỉnh giọng đôi chút, lúc này mới bắt đầu lớn tiếng nói.

- Mọi người đều biết, trên giang hồ hiện nay nhân vật lợi hại nhất được mọi người công nhận không ai khác chính là Đông Phương Bất Bại, tại nơi đây Thiên Thanh lâu chúng ta trong tất cả các hoa khôi, tình cờ lại có một nhân vật “lợi hại” không thua kém, cũng chính là... Đông Phương Bất Bại cô nương.

Bùng bùng bùng bùng!

Lời nói vừa dứt, tức khắc bốn phía lụa đỏ giăng ra tạo thành hình thập tự, cùng lúc đó không hay biết từ trên trời bất giác xuất hiện một thân ảnh nữ tử chậm rãi rơi xuống, chỉ thấy làn tóc như là thác nước cùng váy dài hồng nguyệt thướt tha tung bay trong gió, gương mặt tuyệt mỹ tinh xảo giống như sứ ngọc đã trải qua cẩn thận chế tác, bị làn tóc đen nhánh thoang thoảng che phủ lại càng tăng thêm phần nào vẻ linh động mông lung, tựa như là tiên nữ giáng trần trong huyễn mộng của biết bao nam nhân.

Không cần phải đoán, người này không ai khác chỉ có thể là Đông Phương Bất Bại, từ trong đôi mắt tựa hai vầng trăng khuyết phát ra một loại thiên kiều bá mị, khi sương tái tuyết cùng hình dáng cao gầy, trong lúc giơ tay nhất chân đều có thể câu hồn đoạt phách, diễm áp quần phương khiến cho phần lớn nữ nhân trong thiên hạ đều phải ghen tỵ không thôi.

“Hoa nhan nguyệt mạo, diễm mỹ tuyệt luân!”

Cho dù là Ngô Chính định lực siêu phàm lúc này khi trông thấy nàng cũng không thể ngăn mình trong tâm tán thán một câu, chỉ có thể nói nàng dung mạo như hoa như trăng, xin đẹp tuyệt trần.

(Rất có lỗi với các đồng đạo, ta đã rất cố gắng hạn chế không dùng từ ngữ hán việt, tuy nhiên không dùng hán việt ngữ thì lấy cái gì miêu tả người ta bây giờ!?:’( khổ tâm trong lòng mấy ai hay biết, chỉ cầu mọi người không chê trách, ta tự mình đã thập phần mãn nguyện!)

Tại đại sảnh bên trong lúc bấy giờ ngoại trừ Ngô Chính phần nào còn tỉnh táo, hầu hết mọi người ánh mắt đều trở nên mê ly chìm đắm hoàn toàn trong mông lung xúc cảm, chỉ cần một lời nói phát ra từ miệng Đông Phương Bất Bại lúc này, có khi cho dù là bắt bọn hắn đi chết, bọn hắn cũng vui vẻ tình nguyện làm theo.

Dưới chân Đông Phương Bất Bại là bốn tấm lụa đỏ bắt chéo hình thập tự giữ thân hình nàng lơ lững trên không trung, đôi mắt kiều mị đánh đưa liếc ngang một vòng chung quanh, ngay sau đó một tấm lụa đỏ từ ống tay áo bên trong bắn về phía một tên nam tử “may mắn”.

Tên nam tử trung niên như là vừa nhặt được vàng, trên mặt không giấu được vẻ kinh hỉ, phối hợp toàn thân thả lỏng nương theo vãi lụa quấn mình bay về phía trước.

Rất nhanh sau đó Đông Phương Bất Bại như là chắp cánh thả mình bay ngược về phía sau, cùng tên nam tử lui vào bên trong gian phòng.

- Ai... tên khốn kiếp may mắn.

Lục Hầu Nhi lúc này trông thấy Đông Phương Bất Bại thân ảnh khuất mất, cùng theo đằng sau là tên nam nhân vừa rồi may mắn “nhặt được vàng”, để Lục Hầu Nhi trong lòng rất rất không thoải mái.

- Hoa hồng là có gai, chỉ có thể ngắm nhìn không thể ăn a, Lục huynh cũng không cần phải luyến tiếc, ha ha...

Ngô Chính nghe được Lục Hầu Nhi lời nói cũng không khỏi buồn cười, nếu hắn biết được tên nam tử kia “may mắn” được chết trong tay mỹ nhân, không biết sẽ lại phản ứng như thế nào.

Dứt lời, Ngô Chính cũng buồn chán tiếp tục ở lại, trong tay lấy ra một nén bạc đặt lên trên bàn, sau đó dứt khoát quay lưng rời.

- A, Ngô huynh...

- Ta còn có việc phải đi, nhị vị bảo trọng, sau này có duyên tất lại tương phùng.

Nhìn theo Ngô Chính rời đi cùng lời nói vọng lại vang vãng bên tai, Lệnh Hồ Xung hai người trong tâm cũng là một trận hâm mộ không thôi, bóng người tuấn dật tiêu sái, tiêu dao tự tại hành tẩu giang hồ, còn không phải là hai người nhân sinh mơ ước? Tiếc thay, có tâm nhưng trên lưng trách nhiệm cũng không thể bỏ xuống, Hoa Sơn kiếm phái chính là cho bọn hắn một ngôi nhà, đồng thời cũng là một sợi dây vô hình ràng buộc sự tự do của bọn hắn, Lệnh Hồ Xung tuy là không hối hận ngược lại còn cảm thấy may mắn, nhưng là ước ao cũng không thể nào ngăn cản a.

..........

Thiên Thanh lâu, bên trong một gian phòng cao cấp.

- Đêm còn thật dài, chúng ta cũng không cần vội vàng như vậy... hay là cùng ta trò chuyện chút đi.

Thiên kiều bá mị thân ảnh Đông Phương Bất Bại bên trên chiếc giường được trang trí lộng lẫy xa hoa, nghiêng người trườn dài khiêu mi nhìn về nam tử, yêu kiều nói.

- Được rồi, ta chiều ý nàng là được, nàng muốn cùng ta nói chuyện gì?

Trung niên nam tử ánh mắt cũng là mười phần nuông chiều đồng thời có một loại dục vọng không thể che giấu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại như là muốn nhào đến ăn tươi nuốt sống.

- Gần đây ta nghe nói nơi này thật nhiều cao thủ đều đồng loạt xuất hiện, không giống với bình thường mọi khi, hơn nữa tự dưng lại trong một đêm hoàn toàn biến mất không tăm tích, không biết là chuyện gì xảy ra, ta nghe được cũng là rất kinh hãi a...

- Hừ, nhắc đến thật là tức chết ta, chúng ta tụ tập thật nhiều cao thủ như thế chính là đối phó tên ma đầu Tiếu Diện Huyết Ma, tên khốn kiếp này năm lần bảy lượt vô cớ sát hại tiêu diệt hàng loạt các bang hội môn phái, nếu không có biện pháp ai mà biết khi nào hắn tìm đến chúng ta, nào ngờ tên ma đầu này từ đâu có được tin tức, trong lúc bọn ta không đề phòng tất cả đều bị hắn ám toán, hừ hừ, nếu là có ta ở đó hắn đừng hòng mà thoát thân.

Trung niên nam tử trong giọng nói tỏ ra mười phần uất ức, đương nhiên trước mặt giai nhân cũng không quên đề cao mình một chút, chỉ là đúng lúc này...

Thương Dương Kiếm!

Một đạo kiếm khí bất ngờ từ bên ngoài cửa sổ phá toang cánh cửa đồng thời đi xuyên qua yết hầu nam tử trung niên, để hắn hai mắt trợn trắng không nói nên lời, uất ức cùng vẻ không cam lòng trên gương mặt của hắn càng thể hiện rõ rệt hơn bao giờ hết.

Cái chết đến ngay tức khắc, thân thể nam tử trung niên theo quán tính ngã người xuống nền nhà, hai con mắt vẫn mở toang không thể nhắm lại, có thể nói là chết bất đắc kỳ tử.

- Chà chà, có vẻ như ngươi không thể chứng minh được lời nói của mình rồi!

Nhàn nhạt giọng nói phát ra từ thân ảnh không biết đã xuất hiện từ lúc nào, thản nhiên tọa vị trên chiếc ghế đối diện Đông Phương Bất Bại vị trí.