Đương Lúc Ngô Chính đang rầu rĩ không thôi, phía trước tửu lâu có hai thân ảnh trung niên cùng nhau đi vào bên trong.

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, thường thường các quán trọ đều đã đông nghịt bóng người, tửu lâu Ngô Chính đang tạm dừng chân lúc này cũng là như vậy, các bàn ghế chỗ trống đều đã được lấp đầy, duy chỉ Ngô Chính vị trí chỗ ngồi là vẫn còn thừa chỗ trống.

Hai tên trung niên thấy vậy, cũng đi đến tiếp cận Ngô Chính chấp tay nói.

- Vị tiểu huynh đệ này, ta có thể ngồi cạnh đây được không?

Ngô Chính đang trầm tư cũng chợt ngoảnh lại, chỉ thấy hai tên trung niên đang chấp tay hướng về phía mình, một tên dáng người có phần cao lớn khỏe mạnh, tên kia thì lại trái ngược gầy gò ốm yếu, tuy nhiên hai người khí chất đều có một loại thanh tịnh nhất định, rất dễ gây hảo cảm cho người khác.

Thuật Thăm Dò!

“Danh tự: Huyền Lỗ, tu vi: tam lưu đỉnh phong”

“Danh tự: Mã Phàm, tu vi: tam lưu trung kỳ”

- Nhị vị, mời ngồi!

Ngô Chính lần đầu tiên dùng Thuật Thăm Dò, hoạt động vẫn là rất tốt, trông thấy cả hai không có ác ý, vẫn là rất hào sảng đứng dậy chấp tay mời ngồi.

- Đa tạ tiểu huynh đệ!

Ngô Chính cùng Huyền Lỗ, Mã Phàm hai người trò chuyện khách sáo một phen, lại cho gọi tiểu nhị mang lên vài món ăn, nhưng để Ngô Chính hiếu kỳ là Huyền Lỗ, Mã Phàm hai người đều chỉ dùng toàn đồ chay, hơn nữa phong thái nói chuyện ôn hòa khách khí có phần trái ngược với nhân sĩ trên giang hồ, để hắn nửa tỉnh nửa mơ nghĩ đến thân phận của hai người.

Thiếu Lâm tự!?

Nhưng cũng không đúng, hai người trên đầu có tóc không giống trọc lừa Thiếu Lâm a, trừ phi...

- Không biết hại vị huynh đài từ đâu lặn lội đến đây? Trông hai người cũng không giống như người địa phương ở đây a.

Ngô Chính không bỏ được hiếu kỳ, muốn thăm dò Huyền Lỗ hai người một phen.

Mã Phàm nghe vậy bỗng nhiên nhíu mày, ánh mắt có phần trở nên bất thiện, tuy nhiên Huyền Lỗ vẫn là thập phần bình tĩnh mỉm cười đáp lời.

- Chúng ta từ phía tây địa vực lịch lãm đến nơi đây, cũng là dừng chân tại đây không lâu.

- Thì ra là vậy, ta chỉ là hiếu kỳ đôi chút, ha ha…

Ngô Chính ngoài miệng thì cười đùa, nhưng trong lòng càng trở nên âm trầm.

“Nếu các ngươi trả lời phía nam, phía bắc ta lại còn tưởng mình đa nghi, nhưng trái ngược lại là phía tây!?”

Lúc bấy giờ Ngô Chính hoàn toàn khẳng định thân phận Huyền Lỗ, Mã Phàm hai người chính là người của Thiếu Lâm tự, đầu tiên là cách hành xử rất giống, tiếp đến là phản ứng của Mã Phàm khi nghe được được Ngô Chính thăm dò, cuối cùng vẫn là câu trả lời của Huyền Lỗ “chúng ta từ tây vực đến đây”.

Dù Ngô Chính không có được bản đồ chính xác nhưng hắn vẫn là biết Thiếu Lâm tự cách đây một dãy núi về phía đông, mà nơi cách Thiếu Lâm tự xa nhất là nơi nào!? Còn không phải là hướng tây vực!?

Ngô Chính chỉ hỏi một câu đơn giản nhưng Huyền Lỗ hai người lại phản ứng theo quán tính vô tình chối bỏ “ta không phải là Thiếu Lâm tự người!”

Trong mắt Ngô Chính tổng kết, trên giang hồ hết thảy có ba loại người, một là tà ma ngoại đạo, luôn luôn che giấu thân phận cùng tung tích của mình, hai là danh môn chính phái, đi đâu cũng khoa trương “ta là ngươi của môn này phái kia, cho nên các ngươi gặp ta phải khách khí!”, còn loại thứ ba chính là danh môn chính phái người lén lút sau lưng đi làm chuyện mờ ám mà vẫn không bỏ được thói quen bộ dáng, lại còn rất ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt đi lại.

Huyền Lỗ, Mã Phàm hai người không nghi ngờ chính là thuộc về loại thứ ba, mà đồng thời trong trí nhớ của Ngô Chính ở tây vực sẽ có danh môn chính phái nào? Hoàn toàn không! Sơ qua cũng có thể tạm giả thuyết là người của Thiếu Lâm tự.

Nhưng Thiếu Lâm tự tại sao lại mờ ám xuất hiện ở đây!? Nếu Ngô Chính đoán không nhầm, khoảng cách từ Thiếu Lâm tự muốn đến Ngũ Nhạc kiếm phái con đường ngắn nhất chính là phải đi qua tòa thành này, nhưng nếu là vậy thì cũng đồng nghĩa với việc Thiếu Lâm tự lần này là muốn nhắm đến Ngũ Nhạc!?

“Hay! Thật hảo một cái Thiếu Lâm tự! Hệ thống ngươi nói thế giới này có thật sẽ diễn ra như ta đã biết trước sao?”

- Đúng vậy, “Tiếu Ngạo Giang Hồ” thế giới vẫn diễn ra theo đúng trình tự, trước khi túc chủ đặt chân đến đây.

Âm thanh quen thuộc của hệ thống vẫn như mọi khi lạnh nhạt vang lên trong đầu, Ngô Chính trong lòng lúc này chính là đang nổi bão, là người nắm bắt được tiên cơ biết trước tương lai, hắn vốn dĩ sẽ không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ muốn làm một vị khách qua đường có mặt đúng nơi đúng chỗ, được tận mắt chứng kiến hết thảy, đồng thời thỉnh thoảng tác động đôi chút ngăn cản các bi kịch không đáng có diễn ra.

Nhưng mà lúc này hệ thống lại cho hắn biết, sự xuất hiện của hắn tại thế giới này tương tự như một viên đá rơi vào mặt hồ, chỉ là gợn sóng nhỏ nhưng trong lúc bất tri bất giác lại thay đổi cả thế giới, nói cách khác “Tiếu Ngạo Giang Hồ” đã không còn là “Tiếu Ngạo Giang Hồ” mà hắn biết.

- Xem ra ta không thể chậm trễ tăng lên tu vi!

- Tiểu huynh đệ vừa nói gì? Chúng ta nghe không rõ.

Ngồi đối diện nghe thấy Ngô Chính lẩm bẩm trong miệng Huyền Lỗ cũng không khỏi thắc mắc mà dò hỏi.

- Không việc gì, hai vị cứ tiếp tục, ta còn có việc xin phép cáo từ!

Ngô Chính dứt lời cũng đồng thời đứng dậy ly khai tửu lâu, để lại Huyền Lỗ, Mã Phàm hai người ngơ ngác vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Mã Phàm, ta vừa rồi có nói lời gì quá đáng hay không?

- Không có!

Mã Phàm vẫn là rất kiệm lời lắc lư cái đầu.

........

“Trong hai năm tiếp theo chưởng môn Tung Sơn phái Tả Lãnh Thiền cũng đã bắt đầu bố cục của mình, nhưng lúc này Thiếu Lâm tự trước một bước đã có động tác!? Nếu giả thiết Ngũ Nhạc kiếm phái từ đầu đã bị Thiếu Lâm tự dắt mũi há chẳng phải Thiếu Lâm tự tham vọng cũng quá lớn đi!”

Ngô Chính lúc này đang rảo bước bên trong tòa thành, trong đầu không khỏi rối rắm một vò, dường như có hàng tá nghi vấn trong lòng không lời giải đáp.

Tung Sơn phái Tả Lãnh Thiền âm mưu bố cục mấy năm trời đều là vì thâu tóm Ngũ Nhạc kiếm phái, trở thành một thế lực đối trọng với Thiếu Lâm tự cùng Võ Đang, tuy nhiên lúc này Võ Đang không có người tài để thừa kế, Xung Hư đạo trưởng dù chống cự đến cũng không tránh khỏi già yếu trơ mắt nhìn Võ Đang suy kiệt héo mòn, sớm muộn địa vị trên giang hồ cũng sẽ bị đoạt mất, hiện nay chỉ còn lại Thiếu Lâm tự cùng Ngũ Nhạc kiếm phái, nếu lúc này Ngũ Nhạc kiếm phái bỗng nhiên suy yếu há chẳng phải giang hồ này trở thành cái ao sau vườn của Thiếu Lâm tự!?

Ngô Chính cũng không phải là ngu ngốc, nhìn xem “Tiếu Ngạo Giang Hồ” chính kịch tranh chấp là vì đâu? Còn không phải là tại vì một quyển Tịch Tà Kiếm Phổ của nhà họ Lâm? Chỉ vì một quyển Tịch Tà Kiếm Phổ trước đó lại khiến toàn bộ giang hồ tắm máu, biết bao nhiêu môn phái lớn nhỏ cũng vì đó mà hoàn toàn tuyệt diệt triệt để biến mất trong lịch sử, đồng thời các thế lực danh tiếng đã từng một thời đối trọng cùng nhau như Côn Lôn, Cái Bang, Không Động,... bây giờ cũng chỉ còn lại thoi thóp một hơi thở giữ mình tồn tại, không dám lớn tiếng thở hắt một hơi.

Mà nếu tiếp tục nhìn sâu vào mảng chìm của tảng băng, hay thậm chí chỉ cần để ý đôi chút thì có thể thấy được, Tịch Tà Kiếm Phổ nguyên bản chính là Quỳ Hoa Bảo Điển tàn quyển, Quỳ Hoa Bảo Điển lại chính là một trong những võ học bị đánh mất của Thiếu Lâm tự, thế nhưng Thiếu Lâm tự là nơi nào? Há có thể muốn đánh cắp là đánh cắp, chưa kể thời điểm đó Hồng Diệp thiền sư, còn có Phương Chứng đại sư trong nguyên tác tu luyện Dịch Cân Kinh tu vi thâm sâu khó lường đến ngay cả Nhậm Ngã Hoành còn vô phương đả bại, có thể đem so sánh với Đông Phương Bất Bại sau khi tu vi đại thành, hơn nữa Thiếu Lâm tự cao thủ nhiều như mây, xâm nhập Thiếu Lâm tử chẳng khác nào đặt nửa cái đầu vào quỷ môn quan chứ đừng nói chuyện rời đi.

Thế mà chuyện không thể nào xảy ra lúc bấy giờ lại thành có thể, và nạn nhân đầu tiên của Quỳ Hoa Bảo Điển không ai khác chính Hoa Sơn phái, một trong số ít những môn phái danh chấn giang hồ cực thịnh ở thời điểm đó, sau Hoa Sơn lại tiếp tục dần dà lan đến các nạn nhân tiếp theo, đến cuối cùng chỉ còn lại Võ Đang phái vì không tranh với đời mới an toàn giữ mình, cùng Ngũ Nhạc kiếm phái đối trọng với Thiếu Lâm tự.

Trong khoảng thời gian tiếp theo đó giang hồ lại tiếp tục chịu đả kích từ phía triều đình, từng bước từng bước một không ngừng áp bách suy yếu toàn bộ những thế lực chống cự lại mình, nhưng điều kỳ lạ đó là triều đình hoàn toàn bỏ qua... Thiếu Lâm tự!?