Hứa Tấn Giang ngã vào trong lòng Sài Lập Tân, sốt đến bất tỉnh nhân sự.

Vương Nhuệ vừa mới đi không lâu, nhận được tin lại vội vàng chạy về, phía sau cậu còn có một bác sĩ trung niên mang kính.

Sau một hồi rối loạn, tình trạng Hứa Tấn Giang tạm thời ổn định, sốt cao tới nhanh cuối cùng hạ xuống, chỉ là người vẫn mê man.

Sài Lập Tân trông giữ bên cạnh y, nhìn mái tóc trắng y rải rác ở hai bên gối, sắc mặt dường như muốn hòa một thể với ra giường trắng tuyết, hơi thở nhẹ không thể nghe thấy. Dù cho dáng dấp suy nhược như vậy, vẫn không tổn hao gì dung mạo tuấn mỹ của y.

Hình như ngay cả trong lúc ngủ y cũng không an ổn, hai mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng nói một ít mê sảng người ngoài khó hiểu.

– Bác sĩ, sao cậu ấy lại đột nhiên như vậy? – Sài Lập Tân nhìn bác sĩ đối diện, mở miệng hỏi.

Bác sĩ trung niên không trả lời ngay mà nhìn Vương Nhuệ bên cạnh trước.

– Bác sĩ Chu. – Vương Nhuệ gật đầu, nhìn Sài Lập Tân ra hiệu cho đối phương. – Vị này là người boss tín nhiệm nhất, bác sĩ cứ nói thẳng không sao.

Bệnh tình Hứa Tấn Giang trước nay đều bảo mật nghiêm ngặt với bên ngoài, bác sĩ Chu không dám tự tiện làm chủ, sau khi được đồng ý ông mới vòng đến bên Sài Lập Tân giải thích nói cho hắn:

– Là như vầy, tình trạng cơ thể Hứa tiên sinh bây giờ cực kỳ yếu, di chứng trúng độc năm đó ảnh hưởng hệ miễn dịch, hệ thần kinh và các chức năng khác làm thân thể ngài ấy bệnh tình đầy mình, có thể chống đỡ được đến giờ đã không dễ gì.

Nói xong, bác sĩ trung niên lại thở dài.

– Ngài ấy thật sự nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, mà không phải như hôm nay một mình ra ngoài. Tình trạng Hứa tiên sinh giống như là một cái máy vận chuyển quá tải, bất cứ một hành động gia tăng gánh nặng nào đều có thể làm máy đình công bất cứ lúc nào.

Bác sĩ trung niên nói rất rõ ràng dễ hiểu.

Sắc mặt Sài Lập Tân nặng nề, đương nhiên hắn nghe hiểu sự nghiêm trọng trong lời của đối phương.

Trầm mặc một lát, hắn dứt khoát lại hỏi: – Có thể chữa được không?

Lúc này mặt bác sĩ lộ vẻ khó xử, nhìn Vương Nhuệ và Sài Lập Tân, ông cười khổ một tiếng lắc đầu.

– Xin lỗi, tôi đã làm những gì tôi có thể làm. Cũng hi vọng hai vị có thể chuẩn bị tốt tâm lý, thời gian của Hứa tiên sinh đã không còn nhiều,  ngài ấy tùy thời…

– Ông im miệng!

Sài Lập Tân gào to không để bác sĩ nói tiếp nữa. Trong mắt hắn bốc ra lửa, bắt đầu từ vừa rồi, cảm xúc áp lực đè nén không ngừng tích tụ khó thể kìm lại. Hắn nghĩ: Hứa Tấn Giang rõ ràng chỉ là bị sốt ngất đi thôi, y còn có thể nắm tay mình,,tên lang băm này lại nói như nạn lớn của y sắp tới vậy!

Bác sĩ bị bộ dáng hung ác của hắn dọa sợ.

– Cậu này…

– M* nó tôi bảo ông im miệng!

Sài Lập Tân nhấc lên bác sĩ trung niên thấp hơn hắn nửa cái đầu, gào thét:

– Chữa khỏi cậu ta! M* nó đừng chỉ biết nói mấy câu bậy bạ, không được thì cút đi sớm đổi người khác đến, nghe thấy không?!

– Anh Lập Tân!

Vương Nhuệ cách đó không xa nhìn thấy bác sĩ đã bị Sài Lập Tân lắc cổ sắp hôn mê, thôi xong rồi. Cậu bước nhanh đến, lôi kéo cánh tay Sài Lập Tân, khuyên can mãi cuối cùng khuyên hắn thả lỏng tay ra.

Đáng thương bác sĩ sợ tới mức mặt tái xanh, cả đường nghiêng ngả lảo đảo chạy trối chết.

– Anh Lập Tân, anh bớt giận.

Trên khuôn mặt tròn vo của Vương Nhuệ lúc này không thấy nụ cười, mặt cậu đầy trầm trọng, đành phải nói thật với Sài Lập Tân.

– Boss bệnh đã kéo nhiều năm, bác sĩ Chu nói cũng đều là thật tình. Thật ra trong lòng người trên dưới Hứa gia đều hiểu rõ, ngay cả chính boss chỉ sợ cũng…

Sài Lập Tân ở trong tiếng Vương Nhuệ nguội lửa giận.

Hắn cũng biết vừa rồi mình chỉ giận chó đánh mèo, nhưng hắn không khống chế được.

Sao chuyện lại đến mức này?

Dù là ngày 12 tháng 8 trước, hay ngày 12 tháng 8 trước kia nữa, Sài Lập Tân lần lượt nhìn Hứa Tấn Giang bị thương, gần chết ở trước mặt hắn. Mỗi ngày 12 tháng 8, mỗi lần mở mắt, chẳng lẽ cuối cùng chỉ là vì nhìn Hứa Tấn Giang chết đi?

Tựa như một trò chơi dù có đánh thế nào, cũng chỉ có thể đánh ra ding, càng tệ hơn là, đối với Sài Lập Tân không ngừng lặp lại mà nói, đây không phải đơn giản như một trò chơi.

– Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao?

Sài Lập Tân nghẹn cổ họng, giọng nói trầm thấp.

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.

– Chúng ta thử tìm bác sĩ hay bệnh viện khác, đúng rồi, tôi có thể liên hệ lại Diệp Nhiên, cổ…

Sài Lập Tân ngẩng đầu, giọng ngưng bặt.

Hắn thấy vẻ không đành lòng trên mặt Vương Nhuệ.

– Anh Lập Tân, bên cô Diệp, mấy năm nay boss vẫn có liên lạc. Anh cũng biết tính boss, ảnh tìm anh gần mười năm. Hễ có một tia hi vọng, anh ấy đều không phải người dễ dàng bỏ qua, thân thể ảnh… thật sự là không còn cách nào nữa.

Vương Nhuệ nói, giống như bị nện một gậy đánh nát tất cả chút mong chờ trong lòng Sài Lập Tân.

Phẫn nộ, lo âu, tiếc nuối, mất mát, tuyệt vọng… các loại cảm xúc tiêu cực, Sài Lập Tân lui liên tiếp hai bước, ở bên ghế sô pha suy sụp ngồi xuống. Hắn cong lưng, tay chống trán không nói thêm một chữ.

Vương Nhuệ đứng ở bên cạnh bỗng cũng chân tay luống cuống.

Thật sự là vận mệnh trêu người, một giờ trước cậu còn bởi vì Sài Lập Tân trở về mà vui, bây giờ khôn khéo như cậu lại không biết nên mở miệng an ủi Sài Lập Tân thế nào mới phải.

Nhưng ngẫm lại, Vương Nhuệ lại nghĩ, có lẽ lúc này Sài Lập Tân không cần bất cứ ai an ủi.

Khi còn trẻ Vương Nhuệ nhìn không hiểu Hứa Tấn Giang và Sài Lập Tân, chỉ cảm thấy hai người cùng ra cùng vào, xung quanh tự có một bức tường người ngoài không thể đặt chân vào.

Thời gian thấm thoát như heo ăn, chỉ chớp mắt, Vương Nhuệ đã kết hôn sinh con thành tên béo hạnh phúc. Rồi nhìn Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang, không nói chuyện dung mạo tuổi tác, chỉ nói cảm giác, hai người vẫn y như năm đó, dường như chẳng thay đổi gì.

Sướng vui đau buồn, yêu hận tình thù chỉ thuộc về cả hai người họ.

Mà cậu, vẫn chỉ là quần chúng bàng quan.

Thấy nơi này đã không có chuyện của mình, Vương Nhuệ lại dặn dò vài câu tẻ nhạt liền dứt khoát tạm biệt Sài Lập Tân đóng cửa đi ra.

Trong phòng càng im lặng hơn.

Hứa Tấn Giang vẫn đang ngủ say.

Sài Lập Tân kéo ghế dựa qua, tầm mắt dạo một vòng trong phòng sáng đèn.

Tủ đầu giường đặt bình hoa màu cô ban, trong bình li ly màu trắng đang bung nở, rũ xuống cành hoa non mềm, một cái đồng hồ báo thức màu đen đặt gần đấy. Sài Lập Tân vừa nhìn liền nhận ra đó là đồng hồ trước kia của hắn, làm hắn không thể tin được là, nhiều năm vậy mà nó vẫn còn chạy được.

Trên mặt đồng hồ, hiện thời gian là 12h17p khuya.

Thật ra không chỉ đồng hồ báo thức này, trong phòng rất nhiều thứ đều vẫn giữ nguyên hình dáng trước kia.

Sài Lập Tân nhìn chốc lát, ánh mắt liền rơi xuống mặt Hứa Tấn Giang.

Mà lúc này, hình như Hứa Tấn Giang lại mơ thấy gì đó không tốt. Y nhíu mày, mí mắt rung động, mơ hồ nói gì đó, chỉ vào cuối cùng, Sài Lập Tân mới loáng thoáng nghe rõ y nói hình như là “Xin lỗi”.

Lông mi Hứa Tấn Giang vừa cong lại dày nhanh chóng ướt sũng. Mà Sài Lập Tân có chút xuất thần, hơn nửa ngày mới chầm chậm thở ra một hơi.

– Đồ ngốc.

Hắn vươn tay, có chút vụng về, lau nước khóe mắt cho Hứa Tấn Giang.

……

Đến hơn 4h rạng sáng gần 5h, Hứa Tấn Giang mê man mấy giờ mới tỉnh lại.

– … Tiểu… Tân?

Y vừa tỉnh, giọng còn khàn, liền bắt đầu vội vã cuống cuồng tìm Sài Lập Tân khắp nơi.

Như sợ hắn lại biến mất vậy.

Sài Lập Tân nhoài bên mép giường ngủ gật, gần như là Hứa Tấn Giang vừa có động tĩnh hắn cũng bừng tỉnh theo.

– Tôi ở đây.

Hắn cầm tay Hứa Tấn Giang vươn đến. Trong lòng cho dù có khúc mắc lớn mấy nữa, đối mặt Hứa Tấn Giang lúc này suy yếu đến không ngồi dậy được, cũng bỏ xuống.

Hứa Tấn Giang là cái gai. Nó đâm sâu vào trong tim Sài Lập Tân, quấy hắn ngày đêm không được yên bình, nó không kiêng nể gì, điên cuồng phát triển, từ từ gắn liền với máu thịt Sài Lập Tân, khó phân đây đó.

Sài Lập Tân là thật hận y, mấy lừa gạt, phản bội đều từng khiến hắn nghiến răng nghiến lợi. Mà nếu có một ngày, cái gai tên là Hứa Tấn Giang biến mất, như vậy để lại cho Sài Lập Tân cũng chỉ là một tảng lớn trống rỗng nơi ngực mà thôi.

Có lẽ là sắc mặt hắn quá kém, Hứa Tấn Giang chỉ liếc nhìn dường như đã biết là chuyện gì xảy ra.

Hắn mỉm cười, tinh thần trông còn tốt. Thậm chí đột nhiên nghĩ nói:

– Tiểu Tân, trời sắp sáng rồi, chúng ta ra ngoài có được không?

Sài Lập Tân nhíu mày, đối với yêu cầu kỳ quái của y, đương nhiên là không thể đồng ý.

– Đi nhé? Được không?

Hứa Tấn Giang nhón cầm ngón tay Sài Lập Tân. Hai người như lại về khi còn ấu thơ nhiều năm về trước, khi đó Hứa Tấn Giang liền thích dính Sài Lập Tân, vì để độc chiếm hắn nhiều hơn mà thường xuyên giở chút tâm tư nho nhỏ.

Cuối cùng Sài Lập Tân vẫn đồng ý.

Vốn Hứa Tấn Giang định tự đi, nhưng vừa xuống giường y đứng cũng không vững được. Xe lăn đặt ngay ở bên giường, thấy Sài Lập Tân sắc mặt âm trầm có thể nhỏ nước, y ngoan ngoãn ngồi vào.

Sài Lập Tân đẩy y ra cửa.

Lượn dạo vòng vòng trong vườn hoa bình minh sắp dâng lên, theo ý Hứa Tấn Giang Sài Lập Tân dừng ở một dốc cỏ.

Bỏ lại xe lăn, Hứa Tấn Giang ngồi thẳng xuống cỏ dày mềm mại. Mắt y sáng ngời, quay đầu liền nhìn Sài Lập Tân hỏi hắn:

– Tiểu Tân, cậu còn nhớ không, đây chính là nơi bọn mình lần đầu tiên gặp nhau?

Bĩu môi, Sài Lập Tân không cho là đúng, cũng ngồi xuống kế bên Hứa Tấn Giang.

– Chuyện lâu lắc vậy ai còn nhớ rõ!

Nói là nói vậy, trên thực tế Sài Lập Tân lại không có quên. Ngược lại, mãi đến hôm nay, hắn vẫn có thể nhớ khi hắn mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Tấn Giang nho nhỏ, dùng thân thể mình che ánh nắng cho hắn, mắt đen thật to, làn da tuyết trắng còn có nụ cười ngọt như kẹo trái cây.

Có chuyện có lẽ Hứa Tấn Giang mãi mãi sẽ không biết, trong nháy mắt ấy, thật ra Sài Lập Tân rất muốn liếm y, cắn một cái xem y có ngọt không.

Sài Lập Tân mặt đầy hoài niệm, vì thế không cần phải nói, Hứa Tấn Giang liền biết hắn nói một đường nghĩ một nẻo.

– Tiểu Tân, mình rất vui. Gần đây mình vẫn lo lắng, nếu không chờ được cậu trở về thì phải làm sao đây? Vừa nghĩ vậy thì dù thế nào cũng không cam tâm, giờ rốt cuộc… chuyện Hứa gia mình đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần cậu…

– Lảm nhảm cái gì!

Hứa Tấn Giang nói làm Sài Lập Tân vừa có chút vui vẻ nháy mắt lại xụ mặt, hắn ngắt lời y.

– M* nó ai muốn nghe cậu nói di ngôn, xui!

Ánh mắt Sài Lập Tân rất kiên cường, rồi lại như nhẹ nhàng bẻ liền có thể gãy.

– Được, mình không nói.

Hứa Tấn Giang rất hiểu hắn, y chậm rãi cười, dựa vào Sài Lập Tân thả nhẹ giọng.

– Tiểu Tân, vừa rồi mình lại mơ. Mình mơ thấy mình nằm trên giường, bên cạnh rất nhiều người, cậu cách mình xa quá, thế nào cũng với không tới… chỉ chớp mắt mình lại mơ thấy ở trên tàu, xung quanh rất tối, mình tìm cậu thật lâu đều không tìm được. Lúc sắp từ bỏ, mình nghe được giọng của cậu…

Quay đầu, Hứa Tấn Giang bình tĩnh nhìn Sài Lập Tân, sau đó kề sát nhẹ nhàng hôn Sài Lập Tân một cái.

– Tiểu Tân, mình ở trong mơ hôn cậu.

Sài Lập Tân nở nụ cười.

Hắn nắm gáy Hứa Tấn Giang, đuổi theo môi y rời đi, đầu tiên là cắn cắn, rồi nhẹ nhàng liếm, một chút một chút, chậm rãi trêu chọc.

Sau đó hắn lại đột nhiên buông y ra, khiêu khích hỏi:

– Hứa Tấn Giang, cậu có mơ thấy tôi hôn cậu như vậy không?

Hứa Tấn Giang sững sờ, như là bị hỏi ngược. Trên mặt y không những mất mát, đã nói không nên lời.

Sau một lúc, y mới như phản ứng lại kích động nắm chặt tay Sài Lập vội vàng hỏi:

– Tiểu Tân, không phải mình đang nằm mơ, mấy cái đó đều là thật đúng không?

Lúc này Sài Lập Tân ngược lại không nói.

Hắn quay đầu nhìn trước mặt hai người, dưới dốc cỏ là một mặt nước rộng lớn.

Cuối mặt nước trên đường chân trời, bầu trời bị nhuộm thành màu đỏ vàng, ánh bình minh rực rỡ rung động lòng người như khuôn mặt thiếu nữ.

Mặt trời chẳng mấy chốc sẽ lên cao.

– Hứa Tấn Giang, tôi kể chuyện cho cậu nghe vậy.

Sài Lập Tân nhìn chằm chằm cuối màn trời nói thế.