Rời đi tiệm đồ ăn sáng Chu Ký, Sài Lập Tân không có mục tiêu bỗng không biết nên đi về phương nào.

Hắn tìm một cửa hàng thức ăn nhanh gọi một phần thức ăn ngồi xuống góc cạnh cửa.

Mười năm trước và mười năm sau, đầu đường cuối ngõ Tiềm Long thành có rất nhiều thay đổi, nhìn ngoài cửa sổ người đến người đi trên đường hắn lại vẫn có một cảm giác xa cách không hợp nhau.

Rồi nhìn bốn phía, một bàn người trẻ tuổi bên cạnh ăn mặc diêm dúa, trên người đeo đầy các loại trang sức hình thù kỳ quái không nói, tóc một người trong đó vừa mới vào cửa là màu quýt, lúc này có lẽ bởi vì ánh sáng thay đổi lại biến thành màu tím. Sài Lập Tân vốn tưởng rằng hắn mang kiểu tóc giả nào đó, cẩn thận quan sát thì biết được đó là tóc thật của hắn.

Dời ánh mắt, Sài Lập Tân lại nhìn về phía bàn người xếch đối diện. Chỗ đó một trung niên ăn mặc bình thường khá nghiêm túc ngồi. Trên mũi gã đỡ kính đen, nhìn từ động tác hẳn là người mù. Trong tay nắm một con chó dẫn đường cho người mù, nhưng không phải chó thật biết thè lưỡi mà là con chó máy có vỏ kim loại đen cùng với thiết bị điện bên trong cấu kiện tạo thành.

Mười năm thời gian đủ để thế giới thay đổi làm tất cả thay đổi từng ngày.

Mà hắn như kẻ khác loài đột nhiên xông tới.

Đầu óc Sài Lập Tân rất hỗn loạn, hắn thử tìm ra hết thảy ngọn nguồn từ trong mớ lộn xộn này.

Hắn hồi tưởng lại chuyện từ trước đến nay – hắn cho rằng mình vùi thân biển lửa, tự dưng trở lại ngày 12 tháng 8 ba tháng trước, bắt đầu không ngừng lặp lại hai mươi bốn giờ. Trên thực tế, hắn không chết, chỉ là bởi vì trận lửa cháy đó mà mất đi ý thức rơi vào hôn mê dài hơn nửa năm.

Mấy ngày đó chẳng lẽ chỉ là hắn mơ? Nếu là mơ thì điều gì mới là thật?

Cao gia đánh lén, Trần Trì, Cyril và Diệp Nhiên những người này, nếu chỉ là giấc mộng kê vàng, làm thế nào Sài Lập Tân biết được một vài chuyện vốn là có thật, nhưng mà trước khi hắn hôn mê lại không biết?

Hiện tại, hắn bỗng lại đến mười năm sau.

Sài Lập Tân từ trong vô tri vô giác tỉnh lại thì phát hiện hắn một thân một mình, hai tay trống trơn, kẻ vô gia cư từng nhìn thấy ở đầu đường vào mười năm trước lại là chính hắn.

Hắn cố gắng hồi tưởng, lại không nhớ được kẻ vô gia cư xuất hiện sớm nhất là khi nào. Chẳng qua trong đầu hắn vẫn có một ấn tượng ngoan cố – mỗi buổi sáng, Sài Lập Tân đi qua con phố ấy, qua cái góc đường, là hắn đã ở đó.

Nhưng… rốt cuộc là chuyện khi nào?

Sài Anh Lập Tân cau mày, trong đầu hắn như có cái chày sắt đang nện bắt đầu âm ỷ đau.

Một hơi uống hết nước trong ly, hắn đứng dậy đi qua tiệm ăn náo nhiệt đẩy cửa đi ra.

……

Mười giờ tối, đường xá thành thị vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Đối với người thích sống về đêm mà nói thì ngày vừa mới bắt đầu cũng chính là lúc quán bar đêm lớn nhỏ làm ăn bận rộn thịnh vượng nhất.

Sài Lập Tân đứng ở phố đối diện nhìn một tòa nhà đen kịt trong bóng đêm.

Đôi mắt đen của hắn phản xạ đèn đuốc xa xa, giống con thú lẳng lặng ẩn nấp trong bóng tối. Không tốn quá nhiều thời gian, Sài Lập Tân tìm được địa điểm cũ club “Mê Dạ” mười năm trước.

Khác với khu phố cũ hắn ở, club bị lửa thiêu rụi chỉ trong một ngày nay đã lần nữa xây lại. Club thậm chí vẫn mang tên cũ “Mê Dạ”, quy mô còn lớn hơn ngày xưa.

Đương nhiên, nơi này vẫn là địa bàn Hứa gia.

Sài Lập Tân cần phải hành động cẩn thận.

Nếu có thể, hắn cũng không muốn đến đây. Vừa nghĩ đến tên khốn Hứa Tấn Giang chính là đánh lén hắn ở trong này, Sài Lập Tân liền không thể bình tĩnh, trong đầu vừa bực bội vừa tức giận khỏi nói khó chịu bao nhiêu. Dù có “giết” Hứa Tấn Giang một lần thì sự khó chịu này vẫn không thể giảm bớt chút xíu mảy may.

Thân thể bị thương chảy máu thì sẽ có một ngày vết thương từ từ khỏi hẳn, Sài Lập Tân không hề muốn thừa nhận, hắn bị Hứa Tấn Giang làm tổn thương là tim.

Bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, ai cũng có thể vì nhau không tiếc mạng sống, trong chuyện này, Sài Lập Tân nghĩ có lẽ hắn mãi mãi không thể tha thứ Hứa Tấn Giang được.

M*.

Thu hồi suy nghĩ, ánh mắt hắn kiên định lại.

Nếu đây là nơi bắt đầu tất cả, như vậy đáp án có thể làm chuyện chấm dứt có lẽ cũng giấu ở nơi này.

Sau đó Sài Lập Tân lại quan sát chốc lát mới lẫn trong một làn sóng người, thông qua kiểm tra bảo vệ cửa từ cửa chính vào club.

Xuyên qua ánh đèn hành lang mờ tối, càng đi vào sâu hơn, cách một cửa, tiếng nhịp trống đầy tiết tấu như sấm rền phương xa thoáng truyền đến. Đợi đẩy ra cửa cách âm dày, đám người hoan hô, ánh đèn lóa mắt chớp tắt không ngừng cùng với tiếng nhạc đinh tai nhức óc tựa như sóng to gió lớn ập đến Sài Lập Tân.

Đứng bên ngoài, Sài Lập Tân nheo mắt nhìn người người nhốn nháo trong sàn nhảy. Trên mặt hắn không có nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo hoàn toàn không giống như những người xung quanh khác hưng phấn mà uốn éo cơ thể khua tay múa chân.

Sài Lập Tân thoáng quan sát một chút tình huống bốn phía.

Sau đó hắn liền xuyên qua đám người chen chúc đi tới đối diện sàn nhảy. Qua quầy bar, từ một cái hành lang hình tròn men theo thang cuốn đi xuống. May mắn là đêm nay club chật ních người, dù là bảo an hay nhân viên công tác khác đều bận rộn đến chóng mặt, không ai lập tức chú ý tới có phục vụ sinh mất tích.

Vài phút sau, Sài Lập Tân mặc ghi lê màu đen và sơ mi trắng đẩy ra cửa kho.

Trước khi rời đi, hắn quay đầu nhìn phục vụ trên người chỉ còn áo lót bị hắn đánh ngất, xác định đối phương một chốc không tỉnh lại mới khóa cửa.

Dựa vào đồng phục này, Sài Lập Tân không cần trốn tránh nữa, hắn công khai, đi đến sau phòng bếp cung cấp thức ăn cho cả club rồi từ cửa sau phòng bếp vòng qua bên kho dỡ hàng.

Bởi vì không mở ra cho người ngoài, nơi này không ồn ào như những nơi khác trong club, yên tĩnh hơn.

Men theo hành lang ngoài kho hàng, Sài Lập Tân đi đến cuối, phía cuối là cầu thang khẩn cấp.

Cửa bị xích sắt khóa chặt, phía trên treo một ổ khóa, xích sắt và khóa đều rỉ sét lấm tấm.

Nơi này dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, không có người nào đến. Theo ánh đèn, Sài Lập Tân nhìn quanh phía trong từ cửa thủy tinh, phát hiện bên trong rất tối chỉ có thể nhìn ra một đầu phía trên cầu thang, mà đầu đi xuống còn lại không biết dẫn tới nơi nào.

Dùng công cụ lấy từ phòng bếp, Sài Lập Tân mở ra khóa. Khi xích sắt bị kéo, phát ra chuỗi ào ào, tiếng vang này có vẻ càng chói tai hơn ở trong hành lang trống rỗng. Sài Lập Tân quay đầu phát hiện hoàn toàn không có người đi qua mới yên tâm.

Hắn ném xích sắt qua một bên, đẩy cửa ra nghiêng mình lách vào.

Trong cửa tối om, trừ chút ánh sáng từ bên ngoài xuyên vào, không có gì khác chiếu sáng, ngay cả không khí cũng lộ ra mùi mốc meo, hoàn toàn là kiểu bỏ không nhiều năm.

Sài Lập Tân theo thang lầu đi xuống, ai ngờ không bao lâu thì đi đến cuối.

Không ngờ đây là con đường cụt.

Sài Lập Tân không tin tà, nhìn quanh một lượt. Hắn đánh bậy đánh bạ, hai chân không biết đạp phải cái gì, bức tường phía trước đột nhiên phát ra trận trầm đục mở ra.

Cẩn thận lui về phía sau một bước, phát hiện không có gì khác thường Sài Lập Tân mới tiếp tục đi tiếp.

Trước “Tường”, lại là một cái hành lang.

Đèn cảm ứng tự động từng chiếc sáng lên, Sài Lập Tân híp mắt, sau một lúc thích ứng hắn xuyên qua hành lang, lại quẹo mấy cái, đẩy ra cánh cửa chặn cuối cùng trước mặt, cảnh bên trong làm hai mắt hắn bỗng mở to.

Trong phòng, gia cụ gỗ, sô pha da rộng rãi, đèn treo trần nhà nếu không suy xét là hầm ngầm, nơi này hoàn toàn chính là cái ổ thoải mái trang trí đơn giản lại không mất xa hoa.

Nhưng lúc này mọi thứ trước mắt, nhìn trong mắt Sài Lập Tân lại có vẻ chói mắt vô cùng.

Có chết Sài Lập Tân cũng không quên nơi quỷ quái này, dù sao hắn từng “ở” đây ba tháng.

Trang sức có lộng lẫy mấy vẫn không che dấu được bản chất lao tù.

Ánh mắt Sài Lập Tân từng tấc một di chuyển, nhìn căn phòng quen thuộc lại xa lạ trước mặt.

Khi hắn bị thuốc ảnh hưởng thần chí không rõ, lúc khá “nghe lời”, hắn sẽ được đưa đến nơi này hóng mát. Ví dụ như ngồi ở trên sô pha bên kia, xem chút điện ảnh gì đó, nhưng trong tình trạng tỉnh táo, Sài Lập Tân chưa bao giờ cúi đầu, chịu thua, mỗi lần đều đối nghịch với tên chết tiệt hắn cho là biến thái, làm cho đầu rơi máu chảy.

Làm sao hắn có thể ngờ được, người đó lại là Hứa Tấn Giang anh em tốt hắn tín nhiệm nhất.

Vừa nghĩ đến cái này, cổ họng Sài Lập Tân tanh ngọt, suýt muốn nôn ra máu.

Mười năm trước người Cao gia phóng trận hỏa hủy hết mọi thứ. Sài Lập Tân vẫn nhớ rõ lửa lớn lan tràn tàn phá, nhiệt độ cao từng chút áp sát, khói đặc càng sặc hắn khó thể thở, nhưng tên khốn Hứa Tấn Giang này, không ngờ khôi phục nguyên trạng nơi này.

Đ* m* nó!

Sài Lập Tân cứng ngắc, siết chặt nắm đấm.

Qua hồi lâu hắn mới di chuyển bước chân đi qua phòng khách này, đi tới phía khác.

Đá văng cửa liên tục tìm vài phòng, cũng không phát hiện gì. Nhưng ít nhất phòng khác đều trống, bên trong chẳng có gì cả, nói thật, Sài Lập Tân thở phào nhẹ nhõm.

Lửa thiêu cháy phần trên đất, nhưng cấu tạo hầm ngầm club dường như giữ nguyên lại được đa phần.

Trước khi chính miệng Hứa Tấn Giang thừa nhận, Sài Lập Tân chưa từng chú ý tới “Mê Dạ” còn có mật thất dưới đất không muốn ai biết thế này. Đối với mỗi bức tường, từng cái góc nơi này Sài Lập Tân lại quen đến không thể quen hơn. Dù sao trong ba tháng ấy, hắn từng vô số lần lập kế hoạch làm sao chạy đi, đáng tiếc mặt này trước giờ hắn không là đối thủ của Hứa Tấn Giang.

Tên khốn đó suy xét tất cả, thiết kế kín không kẽ hở, chưa bao giờ cho Sài Lập Tân cơ lợi lợi dụng.

Nếu không phải trận lửa lớn ấy, có lẽ Sài Lập Tân sẽ bị giam cầm vĩnh viễn mãi đến ngày hắn chết hay Tấn Giang ngừng thở mới thôi.

Nghĩ đến đấy, Sài Lập Tân không khỏi một trận ớn lạnh.

Hắn thật nên cảm ơn Cao gia phóng trận lửa đó.

Hít sâu một hơi, Sài Lập Tân đi tới trước một bức tường dừng lại.

Hắn đưa tay sờ hoa văn giấy dán tường gồ ghề, vẻ mặt khó lường, không biết suy nghĩ cái gì. Giấy dán tường chắc là là vội vàng thay lại, có vài chỗ đường nối chảy ra màu đen, không chú ý nhìn thật ra không dễ phát hiện lắm.

Xoẹt —

Sài Lập Tân men theo đường nối, kéo xuống giấy dán tường màu nhạt.

Dưới lớp giấy thứ nhất, giấy dán thứ hai bị lửa thiêu cháy đến mức chuyển màu vàng khè cháy khét liền hiện ra.

Càng lên cao, dấu vết lửa sém lại càng nặng, nửa mặt tường dưới còn khá nguyên vẹn. Mà phần gần mặt đất, mỗi qua một ngày, Sài Lập Tân đều vạch xuống một nét, lúc này, mấy hàng chữ “Chính*” cũng rõ ràng trước mắt.

*chữ 正

Sài Lập Tân quả thật như tự ngược, xé xuống giấy tường quanh đó hết.

Đếm đếm, không nhiều không ít mười tám chữ “Chính”.

Hồi ức lúc ấy mình dùng tâm tình gì khắc xuống những chữ này, mỗi một nét, dưới cực hạn bình tĩnh là cực hạn phẫn nộ và sát ý không ngừng ấp ủ lên men trong lòng hắn.

Sắc mặt Sài Lập Tân ngày càng tệ.

Hắn nửa quỳ, mày nhíu chặt, lửa giận không chỗ phát tiết. Ngón tay đụng tới mấy chữ đó, sau đó ma xui quỷ khiến hắn lại dùng sức xé xuống lớp giấy tường này.

Lớp giấy tường thứ hai cứng chắc hơn lớp thứ nhất, Sài Lập Tân chỉ xé nó ra một lỗ nhỏ.

Nhưng chỉ một lỗ nhỏ như vậy, cũng đã đủ.

Phía dưới lộ ra chữ viết làm con ngươi Sài Lập Tân co lại.

Hắn ngẩn người, ngay sau đó cứ như nổi điên, dùng cả hai tay tính xé hết lớp giấy thứ hai xuống. Bởi vì rất nóng vội, có vài chỗ không có xé hết hắn liền dùng ngón tay cào. Không bao lâu Sài Lập Tân liền thở hồng hộc, nhưng trong mắt hắn sáng rực kinh người, vẻ mặt vội vàng.

Đợi đến lớp giấy tường này bị gỡ xuống hơn nửa, động tác Sài Lập Tân ngược lại ngày càng chậm, ngày càng chậm, cuối cùng hoàn toàn cứng đờ giống một rối gỗ.

– Không… không thể nào…

Hắn lắc đầu, thì thào tự nói, dường như không dám tin.

Trên lớp giấy tường thứ ba, cũng có dấu vết bị lửa thiêu cháy đen, càng làm Sài Lập Tân không thể chấp nhận được là gần phía dưới phía mặt tường bị khắc chữ – không nhiều không ít, mười tám chữ “Chính”!

Đó là chữ hắn viết, Sài Lập Tân tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Trong đầu ầm một tiếng như bị nổ tung.

Sài Lập Tân hoàn toàn đần ra.

Một luồng ớn lạnh từ trong lòng hắn tràn lên.

Hai tay Sài Lập Tân hơi run, trái tim hắn kinh hoàng, cổ họng bóp nghẹn, hơi thở dồn dập theo bản năng đưa tay hướng về phía tường…

Lớp giấy thứ tư, thứ năm…

Mãi cho đến lớp thứ tám, Sài Lập Tân không dám đưa tay nữa.

Hắn xoay người ôm đầu, lưng tựa tường chậm rãi ngồi bệt xuống đất.

Lúc này, Sài Lập Tân giống như đặt mình trong ác mộng.

Ai tới nói cho hắn, m* nó tất cả những thứ này rốt cuộc là sao?!

Đầu đau như sắp nổ tung, ngực tức đến khó thở, Sài Lập Tân cảm giác sắp thở không nổi. Hắn không tự chủ được giơ tay kéo ra cái nơ to bị buộc chặt, bởi vì dùng sức quá lại kéo đứt cả dây da trên cổ.

Nhẫn màu bạc “keng” một tiếng rơi xuống đất, rồi nhanh như chớp lăn phía cửa phòng.

Sài Lập Tân muốn đuổi theo.

Hắn ngước mắt, phát hiện lúc này xuất hiện một bóng người đen ở cửa.