Edit: icedcoffee0011

Trình Đình Vũ lần thứ hai giám định đạo cụ trên tay, thông tin lại nhiều một hàng bổ sung "[ mỗi lần có tác dụng trong mười phút liên tục, sau khi sử dụng, không thể sử dụng lần thứ hai trong vòng 168 giờ.]".

—— quả nhiên tích lũy đủ kinh nghiệm và tri thức mới là điều kiện tất yếu để trở thành nhà giám định.

Tuy rằng thời gian sử dụng đạo cụ tồn tại hạn chế, với tâm thế thừa nhận bản thân là một cái đồ siêu đen đủi, Trình Đình Vũ vốn dĩ cho rằng này thứ đồ chơi chính là một thứ đồ tiêu hao dùng một lần là xong, hiện giờ phát hiện vậy mà có thể tái sử dụng, đã vô cùng vừa lòng.

Dù sao xác suất trong một tuần hai lần gặp phải phó bản nguy hiểm cần phải dùng đến [ hộp nhạc ], hẳn là sẽ không cao đi.

Trình Đình Vũ suy ngẫm một chút các kiểu tiến vào phó bản sau khi xuyên qua cho đến bây giờ, trong lòng yên lặng đổi "Hẳn là sẽ không" thành "Hơn phân nửa là sẽ không".

Giờ phút này 《 Nôi quy cư trú 》 đã khôi phục nguyên trạng.

Căn cứ theo các quy tắc trong này, ban ngày chung cư tương đối an toàn, tuy nhiên để chắc ăn, Trình Đình Vũ trước khi ra ngoài vẫn nhìn di động, phát tin nhắn hỏi thăm nhân viên chung cư.

Di động hiện ra màn hình trò chuyện, mà bản thân Trình Đình Vũ nhanh chóng nhận được câu trả lời từ Tần Lạc Tùng.

[ chung cư số 06: Chung cư đang tiến hành thanh lọc môi trường công tác, kính mong các cư dân kiên nhẫn chờ đợi, hiện tượng sinh ra các tạp âm trong quá trình thanh lọc là bình thường, ở trong phòng an toàn, trước khi có thông báo, không tùy ý rời khỏi phòng. ]

[ Tần Lạc Tùng: Cô......cũng có thể mở cửa nhìn xem, nhưng tạm thời đừng bước vào hành lang, đợi thanh lọc xong, chờ đến 9 giờ là ổn. ]

Làm một người có năng lực đọc hiểu cơ bản, Trình Đình Vũ nhanh chóng minh bạch hàm nghĩa những lời này che giấu —— nếu đợi thanh lọc xong là hoàn toàn không có nguy hiểm, vậy bây giờ mình mở cửa tìm một chút kích thích hẳn không có vấn đề, vì thế chậm rãi vặn then cửa.

Cơ hồ ở nháy mắt khi cánh cửa mở ra, một mùi máu tanh nồng xông vào mũi.

Hành lang vốn sạch sẽ lúc này là đủ các đầu xúc tu màu đỏ, vách tường bị bao phủ bởi dịch nhầy đậm màu.

Giữa các xúc tu, còn có một ít vật thể chỉ cần nhìn vào là có thể gây tác động đến tâm thần.

【 nhìn thẳng vật thể [* không thể phân biệt *] đã từng là "Kế Thế Lục", suy giảm giá trị tinh thần. 】

Trong phút chốc, Trình Đình Vũ cảm thấy cảm giác run rẩy sâu trong tinh thần, vật thể trước mắt sớm đã mất đi sinh mệnh, nhưng hơi thở chết chóc tàn lưu, đã đủ khiến người điên cuồng.

"Quả nhiên cô vẫn lựa chọn ra ngoài."

Trên hành lang, Tần Lạc Tùng mang kính râm nghe thấy tiếng động sau lưng, có chút bất đắc dĩ mà quay người.

—— hạn mức giá trị tinh thần của người chơi thường cao hơn người thường, hình ảnh trước mắt tuy có ảnh hưởng nhất định với bọn họ, nhưng cũng không phải là không thể tiếp thu.

Trình Đình Vũ nhận ra, trừ bỏ bản thân cô, cửa phòng 603 cũng đã bị mở ra, Thẩm Tinh Lưu sắc mặt có chút tái nhợt dựa vào khung cửa vẻ mặt ưu thương mà tự hỏi nhân sinh, thấy cô ra ngoài, cũng miễn cưỡng lấy tinh thần phất phất tay.

Thẩm Tinh Lưu u nhiên thở dài: "Tôi mới vừa làm giao dịch......"

Trình Đình Vũ nhớ tới cuộc đối thoại loáng thoáng nghe được trong phòng giải trí, tò mò: "Việc như thế này cũng sẽ ảnh hưởng đến các anh sao, ví dụ thời gian cư trú của một người ngắn lại?"

Thẩm Tinh Lưu ho nhẹ một tiếng, sau đó trả lời: "Không phải vấn đề thời gian cư trú, vấn đề ở chỗ anh ra thức tỉnh năng lực 'mật đồng', thân thể nhiễm phóng xạ bị hủy hoại hoàn toàn, không có cách nào thu về."

Tần Lạc Tùng nghe vậy, nghiêng đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Lưu.

Thẩm Tinh Lưu nhún vai: "Đã tới bước này, cư dân chung cư khẳng định là phải kí một thỏa thuận bảo mật, nói nhiều hay ít cũng không phải vấn đề lớn."

Nghe lời này của Thẩm Tinh Lưu, Tần Lạc Tùng vốn dĩ vì phải tăng ca mà sắc mặt không được tốt, nháy mắt càng thêm tiều tụy.

Trình Đình Vũ cười: "Chẳng lẽ không thể cưỡng chế cư dân ký tên?"

Dưới ánh mắt cảnh cáo của Tần Lạc Tùng, Thẩm Tinh Lưu chưa nói gì, chỉ là giơ ngón tay cái với Trình Đình Vũ.

Tần Lạc Tùng khụ một tiếng: "Bởi vì nguồn gốc của cư dân liên quan rất phức tạp, chúng tôi cần liên lạc với tất cả các bên, nhưng trong tình huống bình thường, để đảm bảo trật tự của thành phố, cư dân của khu chung cư đều sẽ hợp tác với công việc của đội thanh tra."

Trình Đình Vũ có thể lý giải, rốt cuộc người chết Kế Thế Lục là cư dân nội thành, lại không phải một mình tiến vào chung cư số 06, đội Thanh tra xong việc khẳng định phải trấn an một chút.

Tuy nhiên, dù có kiếm được tiền từ việc phối hợp này thì những du khách đến từ khu hoang vu như cô cũng phải thận trọng, kẻo bị trục xuất khỏi thành phố.

Trình Đình Vũ có chút lý giải, sau đó lại khó hiểu mà nhìn nhân viên công ty bảo hiểm nào đó đang xem kịch vui ở bên kia: "...... Chung cư xảy ra chuyện, ' tuốc nơ vít ' bên kia chẳng lẽ sẽ không khấu trừ tiền thưởng của anh?"

Thẩm Tinh Lưu nghiêm trang đáp: "Tôi nghĩ rồi, việc đã đến nước này, đội Thanh tra khẳng định nhất định phải giành quyền quản lý di thể này, công ty sẽ có cơ hội yêu cầu bồi thường vi phạm hợp đồng từ gia quyến." Sau đó dang tay, "Hơn nữa suy xét đến tỉ lệ tử vong trong phó bản này cao, vì bảo đảm thái độ làm việc của các nhân viên, các sếp ở 'tuốc nơ vít' luôn tương đối khoan dung với các sự kiện ngoài ý muốn có thể gây tổn thương thực tế, nhiều lắm là đốc xúc cấp dưới nghĩ cách bù đắp khoản thu từ nơi khác."

"......"

Tần Lạc Tùng bắt đầu nghiêm túc xem xét tính khả thi của việc hủy hợp đồng giao dịch với "tuốc nơ vít".

Trình Đình Vũ rời tầm mắt khỏi đám xúc tu ngoài cửa.

Cuộc đối thoại với hai người kia đã lộ ra rất nhiều tin tức —— Ô nhiễm phóng xạ từ quái vật mà Kế Thế Lục gặp phải vào ban đêm, cho dù chết cũng không có cách tiêu trừ.

Ở chỗ Vệ Hành, cô từng nhìn thấy trái tim có tên [ huyết nhục · sinh mệnh quá tải ] có một mô tả là "biến dạng ".

Nhưng mà quan sát [ huyết nhục · sinh mệnh quá tải ] cũng không ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần, ngược lại, điểm sáng kì lạ quan sát được trong thế giới tinh thần càng có nhiều chỗ tương tự với tình huống hiện tại.

Trình Đình Vũ kỳ thật có suy đoán với những gì Kế Thế Lục đã trải qua, vì thế thử nói: "Nghe nói mật đồng có thể nhìn thấy điểm sáng không thuộc về mình."

Tần Lạc Tùng im lặng một lát, thở dài nói: "Cô nói không sai." Lại thoáng nghiêm mặt nói, "Chờ công tác thanh lọc kết thúc, phiền cô đến tầng một văn phòng thanh tra, cụ thể ra sao đội Thanh tra sẽ liên lạc sau."

*

Với Trình Đình Vũ mà nói, bị thanh tra mời đến uống trà cũng không phải thể nghiệm gì quá mới mẻ.

Tần Lạc Tùng lật xem hồ sơ đồng nghiệp bên kia gửi đến, cảm thấy lần này hẳn là không cần phải gấp gáp xin đạo cụ nghiệm chứng, rốt cuộc người tên Trình Đình Vũ với lai lịch là khách từ khu hoang vu lúc trước đã được các thanh tra cấp dưới của Bộ Vô Thượng đã trực tiếp thẩm tra, dù cho có một số chỗ không rõ, nhưng hẳn là sẽ không tồn tại nhiều nguy hiểm.

Đêm qua đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng đến mức có thể phá hủy toàn bộ chung cư số 06, thân là ngoại phái viên của đội Thanh tra, đám người Tần Lạc Tùng xong việc cần thu thập thông tin từ tất cả các bên sau đó nộp báo cáo tổng hợp lên cấp trên.

Tần Lạc Tùng nhớ tới tiếng nhạc vào ban đêm và tin nhắn trên điện thoại của mình, đoán rằng chính Trình Đình Vũ đã đột phá phó bản trong mơ, lấy được đạo cụ, khiến những "cư dân" nguy hiểm trong hành lang chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng cô hoàn toàn không rõ ràng lắm Trình Đình Vũ phá phó bản bằng cách nào, dù hồ sơ viết đối phương là một người giỏi nắm bắt chi tiết, nhưng vô luận như thế nào, đối phương ở căn hộ này còn chưa được 1 tuần.

Toàn bộ quá trình nhanh đến không thể tưởng tượng, quả thực có thể dùng từ kỳ tích để hình dung.

Nếu nói Trình Đình Vũ đã lấy được thông tin chi tiết thì không có khả năng, thành viên đội thanh tra canh gác ở chung cư số 06, ai trên tay không có một phần điều tra tường tận, nhưng mà hiểu biết của bọn họ với phó bản cảnh trong mơ như cũ chỉ dừng lại ở mặt ngoài.

Tần Lạc Tùng mở miệng: "Sự cố ngày hôm qua là ngoài ý muốn, tôi thay mặt đội thanh tra trước tiên hỏi cô một ít vấn đề."

Trình Đình Vũ cười: "Đúng là có chút ngoài ý muốn, bây giờ, thay mặt... chính mình, tôi cũng có một số câu hỏi muốn hỏi."

Tần Lạc Tùng không biết Trình Đình Vũ trước khi mất trí nhớ an bài cho bản thân không chút lưu tình, không đem quá để tâm câu sau của Trình Đình Vũ, chỉ là có chút buồn rầu với chừng mực cuộc đối thoại kế tiếp.

Trình Đình Vũ là người của khu hoang vu, nhưng cô ấy tối hôm qua rõ ràng đã cố gắng cứu vãn tình hình, chỉ dựa vào cảm tình cá nhân, Tần Lạc Tùng không quá nguyện ý làm hỏng quan hệ với người ta, đuổi người khỏi nội thành, người ta đã đồng ý trao đổi tình báo, hôm nay dò hỏi Trình Đình Vũ, ít nhiều cũng là ôm tâm tình muốn xử lý sự việc càng hài hòa càng tốt.

...... Việc đã đến nước này, thỏa thuận bảo mật khẳng định là phải ký, nói nhiều hay nói ít cũng không phải một vấn đề lớn.

Làm xong công tác tư tưởng cho bản thân, Tần Lạc Tùng tựa hồ từ bỏ: "Cô muốn hỏi gì?"

Trình Đình Vũ: "603 từng nói, Kế tiên sinh ở phòng 604 là một'mật đồng'."

Tuy rằng hôm qua trước khi hành động, cô đã phỏng đoán Kế Thế Lục đến thất thất bát bát, nhưng điều này không ngăn cản Trình Đình Vũ đẩy hiểu biết Kế Thế Lục là người chơi "mật đồng" lên đầu Thẩm Tinh Lưu.

Trình Đình Vũ: "Tôi đoán trải nghiệm của Kế tiên sinh, với loại hình người chơi đặc thù như anh ta, hẳn là không hiếm gặp?"

Tần Lạc Tùng yên lặng nhìn Trình Đình Vũ một hồi, một lát sau mới nói: "Đúng là cũng không hiếm thấy, thậm chí có thể nói, đây là kết cục mà tuyệt đại đa số mật đồng không thể tránh thoát." Lại nói, "Tôi không rõ cô biết được bao nhiêu về thế giới tinh thần, tuy nhiên trước khi nói về những vấn đề kia, tôi phải nói trước.

"Thế giới tinh thần không do người chơi tưởng tượng ra, nó là một không gian tồn tại chân thực, cũng chứa đựng nhiều...tồn tại khác."

Tần Lạc Tùng suy xét nửa ngày, cuối cùng vẫn là dùng đại từ tương đối mơ hồ mà ám chỉ: "Những thứ kia đại khái là có sinh mệnh, chúng ta chưa rõ chúng rốt cuộc là cái gì, bất quá không hề nghi ngờ, những thứ kia vẫn luôn mơ ước thế giới của chúng ta."

Cô chỉ nói nói mấy câu, liền cảm thấy tư duy bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Cho dù cách lần tiếp theo còn lâu, nhưng suy ngẫm, hồi tưởng về nó thôi, liền sẽ bất tri bất giác khiến đầu óc hỗn loạn.

Trình Đình Vũ xoa nhẹ giữa mày —— làm người nghe, thái dương cô cũng ở thình thịch mà nhảy.

Tần Lạc Tùng ngừng một hồi, nói: "Cô hẳn là [ vô quang ], vậy nhất định đã từng đi qua thế giới tinh thần, bóng đêm bao bọc xung quanh biển tinh thần thực ra là đang che chở người chơi, phòng ngừa chúng ta nhìn phải đồ vật không nên nhìn, nhưng năng lực của 'mật đồng' rất đặc thù, thị giác bọn họ có thể xuyên qua bóng tối, nhìn đến những thứ ở xa hơn."

Cô chấm tay vào cốc nước, ở trên mặt bàn viết xuống ba chữ "Cổ nguyên giả", sau đó lại nhanh chóng lau chữ viết đi.

"Chúng ta không biết, cũng không thể nói ra tên gọi của chúng, ba chữ này là tên gọi khác, dưới tình huống bình thường, bọn họ không thể đi vào thế giới bên này, nhưng bọn họ có thể dùng thân thể người chơi làm vật trung gian."

Ánh mắt Tần Lạc Tùng bởi vì động tác mới vừa rồi, hiện ra một chút ảo giác rất nhỏ, giọng nói hơi dồn dập: "Thời điểm mật đồng nhìn thấy bọn chúng, bọn chúng cũng có thể nhìn thấy mật đồng, đối diện đồng nghĩa với tiếp xúc, người chơi không thể xác minh cũng rất khó thoát ly tình huống.

"Chờ bọn họ ý thức được tình huống có chỗ sai lầm, đã giống như ếch xanh nấu nước, mất đi năng lực trốn thoát, sau đó, vài thứ kia sẽ thành lập liên hệ, ăn mòn lý trí người chơi, để bọn họ biến thành vật dẫn."

Cô nói tới đây, liền ngừng lại, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò, thông qua hít sâu tới điều chỉnh trạng thái, làm tâm tình của mình khôi phục bình tĩnh.

Trình Đình Vũ tức khắc minh bạch vì sao trên hành lang xuất hiện nhiều xúc tu như vậy.

Đây không phải là dị biến sau khi bản thân Kế Thế Lục điên cuồng, mà là tình trạng khi cổ nguyên giả xuất hiện.

"Vốn dĩ hẳn là chờ tổng bộ phát hiện tình huống rồi tới chi viện, cũng may Kế Thế Lục lúc còn sống từng mua khá nhiều giấy phong ấn, sau khi phát sinh dị biến, giấy phong ấn trực tiếp dung hợp lên người anh ta, nhiều ít hạ thấp ảnh hưởng của phóng xạ, tiện cho chúng tôi tiến hành công tác thanh lọc, còn có tiếng nhạc đêm qua......"

Tần Lạc Tùng nhìn Trình Đình Vũ một cái, người sau gật gật đầu, thừa nhận: "Là đạo cụ đạt được từ phó bản cảnh trong mơ [ hộp nhạc - khúc hát ru ]."