*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tôi đã nói rồi, có ai có thể từ chối 'Ánh sáng cứu rỗi' chứ, đó là căn cứ ánh sáng lớn nhất trong toàn bộ khu vực người sống sót, thường dân còn chẳng được vào đây đâu nhá." người đàn ông lẩm bẩm nói: "Nhưng mà mấy người không cần lo lắng, có Đinh Túc ở đây thì cánh cổng Ánh Sáng Cứu Rỗi mãi mãi rộng mở với mấy người."

...!Nghe những lời của hắn làm cho mọi người càng lo lắng hơn.

Trên đường đi, Sở Ngọc cùng hai người còn lại đều không hề đáp trả người đàn ông, thậm chí có chút lo lắng về vấn đề tinh thần của Đinh Túc.

Bầu trời dần tối sầm lại, thành phố rơi vào trạng thái yên tĩnh vô cùng.

Trong hoàn cảnh yên bình như vậy, lũ ma ngủ sẽ ngủ rất say vào ban đêm.

Nhưng một khi bị đánh thức, mức độ hung hăng của chúng sẽ tăng cao đến cực độ, rơi vào trạng thái hung bạo hơn cả ban ngày nữa.

Do vấn đề ánh sáng vào ban đêm, mọi người sẽ càng khó trốn tránh sự truy đuổi của chúng.

Vì vậy, phần lớn mọi người đều lựa chọn nghỉ ngơi, chỉnh đốn vào ban đêm, Sở Ngọc và mọi người cũng không ngoại lệ.

Họ đã dọn sạch khách sạn bỏ hoang, tàn dư của lũ ma ngủ trước khi trời tối và quyết định nghỉ chân một đêm tại đây.

"Tại sao chúng ta phải mang cậu ta đi theo thế?"

Sau khi sắp xếp lại đồ đạc, Phương Tư Niên âm thầm đi đến bên cạnh Sở Ngọc và nhỏ giọng nói khẽ: "Nhìn vào là biết cậu ta sẽ gây ra rắc rối vô cùng lớn đây."

"Đô Đô nói Đinh Túc có liên quan đến chủ thể của tận thế." Sở Ngọc vừa kiểm kê khối năng lượng vừa giải thích.

"Có lẽ hắn sẽ trở thành chìa khóa để hoàn thành nhiệm vụ."

"Thế nhưng mà Đô Đô vẫn còn là một đứa trẻ, nó có thực sự hiểu chủ thế của tận thế là cái gì không, biết đâu chỉ là nói linh tinh thì sao." Phương Tư Niên lo lắng khuyên nhủ "Cháu thực sự yên tâm sao..."

"Chú Phương" Sở Ngọc dừng tay lại, nghiêm túc nhìn vào mắt ông.

"Đô Đô rất đáng tin, em ấy không phải là đứa trẻ bình thường đâu ạ."