“ Hửm? “ Tên trộm dừng bước, vị công tử cầm kiếm đi theo cũng đứng lại.

“ Cái gì vậy? “, Tử Duy nói. Phan chẳng hiểu sao đứng phỗng nhìn tường hang. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đuốc trong tay Phan, nó vẫn đen đủi như bao nhiêu mảng tường khác.

Phan gãi đầu, rồi quay lại nhìn Tử Duy:

“ Chúng ta quay về chỗ cũ rồi. “

“ Không thể nào. “

Phan xua tay:

“ Tin tôi đi. Chúng ta đã đi thấy chỗ này hai trăm bước chân trước. “

Tử Duy im lặng, trán nhăn một đường. Vị công tử họ Hồ có thể không thấy nổi một điểm khác nhau giữa tường hang bây giờ và tường hang một trăm, hay thậm chí là hai chục bước trước đó. Nhưng Phan, Tử Duy nhận ra, luôn luôn đúng trong những thứ phi lý này.

Và điều này có nghĩa họ đã lạc. Lạc rất xa.

Tôi đi theo Quân Kiến, “ ông tổ mấy đời “ của tôi tới một nơi “ an toàn hơn “.

Túp lều ở phía bên kia của ruộng rau này mở ra một con đường. Nhưng nó không tối tăm, không ẩm ướt và đầy mùi đất mà được lát bằng cẩm thạch từ tường đến trần. Thứ ánh sáng ấm áp như chính mặt trời tràn ngập.

“ Đây là..? “

“ Nhà. “, Quân Kiến trả lời, “ Nào, đi tiếp rồi cháu có thể hỏi bao nhiêu câu cũng được. Chúng ta không có nhiều thời gian. “ Vừa nói, ông cố nội của tôi bắt đầu tăng tốc. Không có nhiều thời gian? Tôi tự hỏi nó có liên quan gì tới việc ông già đang trồng rau bỗng dưng biến mất không.

Con đường cẩm thạch kéo dài như vô tận cho tới khi bức tường cắt ngắn nó. Trên tường là cửa đá hình tròn thụt vào trong. Quân Kiến gõ nhẹ lên nó. Như một vị thần tỉnh giấc ngàn năm, cửa rùng mình một cái, tự động xoay qua bên trái, tiếng đá cạo lên đá làm tôi ớn lạnh. Thân cửa là đá tảng dày một gang tay, kẻ nào bị kẹt lại nơi ngưỡng cửa sẽ bị nghiền chết.

“ Đứng đằng sau ta. “, ông cố của tôi ra lệnh. Đằng sau cửa mở ra những bậc thang cũng bằng cẩm thạch.

Lần này, chúng tôi đi chậm lại. Tôi cao đến vai của ông, và bộ đồ thùng thình Quân Kiến mặc còn khiến ông dài gấp đôi cái dáng nhỏ con của đứa cháu, đủ để che tôi đi trước bất cứ con mắt nào. May mắn thay, không ai ở đây. Khi mở cửa đá tròn tiếp theo, chúng tôi bước ra một cái sảnh cũng trắng đến lóa mắt. Quân Kiến quay đầu nhìn tôi và “suỵt” một cái nhẹ. Tôi gật đầu, đứng sát vào ông cố và cố gắng thu mình lại. Sảnh trống không. Nhưng tôi bắt đầu có cái cảm giác đúng thật có người đang theo dõi mình.

Trèo lên hai thang bộ rồi đi lòng vòng giữa những hành lang vòm tròn. Không có ai.

“ Có vẻ cháu đã đúng. “, Quân Kiến nói, nhưng giọng nhỏ đến nỗi tôi nghĩ ông đang nói với chính bản thân mình.

Ông cố tôi gõ nhẹ lên một cái cửa đá khác. Cẩm thạch trắng vẫn lát nền, nhưng bốn bức tường được bao phủ bởi từng chùm hoa giấy mọc lên từ những kẽ hở như những thác hoa màu hồng rực rỡ. May thay, màu xanh mướt của lá cây và những phún cỏ mọc trồi lên từ vết nứt của nền cẩm thạch làm dịu con mắt.

“ A, cháu mệt rồi phải không? Chúng ta ngồi nghỉ ở đây đi. “

Quân Kiến nhìn tôi. Cho dù có đeo dải băng che mắt, tôi chắc chắn ông ta vẫn nhìn rõ như người bình thường. Không biết bằng cách nào, nhưng chắc chắn là vậy. Ông ta không thể mù được. Cách ông cố tôi quay đầu nhìn tám phía không khác gì một con người sáng mắt. Những người mù họ phải dùng thính giác rất nhiều, họ nghe thật kĩ, giữ đầu cố định. Quân Kiến thì không.

Và thế là, tôi hỏi câu đầu tiên:

“ Ông có thật sự mù không? “

Ông cố tôi đan chân vào nhau ngồi xuống trước mặt tôi. Thảm cỏ nhỏ giữa căn phòng hóa ra cực kì êm ái, thậm chí mềm mại hơn bất cứ cái nệm nào tôi từng dùng.

“ Không. “, ông cố tôi trả lời, “ Ông chỉ không muốn nhìn thấy thế giới này thôi. “

Tôi nhíu mày hỏi tiếp:

“ Vì sao? “

“ Vì ông thấy nhiều hơn người thường. Ông không thích nhìn thấy nhiều như vậy. “

Lúc đó, một kí ức ùa về.

Tôi lâu lâu vẫn nghĩ về Người Đẹp. Không phải vì cô ta là giai nhân.

Trong giây phút tàn đời, Người Đẹp đã nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt của cô ta trở thành tấm gương cho chính tôi nhìn vào. Nhìn thấy mình. Nhìn thấy đôi mắt của bản thân.

Tôi hiểu ông cố tôi đang nói gì.

Sự im lặng của tôi làm Quân Kiến nhăn trán. Hai bên nhìn nhau. Không hiểu sao, ông cố nội của tôi hiểu rằng tôi cũng hiểu ông đang nói gì.

Ruột thịt với nhau chưa được hơn hai tiếng đồng hồ, tôi bỗng cảm thấy mình đã tìm ra người hiểu tôi hơn bao giờ hết.

Tôi đến thế giới này và biết mình không thuộc về nó. Người đàn ông trước mặt tôi đây cũng vậy.

“ Cháu đến từ tương lai. “

Quân Kiến trả lời:

“ Ta biết. “

Bỗng dưng, cả thế giới bớt quay cuồng. Sợi dây xích vô hình của việc giữ bí mật rơi leng keng xuống quanh người tôi, kéo theo những giọt nước mắt tôi không biết mình đang giữ lại.

“ Cháu không biết vì sao cháu ở đây. “, tôi nấc lên, không còn kiểm soát được bản thân, thế giới trước mắt nhòe đi, “ Cháu.. cháu chỉ ngủ dậy. Và cháu đã ở đây. “

Cháu đã sợ hãi biết nhường nào.

Sợ tới mức tưởng như mình đã hóa rồ.

Một bàn tay đặt lên đôi vai run rẩy theo từng giọt nước mắt rơi.

“ Cháu muốn về lại tương lai phải không? “, ông cố tôi hỏi.

Tôi gật đầu, tay ướt nhem lau đi nước mắt.

“ Ta sẽ giúp cháu. “

Có lẽ ông cố của tôi đã không đoán được cái ôm này, vì ông ngồi trơ như bị ai yểm bùa, để đứa cháu gái siết chặt, để nó làm ngực ông ướt đẫm. Ông cuối cùng cũng ôm lại nó. Rồi nhớ ra, trong kí ức bị chôn đi dưới màn mưa gươm bão máu, cách vỗ về một người đang cần mình. Như cách bố tôi vẫn làm vào những ngày còn bé, ông vỗ lưng tôi theo nhịp của một bài hát không tên.

Không ai khóc mãi được, tôi cũng vậy. Tôi giải thoát cho người họ hàng duy nhất của mình khỏi cái ôm.

Có lẽ tôi còn muốn khóc nữa, nhưng ngay bây giờ, cảm xúc cũng đã cạn. Vẫn còn những câu hỏi khác đáng hỏi.

“ Cháu nghĩ cháu phải đi tìm một thứ. Khi cháu về quê nội, có một cái chuông cổ. Nó… nó lạ lắm… cháu không có chứng cứ gì, nhưng cháu nghĩ nó là thứ đã đưa cháu quay ngược thời gian. “

“ Đúng vậy. Nó là một cánh cửa được chuẩn bị sẵn cho việc di chuyển xuyên thời gian. Nó thậm chí biết đúng người du hành là ai và chỉ tác động đến người đó. “

Tôi đã đúng. Bao lâu nay thâm tâm giằng xé vì không biết mình ngu ngốc hay dũng cảm khi theo đuổi một linh tính. Một linh tính vô căn cứ như một giấc mơ hão huyền.

“ Nó là thật “, tôi lẩm nhẩm, người lại run lên, phấn khích đến tột cùng.

Nhưng trong lúc trái tim đang điên đảo, não tôi bỗng lên tiếng, tôi hỏi Quân Kiến:

“ Sao ông có thể biết mọi thứ này? “

Ông cố tôi gãi cằm, tựa như cũng không tin được điều mình sắp nói ra.

“ Cháu kể với ta. “, ông cố tôi nhún vai. “ Ta gặp cháu ba ngày trước đây. Cháu kể cho ta mọi thứ. Rằng ta sẽ gặp một phiên bản trẻ hơn của cháu ngay tại đây. Rằng cháu đến từ tương lai và bằng mọi cách phải đưa cháu quay về. Rằng chúng ta là họ hàng. Ta sẽ thoát khỏi Rắn Trắng, ta sẽ cưới một người phụ nữ miền quê, có hai đứa con và sống hạnh phúc đến bạc đầu. “

Ông cố tôi bỗng thở dài:

“ Cháu có những mối nguy hiểm mà cháu không thể thấy được. Nhưng cháu, cháu đến từ tương lai, không cho ta nói trước bất kì điều gì. Nó sẽ ảnh hương tới dòng thời gian của cháu. “

“ Cháu không hiểu. Nếu cháu đã quay về tương lai thì sao cháu lại quay về đây để gặp ông? “

Quân Kiến khoanh tay, ông ta cúi đầu suy nghĩ, rồi nói:

“ Cháu là kẻ du hành thời gian, không phải ta, cái này ta cũng không biết được. “

Tôi á khẩu. Nếu có được mọi câu trả lời ngay lúc này quả quá dễ dàng mà, ông trời đâu có muốn vậy phải không nhỉ.

“ Có gì khác ông có thể nói với cháu không? Cháu muốn biết mọi thứ… về cháu của tương lai. “

“ À, cháu cao lên. Nói rất ít. Cháu kể cho ta cách cháu di chuyển về quá khứ lần đầu tiên, kể về cháu đã ở đâu bao lâu nay. Về một số sự kiện sẽ diễn ra trong tương lai và còn bắt ta hứa không thể nói với ai. Cháu sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cháu phải tiếp tục, đừng ngừng lại. Ta sẽ bảo vệ cháu nhưng không thể đi theo cháu. “

Tương lai tôi có vẻ là một người giữ rất nhiều bí mật. Nhưng cho dù tôi có muốn biết hết mọi thứ, tôi xem đủ phim ảnh để biết du hành thời gian nó phức tạp thế nào. Tôi không muốn đạp chết một con muỗi mà khiến trái đất diệt vong. Nếu tương lai tôi còn sống sót, có nghĩa là có đường ra khỏi quá khứ. Tương lai, cho dù tăm tối, vẫn còn hy vọng đó.

Thật sự, tôi chỉ muốn nằm xuống thảm cỏ này và ngủ một giấc thật say. Vì vẫn còn chỗ nào đó trong tôi hy vọng mọi thứ quanh đây là ảo ảnh. Hay tôi trong tương lai bị tai nạn giao thông, thở bằng bình dưỡng khí trong khi não thì vẽ nên cả thế giới này.

Tôi nhéo má mình.

Đau.

Quân Kiến cười, nói:

“ Tỉnh dậy chưa? “

Đứa cháu của ông nhún vai:

“ Tỉnh mà vẫn như mơ ông ạ. “

Lần này, ông cố tôi ngửa đầu cười vang, làm rung rinh cả bốn tường hoa.

“ Ta cũng vậy. ”

“ Nếu mà đây không là mơ thì tốt nhất cháu với ông không thể ngồi đây mãi được. Có hai người cháu đang cần cháu. “